TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 133
Chương 132: Tắt máy rồi

Ánh mắt hẹp dài của Tần Tranh lóe lên tia lạnh lẽo, anh ném điện thoại sang một bên, lạnh nhạt nói: "Nghe thấy rồi. Đặt hợp đồng xuống, ra ngoài."

"Vâng!"

An Đào liếc nhìn ánh mắt sắc bén của anh, quyết định tốt nhất vẫn nên tránh xa một chút. Nhưng trước khi đi, cô cảm thấy có một câu nhất định phải nói.

"Tần tiên sinh, cảm ơn anh đã giới thiệu cho tôi công việc này. Tôi sẽ trân trọng cơ hội khó có được này, cố gắng làm việc chăm chỉ để không làm anh thất vọng."

Thái độ đối với ân nhân như vậy cũng coi như không tệ. Ánh mắt lạnh lẽo của Tần Tranh dần dần dịu lại.

"Nếu không còn việc gì nữa, tôi xin phép ra ngoài trước."

"Khoan đã!"

An Đào sững người, rồi lập tức nở nụ cười: "Anh còn dặn dò gì ạ?"

Tần Tranh nhàn nhạt nói: "Tổng Giám đốc Lăng đi công tác, mấy ngày tới công việc của công ty do tôi phụ trách."

Vậy là! Cô vất vả lắm mới vào được Network, cuối cùng vẫn không thể gặp Lăng Túc?

Hay nói đúng hơn, cơ hội tiếp cận Lăng Túc lại càng trở nên xa vời thêm vài ngày nữa?

Gương mặt nhỏ nhắn của An Đào thoáng buồn bã, đôi mắt cụp xuống, nhưng rất nhanh đã ngẩng đầu lên tươi cười: "Cảm ơn anh, tôi hiểu rồi."

"Pha cho tôi một ly cà phê."

Tối qua phải viết code đến khuya, sáng nay lại bị gọi gấp đến công ty, Tần Tranh cần cà phê để tỉnh táo, đầu anh bắt đầu hơi nhức.

"Vâng, anh chờ một chút." An Đào ngoan ngoãn đáp lời, nhưng vừa quay lưng, sắc mặt cô lập tức thay đổi.

Khốn kiếp! Lăng Túc đi công tác, mấy ngày này cô phải đối mặt với tên này sao? Đúng là xui xẻo tám đời!

Tại Ý, thời tiết se lạnh, nhưng không khí trong phòng họp còn lạnh hơn cả thời tiết bên ngoài. Bạch Vị Ương tập trung cao độ lắng nghe luật sư bên phía Ý trình bày, thỉnh thoảng ghi lại những từ khóa bằng ký hiệu tốc ký mà chỉ cô mới hiểu.

Đây là một vụ án kinh tế xuyên quốc gia với quy mô khổng lồ, rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành cần được cô dịch thật chính xác. Chỉ có như vậy mới giúp luật sư Hình đưa ra phán đoán chính xác. Khi phía đối phương dừng lời, Bạch Vị Ương nhanh chóng tổng hợp lại ý chính trong đầu, lập tức cúi đầu khẽ dịch bên tai Hình Gia Ngôn: "Luật sư Hình, phía đối phương nói!"

Hình Gia Ngôn nghe xong, suy nghĩ vài giây rồi đáp: “Cô nói lại với họ rằng."

Bạch Vị Ương ghi nhớ trọng điểm, ngay lập tức nở nụ cười chuyên nghiệp, dùng tiếng Ý lưu loát trả lời:

"Thưa luật sư, luật sư Hình của chúng tôi nói!"

Ngươi tiến, ta lui. Những lưỡi dao vô hình sắc bén bay qua bay lại trong cuộc đấu trí căng thẳng, tất cả đều diễn ra ở nơi mắt thường không thể nhìn thấy.

Không khí trong phòng họp khiến ai nấy đều toát mồ hôi lạnh. Hai tiếng sau, buổi đàm phán kết thúc, hai bên luật sư bắt tay xã giao rồi mỗi bên dẫn theo đội ngũ của mình rời đi. Bạch Vị Ương bước theo sau Hình Gia Ngôn, giữ nhịp bước đều đặn, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại quá trình phiên dịch vừa rồi, cẩn thận kiểm tra xem liệu mình có bỏ sót điều gì không.

Cuộc đàm phán hôm nay không đạt được thỏa thuận, hai bên giằng co nhiều lượt nhưng không ai chịu nhượng bộ. Luật sư phía Ý tỏ thái độ cứng rắn đến mức gần như quyết liệt.

Bất chợt, một cơn đau nhói truyền đến trán cô cô vừa va vào thứ gì đó.

Ngẩng đầu lên, Bạch Vị Ương ôm trán, vẻ mặt mơ hồ. "Cô Bạch, cô đi đường mà không nhìn phía trước sao?" Giọng Hình Gia Ngôn lạnh nhạt vang lên.

Bạch Vị Ương bối rối nhận ra mình vừa đâm vào lưng anh ta: "Xin lỗi, luật sư Hình, lần sau tôi sẽ chú ý hơn."

Hình Gia Ngôn liếc cô một cái đầy lạnh lùng, không nói thêm lời nào, sải bước đi tiếp. Bạch Vị Ương cúi đầu, khẽ bĩu môi trước giờ cô cứ nghĩ Lăng Túc đã là "tảng băng di động", không ngờ so với người đàn ông này thì Lăng Túc còn dễ chịu hơn nhiều.

"Cô Bạch, buổi đàm phán thất bại, tâm trạng luật sư Hình không tốt đâu, cô cố chịu đựng chút nhé!"

