TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 36
Chương 36: Tôi sẽ không trừ tà

Nhưng nhìn dáng vẻ nôn nóng của người phụ nữ kia, hẳn là không chờ nổi lâu đến thế, cho nên cô đành từ bỏ cách này, quay người đi vào cửa hàng, tỉ mỉ chọn một ít tiền Ngũ Đế có phẩm chất tốt.

Khác với bùa chú - hiệu quả phụ thuộc vào năng lực người vẽ, tiền Ngũ Đế không yêu cầu người sử dụng phải có tu vi gì đặc biệt, chỉ cần đeo lên người là có thể phát huy tác dụng.

Tiền Ngũ Đế chủ yếu chỉ có công dụng trừ tà chiêu phúc.

Bởi vì tiền cổ tạo thành tiền Ngũ Đế khi xưa từng lưu hành rộng rãi trong dân gian, trải qua vô số bàn tay, hấp thụ dương khí của biết bao con người nên có khả năng khắc chế tà khí tự nhiên, bản thân nó vốn đã có tác dụng trừ tà.

Sau khi được chế thành tiền Ngũ Đế, hiệu quả sẽ được nhân lên gấp bội.

Cửa hàng Cổ Kim Nhất Mộng cũng bán tiền cổ, phẩm chất đều không tệ. Tương ứng, giá cả cũng đắt hơn nhiều so với chu sa và giấy vàng.

Lương An Vãn cẩn thận lựa chọn, chọn ra một vài món phù hợp nhất rồi mới mang ra quầy thanh toán.

Cô mua gần mười ngàn tệ, là khách lớn hiếm có, chủ tiệm vui vẻ xóa bớt phần lẻ, thậm chí không thu tiền đóng gói, còn chủ động dùng nguyên liệu tốt nhất để bọc kỹ mấy đồng tiền cổ, giấy vàng và chu sa lại.

Đặng Đông Thanh rất biết điều mà chủ động nhận lấy, giúp cô xách đồ.

Lương An Vãn hơi khựng lại, mỉm cười nói cảm ơn rồi đút hai tay trống không vào túi áo.

Cô nhìn về phía người phụ nữ: "Đi thôi."

Người phụ nữ vội vàng đi trước dẫn đường.

Trước khi rời đi, Lương An Vãn liếc mắt một cái, thấy lão già gầy gò chủ động tiến đến trước mặt người phụ nữ, tự tiến cử: "Tôi cũng khá giỏi về thuật trừ tà, để tôi đi cùng mọi người, biết đâu có thể cứu được con gái cô."

Người phụ nữ hơi ngẩn người, sau đó vui mừng ra mặt đồng ý ngay.

Đối với cô ta, người có thể cứu được con gái thì càng nhiều càng tốt.

Bốn người rời khỏi cửa hàng Cổ Kim Nhất Mộng, bọn họ không biết rằng, chủ tiệm đứng bên trong nhìn theo bóng lưng của lão già gầy, mắt trợn trắng rồi hừ lạnh một tiếng khinh thường: "Thứ nửa vời như thế mà cũng đòi làm thầy…"

Trên đường đi, người phụ nữ giới thiệu mình tên là Chu Hà, chồng là Lý Đằng, cô con gái bị trúng tà tên là Lý Ngọc Đình, năm nay mới sáu tuổi.

Nhà Chu Hà cách cửa hàng không xa nên cả nhóm cũng không bắt xe, mà bước nhanh đến nơi.

Mười phút sau, Lương An Vãn và mọi người đến trước cửa nhà Chu Hà.

Chu Hà mở cửa, lão già gầy là người đầu tiên nhảy vào, đảo mắt quan sát quanh nhà một lượt rồi đi thẳng vào căn phòng nhỏ nơi Lý Ngọc Đình đang nằm.

Trong phòng ngủ, một cô bé nằm trên giường, mồ hôi đầm đìa, mặt trắng bệch như tờ giấy, miệng vẫn thỉnh thoảng thì thào gì đó.

Lương An Vãn lại gần mới nghe thấy cô bé dường như đang nói: "Không… Đừng lại đây… Mẹ, mẹ ơi…"

Vừa nói, những giọt nước mắt lăn dài trên má Lý Ngọc Đình.

Thấy cảnh tượng đó, nước mắt mà Chu Hà cố kìm nén lại một lần nữa trào ra, cô ta vội vàng ôm lấy con vào lòng, đau lòng đến mức không nói nên lời.

Cô ta nhìn hai người trước mặt với ánh mắt đầy hy vọng: "Hai vị, xin hỏi hai người có cách nào cứu con gái tôi không? Dù là yêu cầu gì thì tôi cũng chấp nhận!"

Lão già gầy hừ một tiếng đầy kiêu ngạo: "Tôi tất nhiên là có cách. Nhưng vị đại sư bên cạnh tôi đây còn lợi hại hơn nhiều, tôi nào dám múa rìu qua mắt thợ, vẫn là để cô ấy xem thử thì hơn."

Ngay khoảnh khắc ấy, ngoại trừ Lý Ngọc Đình đang chìm trong cơn ác mộng, tất cả những người trong phòng đều đổ dồn ánh mắt về phía Lương An Vãn đang trầm mặc.

Cô mím môi, thẳng thắn nói: "Tôi sẽ không trừ tà."

4

0

2 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.