TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 34
Chương 34: Cô khóc nhầm người rồi

"Không cần chấp nhặt với ông ta."

Lãng phí thời gian.

Tuy cô không nói ra bốn chữ ấy, nhưng người có mặt đều hiểu rõ ẩn ý trong lời nói của cô.

Đặng Đông Thanh tất nhiên là cười đắc ý, còn lão già gầy gò thì tức đến mức ngực phập phồng dữ dội, sắc mặt tái xanh, đôi mắt tam giác đầy oán hận nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lương An Vãn.

Một lát sau, ông ta cũng bước vào trong cửa hàng.

Đặng Đông Thanh nói không sai, chu sa và giấy vàng trong cửa hàng này quả thật chất lượng thượng hạng. Lương An Vãn đi dạo một vòng, chọn xong những món cần mua thì chuẩn bị đến quầy tính tiền.

Vừa đứng yên trước quầy thu ngân thì một người phụ nữ vội vã từ ngoài xông vào.

Trên trán cô ta lấm tấm mồ hôi, những sợi tóc lòa xòa dính chặt vào mặt, trông có phần chật vật.

Người phụ nữ lao thẳng đến trước quầy, khẩn cầu nam nhân viên đang trông quầy: "Cậu gì ơi, cậu có thể trừ tà không?"

Nam nhân viên ngẩng đầu, thản nhiên đáp: "Tôi chỉ bán đồ, không nhận làm những việc khác."

Nghe vậy, người phụ nữ gần như sắp khóc.

Cô ta nghẹn ngào nói: "Chiều hôm qua con gái tôi ra ngoài chơi một lát, tối về thì như bị trúng tà, cả người ngơ ngơ ngẩn ngẩn, phản ứng chậm chạp. Đến sáng nay thì hôn mê bất tỉnh, gọi thế nào cũng không dậy nổi, đưa vào bệnh viện cũng chẳng khám ra bệnh gì. Nếu cậu đã bán những thứ như chu sa và giấy vàng, hẳn là người trong Đạo gia, xin cậu ra tay, cứu lấy con bé nhà tôi!"

Nam nhân viên bị người phụ nữ níu lấy tay khẩn cầu, vẻ mặt lộ rõ khó xử: "Chị ơi, không phải tôi không muốn giúp chị, mà là thật sự tôi không có bản lĩnh ấy đâu. Tôi chỉ biết bán hàng, mấy việc khác thì hoàn toàn không biết."

Nếu giúp được thì chắc chắn anh ta sẽ ra tay, nhưng nghe người phụ nữ miêu tả, bé gái kia có vẻ là trúng tà thật. Mà bản thân anh ta chẳng biết gì, nếu cứ mù quáng đồng ý thì chẳng phải là hại người vô tội sao?

Người phụ nữ nghe vậy thì tuyệt vọng ôm mặt khóc: "Vậy con gái tôi phải làm sao bây giờ? Nó mới có sáu tuổi thôi mà…"

Tiếng khóc đau đớn của cô ta vang vọng trong cửa hàng yên tĩnh.

Lương An Vãn vốn đã thanh toán xong chuẩn bị rời đi, nhưng khi đυ.ng phải chuyện như vậy thì không khỏi dừng bước.

Đặng Đông Thanh đứng bên cạnh nhìn người phụ nữ khóc đến mức thở hổn hển, có chút không đành lòng, anh ta liếc sang Lương An Vãn một cái rồi hạ giọng dò hỏi: "Đại sư, cô có thể giúp con gái của người kia không?"

Nghe vậy, Lương An Vãn nghiêng đầu liếc anh ta, trong mắt lộ ra vài phần nghi ngờ và tò mò.

Lời vừa ra khỏi miệng, Đặng Đông Thanh mới nhận ra mình đường đột.

Giúp hay không là chuyện của đại sư, anh ta có tư cách gì mà thay cô quyết định?

Đặng Đông Thanh bực mình tự vỗ nhẹ vào miệng mình, định sửa lời để vớt vát hình tượng trong lòng Lương An Vãn, thì chợt phía sau vang lên một giọng nói có phần quen tai, lành lạnh châm chọc: "Cô gái này, tôi nói cô khóc nhầm người rồi. Cô khóc với cậu trai kia thì được gì? Phải khóc với cô nhóc này mới đúng. Cô không nghe thấy à? Bạn đồng hành của cô ta gọi cô ta là đại sư đấy, chắc chắn là có thể chữa được chứng trúng tà của con gái cô!"

Lương An Vãn nghe vậy thì quay đầu nhìn lại, phát hiện người nói chính là lão già gầy gò gây chuyện với Đặng Đông Thanh ngoài cửa hàng khi nãy.

Cô khẽ nhíu mày, nhạy bén cảm nhận được một tia địch ý mơ hồ từ đối phương.

Thật là chẳng hiểu nổi.

Lương An Vãn thầm nghĩ.

Từ đầu đến cuối, cô chưa từng nói chuyện với ông lão này lấy một câu, không hiểu sao ông ta lại tỏ thái độ thù địch với cô như vậy.

Nếu không phải vì cô luôn đeo khẩu trang che mặt, e rằng cô còn phải nghi ngờ liệu ông ta có phải là anti fan của nguyên chủ, cố ý nhận ra để kiếm chuyện không nữa.

3

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.