TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4
Chương 4

"Cảm ơn."

"Cảnh Tụng, hợp tác của chúng ta, anh xem xét đến đâu rồi?"

Ly rượu Hạ Cảnh Tụng đang lắc dừng lại một chút, anh khẽ nheo mắt: “Lonnie, với những ý tưởng mơ hồ như thế này, tôi không thể xác nhận việc hợp tác của chúng ta được. Làm phiền anh bảo trợ lý gửi một bản phương án cụ thể vào email của tôi sau khi buổi tiệc kết thúc."

Thay vì ngày nào cũng đoán già đoán non, chi bằng chủ động ra tay.

Anh muốn xem thử rốt cuộc Lonnie này đang bày trò gì đây.

"Thật sao?" Lonnie biết điều này có nghĩa là đã có ý định hợp tác sơ bộ, sự phấn khích ngoài mong đợi tràn ngập khắp người, giọng hắn vô thức cao hơn vài phần: "Tôi sẽ bảo trợ lý gửi cho anh ngay bây giờ!"

Không lâu sau, Lâm Trác Ngôn cũng đi đến bên cạnh Hạ Cảnh Tụng, Lonnie chào hỏi anh ấy: "Chào Trác Ngôn, rất xin lỗi tôi phải đi đón khách khác rồi, hai người cứ tự nhiên nhé, chúc hai người có một buổi tối vui vẻ."

Đợi đến khi Lonnie đi khuất, hai người mới tìm một góc sofa khá yên tĩnh ngồi xuống.

Lâm Trác Ngôn nhìn anh một lượt, đùa cợt nói: "Hôm nay cuối cùng cũng không mặc đồ quá nghiêm túc rồi, định quay lại thời sinh viên à?"

Trang phục của Hạ Cảnh Tụng hôm nay quả thật hơi nổi bật. Bộ vest màu trầm, bên trong là áo len cổ lọ màu đen, bên ngoài khoác chiếc áo khoác dạ màu xám.

Bản thân anh cũng chỉ mới hai mươi bảy tuổi, bộ đồ này không làm Hạ Cảnh Tụng trông quá trang trọng, ngược lại còn khiến anh trẻ hơn một chút, như một sinh viên xuất sắc vừa ra trường đi đàm phán kinh doanh vậy.

Nhưng cũng thật thu hút người nhìn.

Vừa ngồi xuống không lâu đã có người đến chào hỏi Hạ Cảnh Tụng, góc sofa yên tĩnh bỗng chốc trở nên náo nhiệt.

Trong số đó có vài người từng hợp tác dự án trước đây, nhưng cũng không ít người chỉ vì “vẻ ngoài” của anh mà đến mời rượu.

Hạ Cảnh Tụng lại mời rượu xong một lượt mới thở phào ngồi xuống: “Khó khăn lắm mới ra ngoài được, em còn muốn ở đây thư giãn một chút. Mấy năm nay ngày nào cũng bận công việc, đến nhà bố mẹ còn ít về."

"Đúng là người bận rộn mà." Lâm Trác Ngôn vỗ vai anh: “Bác trai bác gái không phải đang đi du lịch sao?"

"Đúng vậy. Ông Hạ Bình Tiên và bà Sở Mạn Thu vừa nhắn tin, mấy hôm nữa họ về rồi, bảo em ra sân bay đón..."

---

Trong hội trường ồn ào náo nhiệt, Hạ Thanh Dã dường như nghe thấy giọng nói quen thuộc, hoặc có lẽ là cái tên quen thuộc.

3

0

1 tuần trước

11 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.