0 chữ
Chương 37
Chương 37: Không có bản lĩnh mà còn đòi nhận việc lớn
"Tôi sẽ không trừ tà."
Lương An Vãn vừa dứt lời, mọi người đều lập tức khựng lại, cả căn phòng rơi vào một sự tĩnh lặng chết chóc.
Một lát sau, một người đàn ông từ phòng khách lao vào, trợn mắt nhìn Lương An Vãn, tức giận quát lớn: "Cô không biết trừ tà thì đến đây làm gì?"
Mắng xong Lương An Vãn, người đàn ông lại quay sang chỉ trích Chu Hà với vẻ mặt đầy phẫn nộ: "Anh đã nói rồi, bảo em thu dọn đồ đạc đưa con đến bệnh viện lớn ở thành phố kiểm tra lại, thế mà em cứ nhất quyết đi tin mấy cái trò mê tín dị đoan. Cái này cũng thôi đi, em còn dắt về một con nhóc chưa đủ lông đủ cánh, em nói xem có ích gì chứ?"
Chu Hà ban đầu còn đang khó hiểu vì sao Lương An Vãn lại đột nhiên nói mình sẽ không trừ tà, rõ ràng lúc ở cửa hàng Cổ Kim Nhất Mộng đối phương còn có vẻ rất tự tin cơ mà.
Chẳng lẽ mình thực sự bị lừa, không nên tin tưởng một người trẻ tuổi như vậy?
Chu Hà còn đang nghi ngờ thì nghe thấy chồng mình bắt đầu mắng chửi om sòm, cô ta không nhịn được nữa mà phản bác lại: "Em làm vậy là vì ai? Còn không phải là vì quá lo cho Đình Đình sao? Đâu phải chúng ta không đưa con bé đi viện, nhưng mà bệnh viện nói Đình Đình không có gì bất thường, em còn biết làm sao nữa, chẳng phải chỉ còn cách tìm đại sư thôi à?"
Lý Đằng vốn quen với dáng vẻ dịu dàng của Chu Hà, nay đột nhiên bị vợ quát lại, thoáng sững người, khí thế cũng yếu đi vài phần.
Anh ta chỉ tay vào Lương An Vãn nhưng mắt vẫn nhìn vợ mình: "Vậy nên, đây chính là đại sư mà em đi tìm cho con gái à? Vừa bước vào nhà câu đầu tiên là không làm, thế mang cô ta về làm gì, để lại ăn tối chắc?"
Lý Đằng mắng như thể đang trách Chu Hà, nhưng ai có mặt ở đây đều hiểu được, anh ta rõ ràng là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Mắng Lương An Vãn không có bản lĩnh mà còn cố đòi nhận việc lớn, chẳng khác nào tới nhà bọn họ xin ăn.
Đặng Đông Thanh nghe đến đây thì sững sờ, vô thức muốn lên tiếng bênh vực Lương An Vãn: "Cô ấy thật sự rất lợi hại…"
"Chàng trai trẻ, lúc ở trước cửa hàng tôi đã nhắc cậu rồi còn gì, đừng có thấy ai cũng gọi là đại sư, thế mà cậu chẳng nghe. Giờ thì hay rồi, theo cô ta đến đây bị xấu mặt, tôi còn thấy tiếc giùm cậu đấy."
Lão già gầy gò vừa nói vừa làm bộ làm tịch thở dài một hơi.
Đặng Đông Thanh vốn định nói Lương An Vãn xem tướng rất chuẩn, chỉ là có thể không giỏi về mảng trừ tà, mong hai người Chu Hà và Lý Đằng đừng sỉ nhục cô ấy như thế.
Thế nhưng lời còn chưa kịp thốt ra thì đã bị lão già cố tình cắt ngang, khiến cơn giận trong lòng anh ta lập tức bùng lên.
"Ông…"
Vừa mới thốt ra một âm tiết, Đặng Đông Thanh bỗng cảm nhận được một bàn tay hơi lạnh đặt lên mu bàn tay mình.
Anh ta quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt phủ định của Lương An Vãn.
Lương An Vãn khẽ lắc đầu với Đặng Đông Thanh, ra hiệu anh ta đừng vội lên tiếng thay cô, cứ bình tĩnh quan sát tình hình.
Lão già gầy gò nhìn thấy động tác nhỏ giữa hai người, vẻ đắc ý trong mắt càng rõ rệt.
Trời biết lúc nãy ông ta nghe thấy Lương An Vãn nói sẽ không thì đã kích động đến mức nào.
Ông ta biết ngay mà, Lương An Vãn nhìn trẻ như vậy, sao có thể thông hiểu huyền học, Đặng Đông Thanh gọi cô ta là đại sư chắc chắn chỉ là trò đùa.
Ông ta cố tình tâng bốc Lương An Vãn trước mặt Chu Hà, chính là để bây giờ dùng cô làm bàn đạp cho bản thân!
Có Lương An Vãn để so sánh, Chu Hà chắc chắn sẽ tin ông ta mới là đại sư thật sự!
Tuy mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch, nhưng khi thực sự nghe được câu nói kia, lão già gầy vẫn không kìm được mà muốn nhảy dựng lên đốt pháo ăn mừng.
