TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 35
Chương 35: Khen đểu

Nghe thấy lời của lão già gầy gò, người phụ nữ nước mắt giàn giụa như thể vừa nắm được cọng rơm cứu mạng, ba bước thành hai bước, chạy vội đến trước mặt Lương An Vãn, sốt sắng nói: "Cô, cô thật sự có cách sao…"

Nói xong, cô ta như là mới chú ý tới tuổi tác của Lương An Vãn, lại có chút do dự: "Nhưng nhìn cô còn rất trẻ, thật sự có thể cứu được con gái tôi sao?"

Người phụ nữ lẩm bẩm, giây sau liền nhận ra mình vừa vô thức nói ra suy nghĩ trong lòng, vội vàng cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi đại sư, tôi không có ý nghi ngờ ngài. Nếu ngài thật sự có cách cứu được con gái tôi, tôi thành tâm cầu xin ngài giúp đỡ, ngài cần điều kiện gì tôi cũng có thể đáp ứng."

Lão già gầy gò nghe thấy vậy, ánh mắt âm trầm rơi xuống người phụ nữ, chăm chú quan sát một lượt.

Lúc này ông ta mới nhận ra, người phụ nữ tuy có vẻ chật vật nhưng khí chất không tầm thường, quần áo trên người toàn là hàng hiệu, có vẻ là xuất thân khá giả.

Mà cô ta vì bệnh tình của con gái mà khóc đến như vậy, chắc chắn là rất yêu thương con, cũng sẵn sàng bỏ ra số tiền lớn để cứu con bé.

Nghĩ đến đây, trong đôi mắt tam giác ti hí của lão già lóe lên một tia tham lam và khao khát.

Ông ta khẽ hắng giọng, không đợi Lương An Vãn mở miệng đã tranh nói trước: "Cô đừng xem thường người trước mặt. Vị này chính là đại sư nổi danh đấy! Trừ tà cho một bé gái chỉ là chuyện nhỏ, chắc chắn là dễ như trở bàn tay, đúng không, đại sư?"

Giọng điệu nửa nạc nửa mỡ của lão già vang vọng trong bầu không khí yên tĩnh, Đặng Đông Thanh nhíu mày, cảm thấy có chút không thoải mái.

Không biết có phải là ảo giác hay không, lời nói của lão ta thoạt nghe tưởng như đang tâng bốc Lương An Vãn, nhưng lại khiến người ta cảm thấy không có ý tốt, như thể đang khen đểu.

Đặng Đông Thanh có chút lo lắng nhìn về phía Lương An Vãn, không biết cô sẽ phản ứng thế nào.

Lương An Vãn lặng lẽ liếc nhìn lão già gầy gò.

Ánh mắt cô không hề chứa chút cảm xúc nào, nhưng lại như có thể nhìn thấu lòng dạ đối phương, khiến ông ta chột dạ quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào cô.

Thấy vậy, Lương An Vãn khẽ bĩu môi đầy khinh thường.

Tiếng khóc tuyệt vọng của người phụ nữ vẫn vang vọng bên tai, Lương An Vãn thu lại suy nghĩ, nghiêm túc đáp: "Bây giờ tôi không thể đảm bảo gì cả, nhưng tôi có thể đi cùng cô xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Nhận lời khi chưa rõ tình hình là chuyện tối kỵ.

Dù đời trước Lương An Vãn là một thượng tiên sắp phi thăng, nhưng kiếp này cô không có lấy một chút tu vi nào.

Chỉ dựa vào khả năng hiện tại của cô, thật sự không thể nào trong tình huống chưa biết gì mà dám đảm bảo chắc chắn có thể chữa khỏi cho con gái người ta.

Huống hồ, cách đó không xa còn có một lão già đang nhìn chằm chằm như hổ rình mồi.

Nhìn là biết ông ta đang cố ý tâng bốc cô lên, để cô buột miệng nhận lời giúp đỡ người phụ nữ kia.

Nếu lát nữa cô không giải quyết được bệnh tình của con gái người ta, vậy sẽ rất mất mặt.

Người phụ nữ nghe xong cảm thấy Lương An Vãn nói cũng có lý, liên tục gật đầu đồng ý.

Cô ta nói: "Đại sư, bây giờ ngài có rảnh không? Tôi dẫn ngài về nhà để ngài tận mắt xem con bé nhé."

Lương An Vãn suy nghĩ một lát, không lập tức đồng ý mà nói: "Vậy cô đợi tôi hai phút, tôi đi mua thêm ít đồ."

Nghe người phụ nữ mô tả vừa rồi, con gái cô ta đúng là có triệu chứng giống như bị trúng tà.

Tuy Lương An Vãn có thể vẽ bùa chú trừ tà, nhưng loại bùa chú này cấp bậc khá cao. Với khả năng hiện tại của cô thì không phải không làm được, chỉ là sẽ tốn rất nhiều thời gian, lại còn phải tắm rửa thắp hương để thể hiện sự tôn kính với chư vị thiên tôn của Đạo giáo.

3

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.