0 chữ
Chương 1
Chương 1
Đầu hẻm khu phố cũ, một chiếc siêu xe màu đỏ dừng ven đường.
Người phụ nữ khoác trên người bộ lễ phục dạ hội đứng cạnh xe, ánh đèn vàng hắt lên thân thể cô, khiến làn da thêm phần trắng ngần, gương mặt lại càng rực rỡ đến mức kinh diễm.
Vài gã đàn ông mặc vest tiến lại gần: “Thẩm tiểu thư, Lục tổng bảo chúng tôi đến lấy giấy vay nợ.”
Thẩm Luyến Thư tháo trang sức xuống, giọng lười biếng hỏi: “Còn gì nữa?”
“Một thứ nữa…”
Người đàn ông vừa nói vừa liếc mắt nhìn cô, chỉ thoáng nhìn một cái đã hoảng sợ cúi đầu, không dám nhìn tiếp:
“Còn cả bộ lễ phục trên người cô.”
Thẩm Luyến Thư quay lại xe.
Vài giây sau -
Cửa kính xe hạ xuống, một bàn tay mềm mại đặt lên mép cửa, gương mặt mỹ nhân lộ ra, đuôi mắt nhếch lên, ánh nhìn trào phúng không chút che giấu:
“Lục tổng các anh còn nói gì nữa không? Muốn các người nhìn tôi cởi đồ luôn chăng?”
“Xin lỗi Thẩm tiểu thư!” Mấy người đàn ông lập tức quay người tránh đi.
Thẩm Luyến Thư cười khẩy một tiếng, kéo màn cửa xe lên.
Thay đồ xong, nét yêu mị trên khuôn mặt cô thu lại mấy phần. Cô mở cửa xe, tay xách mái tóc dài, eo mảnh hơi cong xuống, chỉnh lại tóc mái hai bên má trước gương chiếu hậu.
“Nhìn tôi có đẹp không?”
“…Đẹp.”
Vừa dứt lời, mới nhận ra mình bị bắt quả tang đang nhìn lén.
Bọn họ là vệ sĩ được Lục tổng thuê với mức lương cao, từng gặp qua không ít mỹ nhân, nhưng chưa từng thấy ai như Thẩm Luyến Thư, đẹp đến mức như yêu tinh bước ra từ mộng ảo.
“Thẩm tiểu thư, còn thiếu giấy vay nợ chiếc xe.”
Thẩm Luyến Thư giơ tay lên, động tác tao nhã ném chìa khóa xe qua: “Các anh tự đi mà lái.”
Gã vệ sĩ cúi đầu, không dám nhìn thẳng cô: “Lục tổng nói, xe thì cô cứ giữ, chúng tôi chỉ lấy giấy vay nợ.”
Thẩm Luyến Thư nghiêng đầu, cúi người lại gần người đang nói, hàng mi dài khẽ run:
“Nhưng mà… tôi không muốn đưa. Vậy thì phải làm sao đây?”
Cô cười rạng rỡ, ngữ điệu lại yếu ớt, nghe như đang nũng nịu.
Vệ sĩ căng thẳng đến đổ mồ hôi lạnh, cố giữ bình tĩnh: “Tôi sẽ gọi điện cho Lục tổng, phiền cô đợi một lát.”
Hai phút sau, gã kia hai tay cung kính trả chìa khóa lại.
“Lục tổng nói không cần giấy vay nợ cũng được, nhưng cô nhất định phải tham dự yến tiệc ngày mai.”
Thẩm Luyến Thư liếc xéo hắn, đôi môi đỏ mọng thốt ra hai chữ: “Cút đi.”
Cô xoay người, hương thơm trên người nhẹ nhàng lướt qua không khí, như cơn gió ma mị quyến rũ tâm trí người khác.
Cô đại tiểu thư này, quả thật đẹp đến đáng sợ.
Vài người vệ sĩ chui vào xe, chiếc xe nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Thẩm Luyến Thư xoay người đi vào con hẻm nhỏ, tà váy đỏ lay động theo gió đêm.
Đường phố cũ đã lâu không tu sửa, mặt đường gồ ghề, giày cao gót của cô bị kẹt mấy lần.
“Khỉ thật.”
Cô thầm mắng mình dại dột, không nên ham mang đôi giày này.
Thẩm Luyến Thư tháo giày cao gót, xách trong tay, sợ dẫm phải mảnh kính vụn nên lén lút bước đi từng chút một.
Đại tiểu thư kiêu ngạo trong chớp mắt hóa thành cô gái nhặt ve chai.
Cô từng du học bên ngoài, sau khi bà ngoại mất, đã nhiều năm không trở lại nơi này.
Không biết từ lúc nào bên đường mọc lên một tiệm xăm.