Ông ta đắc ý liếc nhìn Lương An Vãn đang im lặng, chủ động bước ra nói: "Cô Chu Hà, anh Lý Đằng, xin hãy nghe tôi nói một câu, tôi có cách chữa khỏi cho con gái hai người."
Lương An Vãn vừa dứt lời, mọi người đều lập tức khựng lại, cả căn phòng rơi vào một sự tĩnh lặng chết chóc.
Một lát sau, một người đàn ông từ phòng khách lao vào, trợn mắt nhìn Lương An Vãn, tức giận quát lớn: "Cô không biết trừ tà thì đến đây làm gì?"
Mắng xong Lương An Vãn, người đàn ông lại quay sang chỉ trích Chu Hà với vẻ mặt đầy phẫn nộ: "Anh đã nói rồi, bảo em thu dọn đồ đạc đưa con đến bệnh viện lớn ở thành phố kiểm tra lại, thế mà em cứ nhất quyết đi tin mấy cái trò mê tín dị đoan. Cái này cũng thôi đi, em còn dắt về một con nhóc chưa đủ lông đủ cánh, em nói xem có ích gì chứ?"
Chu Hà ban đầu còn đang khó hiểu vì sao Lương An Vãn lại đột nhiên nói mình sẽ không trừ tà, rõ ràng lúc ở cửa hàng Cổ Kim Nhất Mộng đối phương còn có vẻ rất tự tin cơ mà.
Chu Hà còn đang nghi ngờ thì nghe thấy chồng mình bắt đầu mắng chửi om sòm, cô ta không nhịn được nữa mà phản bác lại: "Em làm vậy là vì ai? Còn không phải là vì quá lo cho Đình Đình sao? Đâu phải chúng ta không đưa con bé đi viện, nhưng mà bệnh viện nói Đình Đình không có gì bất thường, em còn biết làm sao nữa, chẳng phải chỉ còn cách tìm đại sư thôi à?"
Lý Đằng vốn quen với dáng vẻ dịu dàng của Chu Hà, nay đột nhiên bị vợ quát lại, thoáng sững người, khí thế cũng yếu đi vài phần.
Anh ta chỉ tay vào Lương An Vãn nhưng mắt vẫn nhìn vợ mình: "Vậy nên, đây chính là đại sư mà em đi tìm cho con gái à? Vừa bước vào nhà câu đầu tiên là không làm, thế mang cô ta về làm gì, để lại ăn tối chắc?"
Mắng Lương An Vãn không có bản lĩnh mà còn cố đòi nhận việc lớn, chẳng khác nào tới nhà bọn họ xin ăn.
Đặng Đông Thanh nghe đến đây thì sững sờ, vô thức muốn lên tiếng bênh vực Lương An Vãn: "Cô ấy thật sự rất lợi hại…"
"Chàng trai trẻ, lúc ở trước cửa hàng tôi đã nhắc cậu rồi còn gì, đừng có thấy ai cũng gọi là đại sư, thế mà cậu chẳng nghe. Giờ thì hay rồi, theo cô ta đến đây bị xấu mặt, tôi còn thấy tiếc giùm cậu đấy."
Lão già gầy gò vừa nói vừa làm bộ làm tịch thở dài một hơi.
Đặng Đông Thanh vốn định nói Lương An Vãn xem tướng rất chuẩn, chỉ là có thể không giỏi về mảng trừ tà, mong hai người Chu Hà và Lý Đằng đừng sỉ nhục cô ấy như thế.
"Ông…"
Vừa mới thốt ra một âm tiết, Đặng Đông Thanh bỗng cảm nhận được một bàn tay hơi lạnh đặt lên mu bàn tay mình.
Anh ta quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt phủ định của Lương An Vãn.
Lương An Vãn khẽ lắc đầu với Đặng Đông Thanh, ra hiệu anh ta đừng vội lên tiếng thay cô, cứ bình tĩnh quan sát tình hình.
Lão già gầy gò nhìn thấy động tác nhỏ giữa hai người, vẻ đắc ý trong mắt càng rõ rệt.
Trời biết lúc nãy ông ta nghe thấy Lương An Vãn nói sẽ không thì đã kích động đến mức nào.
Ông ta biết ngay mà, Lương An Vãn nhìn trẻ như vậy, sao có thể thông hiểu huyền học, Đặng Đông Thanh gọi cô ta là đại sư chắc chắn chỉ là trò đùa.
Ông ta cố tình tâng bốc Lương An Vãn trước mặt Chu Hà, chính là để bây giờ dùng cô làm bàn đạp cho bản thân!
Có Lương An Vãn để so sánh, Chu Hà chắc chắn sẽ tin ông ta mới là đại sư thật sự!
Tuy mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch, nhưng khi thực sự nghe được câu nói kia, lão già gầy vẫn không kìm được mà muốn nhảy dựng lên đốt pháo ăn mừng.
Ông ta đắc ý liếc nhìn Lương An Vãn đang im lặng, chủ động bước ra nói: "Cô Chu Hà, anh Lý Đằng, xin hãy nghe tôi nói một câu, tôi có cách chữa khỏi cho con gái hai người."
5
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