Bạch Vị Ương mỉm cười: "Không sao đâu, là lỗi của tôi mà."

Nhưng trong lòng lại cảm thấy khó hiểu không đạt được thỏa thuận chẳng phải là chuyện tốt sao? Như vậy anh ta còn có thể thu thêm phí luật sư, cớ gì phải khó chịu?

Đúng là người kỳ quặc. Cả đoàn trở về khách sạn, lúc này trời đã về chiều, cũng là giờ ăn tối. Vừa bước vào nhà hàng, Hình Gia Ngôn bỗng quay đầu, ánh mắt dừng trên người Bạch Vị Ương: "Cô Bạch, tôi muốn xem lại bản ghi chép phiên dịch hôm nay."

"Ý anh là gì?" Sắc mặt Bạch Vị Ương hơi trầm xuống anh ta đang nghi ngờ năng lực phiên dịch của cô sao?

"Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn tìm ra lý do thực sự khiến đối phương không chịu hòa giải." Gương mặt Hình Gia Ngôn vẫn lạnh băng, không chút cảm xúc.

Thì ra là vậy.

Bạch Vị Ương nhìn về phía góc yên tĩnh trong nhà hàng, chỉ tay: "Luật sư Hình, mọi ghi chép đều ở trong laptop của tôi. Chúng ta sang bên đó xem cho yên tĩnh."

"Mọi người cứ ăn trước, tôi có chút việc trao đổi với cô Bạch." Hình Gia Ngôn lạnh lùng dặn dò rồi nhanh chóng đi về phía góc khuất.

Bạch Vị Ương nhìn dáng vẻ quyết đoán của anh ta, thầm nghĩ người đàn ông này đúng là làm việc nghiêm túc thật.

Sau khi xem lại toàn bộ ghi chép và xác nhận không có bất kỳ sai sót nào, Hình Gia Ngôn mới thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn, cô vất vả rồi."

Bạch Vị Ương đóng laptop lại, cất vào túi, cười nói: "Luật sư Hình, giờ tôi có thể ăn cơm chưa? Tôi đói lắm rồi."

Hình Gia Ngôn nhìn quanh, không ngờ đã qua giờ ăn lúc nào chẳng hay, trong nhà hàng chỉ còn lác đác vài bàn khách.

"Xin lỗi, tôi là người cuồng công việc."

Ý tứ rất rõ ràng cô đói bụng cũng đành chịu, ai bảo cô làm việc cùng tôi.

Bạch Vị Ương mỉm cười: "Dù là kẻ cuồng công việc cũng phải ăn uống đầy đủ, có no bụng mới đủ sức suy nghĩ. Nếu để não bộ thiếu oxy, rất dễ bị "chập mạch" đấy."

Hình Gia Ngôn khẽ liếc nhìn cô, khóe môi hơi cong lên: "Đi thôi, tôi mời."

Người đàn ông luôn nghiêm túc, lạnh lùng này bỗng nhiên nở một nụ cười nhạt khiến Bạch Vị Ương thoáng ngẩn người. Cả hai đều không phải tuýp người hay nói chuyện phiếm, cũng chẳng có kiểu thân thiện dễ gần. Hai người gần như xa lạ ngồi ăn cùng bàn, không khí tất nhiên có phần gượng gạo.

Bạch Vị Ương vì đã quá giờ ăn nên cũng không còn nhiều hứng thú, chỉ ăn qua loa vài miếng rồi lấy cớ no bụng để rời đi. Hình Gia Ngôn nhìn bóng lưng mảnh mai của cô, lại liếc sang phần thức ăn còn thừa trên khay, thầm nghĩ cô ấy đói thật sao? Hay là hoàn toàn không đói?

Lãng phí đồ ăn đúng là thói quen xấu. Nhưng thực ra, Bạch Vị Ương chẳng hề cố ý lãng phí, cô chỉ muốn nhanh chóng quay về phòng để gọi điện cho Lăng Túc.

Không hiểu sao, đêm nơi đất khách quê người thế này, cô lại đặc biệt nhớ đến người đàn ông ấy. Vừa về đến phòng, còn chưa kịp thay đồ, Bạch Vị Ương đã lập tức bấm số gọi đi.

"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy."

Giọng nữ nhẹ nhàng vang lên trong ống nghe khiến Bạch Vị Ương sững lại.

Tắt máy? Giờ này sao lại tắt máy? Giữa Ý và Đế Đô chênh nhau bảy tiếng, lúc này ở Ý là ban đêm, tức là bên Đế Đô đang là buổi sáng.

Theo như cô biết, Lăng Túc dù có ngủ cũng rất hiếm khi tắt điện thoại. Một nỗi thất vọng len lỏi dâng lên, Bạch Vị Ương không cam lòng, gọi lại lần nữa vẫn là câu nói quen thuộc:

"Xin lỗi, số máy quý khách…"

Bạch Vị Ương khẽ thở dài, ném điện thoại lên giường, cởϊ áσ khoác rồi bước vào phòng tắm.

Khi cơ thể ngâm trong làn nước ấm áp, đầu óc cô lại như nổ tung, bao nhiêu suy nghĩ thi nhau lóe lên. Anh ấy tắt máy, là có chuyện gì xảy ra sao?

Hay là điện thoại hết pin? Hoặc cũng có thể anh đang bay tới đâu đó, phải tắt máy trên máy bay. Cô nghĩ ra vô vàn khả năng, mỗi khả năng đều có lý, nhưng lại chẳng cái nào khiến cô yên tâm.

9

0

3 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.