Cửa treo hai bóng đèn nê ông pha lê, so với mấy bảng quảng cáo 15 đồng cắt tóc - gội đầu bên cạnh thì có vẻ sang hơn chút, nổi bật giữa ngõ nhỏ đen ngòm.
Thẩm Luyến Thư liếc mắt một cái, rồi tiếp tục bước đi.
Người phụ nữ khoác trên người bộ lễ phục dạ hội đứng cạnh xe, ánh đèn vàng hắt lên thân thể cô, khiến làn da thêm phần trắng ngần, gương mặt lại càng rực rỡ đến mức kinh diễm.
Vài gã đàn ông mặc vest tiến lại gần: “Thẩm tiểu thư, Lục tổng bảo chúng tôi đến lấy giấy vay nợ.”
Thẩm Luyến Thư tháo trang sức xuống, giọng lười biếng hỏi: “Còn gì nữa?”
“Một thứ nữa…”
Người đàn ông vừa nói vừa liếc mắt nhìn cô, chỉ thoáng nhìn một cái đã hoảng sợ cúi đầu, không dám nhìn tiếp:
“Còn cả bộ lễ phục trên người cô.”
Thẩm Luyến Thư quay lại xe.
Vài giây sau -
Cửa kính xe hạ xuống, một bàn tay mềm mại đặt lên mép cửa, gương mặt mỹ nhân lộ ra, đuôi mắt nhếch lên, ánh nhìn trào phúng không chút che giấu:
“Xin lỗi Thẩm tiểu thư!” Mấy người đàn ông lập tức quay người tránh đi.
Thẩm Luyến Thư cười khẩy một tiếng, kéo màn cửa xe lên.
Thay đồ xong, nét yêu mị trên khuôn mặt cô thu lại mấy phần. Cô mở cửa xe, tay xách mái tóc dài, eo mảnh hơi cong xuống, chỉnh lại tóc mái hai bên má trước gương chiếu hậu.
“Nhìn tôi có đẹp không?”
“…Đẹp.”
Vừa dứt lời, mới nhận ra mình bị bắt quả tang đang nhìn lén.
Bọn họ là vệ sĩ được Lục tổng thuê với mức lương cao, từng gặp qua không ít mỹ nhân, nhưng chưa từng thấy ai như Thẩm Luyến Thư, đẹp đến mức như yêu tinh bước ra từ mộng ảo.
“Thẩm tiểu thư, còn thiếu giấy vay nợ chiếc xe.”
Thẩm Luyến Thư giơ tay lên, động tác tao nhã ném chìa khóa xe qua: “Các anh tự đi mà lái.”
Thẩm Luyến Thư nghiêng đầu, cúi người lại gần người đang nói, hàng mi dài khẽ run:
“Nhưng mà… tôi không muốn đưa. Vậy thì phải làm sao đây?”
Cô cười rạng rỡ, ngữ điệu lại yếu ớt, nghe như đang nũng nịu.
Vệ sĩ căng thẳng đến đổ mồ hôi lạnh, cố giữ bình tĩnh: “Tôi sẽ gọi điện cho Lục tổng, phiền cô đợi một lát.”
Hai phút sau, gã kia hai tay cung kính trả chìa khóa lại.
“Lục tổng nói không cần giấy vay nợ cũng được, nhưng cô nhất định phải tham dự yến tiệc ngày mai.”
Thẩm Luyến Thư liếc xéo hắn, đôi môi đỏ mọng thốt ra hai chữ: “Cút đi.”
Cô xoay người, hương thơm trên người nhẹ nhàng lướt qua không khí, như cơn gió ma mị quyến rũ tâm trí người khác.
Vài người vệ sĩ chui vào xe, chiếc xe nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Thẩm Luyến Thư xoay người đi vào con hẻm nhỏ, tà váy đỏ lay động theo gió đêm.
Đường phố cũ đã lâu không tu sửa, mặt đường gồ ghề, giày cao gót của cô bị kẹt mấy lần.
“Khỉ thật.”
Cô thầm mắng mình dại dột, không nên ham mang đôi giày này.
Thẩm Luyến Thư tháo giày cao gót, xách trong tay, sợ dẫm phải mảnh kính vụn nên lén lút bước đi từng chút một.
Đại tiểu thư kiêu ngạo trong chớp mắt hóa thành cô gái nhặt ve chai.
Cô từng du học bên ngoài, sau khi bà ngoại mất, đã nhiều năm không trở lại nơi này.
Không biết từ lúc nào bên đường mọc lên một tiệm xăm.
Cửa treo hai bóng đèn nê ông pha lê, so với mấy bảng quảng cáo 15 đồng cắt tóc - gội đầu bên cạnh thì có vẻ sang hơn chút, nổi bật giữa ngõ nhỏ đen ngòm.
Thẩm Luyến Thư liếc mắt một cái, rồi tiếp tục bước đi.
3
0
1 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
