TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 132
Chương 131: Đế Đô

Tại Đế Đô, công ty Network.

Lăng Túc cất điện thoại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào quản lý dự án: "Bản kế hoạch này, có ba chỗ tôi cần anh làm rõ chi tiết hơn. Phải tỉ mỉ đến từng khả năng nhỏ nhất, nếu không, mang về làm lại."

Hắn thẳng thừng chỉ ra ba điểm mơ hồ trong bản kế hoạch, không cho phép bất kỳ ai phản biện. Quản lý dự án mặt mày tái mét, ôm bản kế hoạch tiu nghỉu quay về chỗ ngồi. Ngay lập tức, tất cả những người tham gia cuộc họp đều cảm nhận rõ khí thế sắc lạnh từ Lăng Túc.

Nhưng đây mới chính là Tổng Giám đốc Lăng mà họ quen thuộc. Chỉ là từ nãy đến giờ, dường như hắn có chút mất tập trung. Hắn đang chờ gì vậy? Chẳng lẽ là tin nhắn vừa rồi?

Mọi người thầm đoán trong lòng rốt cuộc là chuyện gì quan trọng đến mức khiến Tổng Giám đốc Lăng bận tâm như vậy? Cổ phiếu? Dự án mới? Dù sao thì chắc chắn không thể là chuyện phụ nữ được.

Cùng lúc đó, gương mặt ôn hòa thường ngày của Cố Gia giờ đây lại đầy vẻ sốt ruột.

"Cô ta vẫn đang điều tra hành tung của A Túc sao?"

Tần Tranh bắt chéo chân, thản nhiên nói: "Xem ra lần này cô ta về nước đúng là nhằm thẳng vào A Túc."

"Cô ta lấy tư cách gì chứ!"

Cố Gia vô thức cao giọng, sau đó xoa xoa thái dương để trấn tĩnh lại. "Không được, tuyệt đối không thể để cô ta đạt được mục đích. Chỉ cần cô ta muốn, sớm muộn gì cũng tìm cách gặp được A Túc. Nhưng trước khi điều đó xảy ra!"

Ánh mắt Cố Gia lóe lên tia lạnh lẽo: "Càng kéo dài được bao lâu càng tốt. Tốt nhất là để A Túc và Vị Ương ngày càng quấn quýt không rời!"

Khi Lăng Túc kết thúc cuộc họp, vừa định gọi điện cho Bạch Vị Ương thì điện thoại của Cố Gia đã gọi đến trước.

"A Túc, cậu đang ở công ty à?"

"Không ở công ty thì tôi ở đâu? Có chuyện gì?"

"Trời ạ, sao cậu còn ở công ty vậy? Vị Ương đi Ý rồi mà, sao cậu không đi cùng cô ấy?"

Lăng Túc bật cười, gác chân lên bàn trà: "Tôi đi làm gì?"

"Cậu đang trong giai đoạn "cưa cẩm" cô ấy cơ mà! Ý là nơi nào? Là thủ đô của những cuộc gặp gỡ lãng mạn đấy! Cô ấy xinh đẹp như vậy, cậu không sợ có người tranh thủ tấn công mạnh mẽ sao?"

Ánh mắt Lăng Túc khẽ trầm xuống, nhưng chỉ một lúc sau liền thả lỏng: "Tôi không đến mức thiếu tự tin như vậy."

"A Túc, cậu không hiểu rồi. Trong chuyện tình cảm, điều tối kỵ nhất chính là tự phụ."

"Cậu nghĩ xem, cô ấy là kiểu phụ nữ dù ở đâu cũng khiến người khác yêu thích. Ý lại là đất nước phóng khoáng, nhỡ gặp phải tên nào mặt dày dai dẳng, mà Vị Ương thì lại ngại ngùng! Cậu bảo cô ấy phải làm sao?"

"..."

"Vừa xinh đẹp, lại nói được tiếng Ý, mà cậu biết không, gương mặt Á Đông ở Ý rất được ưa chuộng đấy. Cậu chẳng lẽ muốn công sức bấy lâu nay của mình đổ sông đổ biển?"

"Được lắm, cậu thuyết phục được tôi rồi. Đúng là tôi không muốn những nỗ lực của mình uổng phí."

Cố Gia ở đầu dây bên kia âm thầm trợn mắt mình chẳng qua chỉ đang giúp hắn một cái cớ mà thôi. Với tính cách của A Túc, sao có thể thừa nhận là vì lo lắng, để tâm đến Bạch Vị Ương chứ.

"Thế mới đúng! Chuyện công ty cứ giao cho Tần Tranh, vé máy bay tôi đã đặt sẵn rồi, cậu chỉ việc ra sân bay là xong."

Lăng Túc hơi nheo mắt: "Cậu sao lại tích cực muốn tôi đi như vậy?"

"Vì trạng thái hiện tại của cậu đang rất tốt, nếu thật sự có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tâm lý cậu. Này, tôi là bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp đấy nhé!"

Nghe cũng có lý. Lăng Túc suy nghĩ một chút, đứng dậy cầm áo khoác rời khỏi văn phòng: "Đến sân bay."

Đúng vậy, hắn chỉ vì sự suôn sẻ của kế hoạch mà đi, không phải vì nhớ người phụ nữ kia. Cố Gia đặt điện thoại xuống, nụ cười đùa cợt trên mặt dần biến mất. Hiện tại trạng thái của Lăng Túc thật sự rất ổn, anh tuyệt đối không cho phép bất kỳ biến số nào xuất hiện. Anh sẽ làm tất cả để ngăn chặn điều đó.

An Đào đã quen với công việc ở Network sau vài ngày. Vì trong công ty ngoài cô ra đều là nam giới, nên cô như cá gặp nước.

"An Đào, cái này để tôi làm cho, đừng để bị thương nhé."

An Đào vội vàng cảm ơn, dáng vẻ dịu dàng nhu mì khiến các đồng nghiệp nam càng thêm yêu mến, muốn bảo vệ.

Những ngày qua, cô gần như được mọi người trong công ty giúp đỡ nhiệt tình. Bề ngoài thì tỏ vẻ bối rối và cảm kích, nhưng trong lòng An Đào lại đầy lo lắng. Cô đâu phải thật sự đến đây để làm việc, vấn đề là làm sao gặp được Lăng Túc đây?

"An Đào, cô mang tập tài liệu này lên văn phòng Tổng Giám đốc giúp tôi."

Trợ lý Lý mỉm cười đưa cô một xấp hồ sơ, An Đào lập tức nhận lấy: "Vâng, anh yên tâm, tôi sẽ giao tận tay."

Vừa quay lưng đi, trong lòng An Đào như có pháo hoa nổ tung ông trời đúng là thương cô, nghĩ gì được nấy!

Tổng Giám đốc Network, chẳng phải chính là Lăng Túc sao!

Tuy cô hơi thắc mắc vì sao lại giao việc này cho mình, nhưng mặc kệ, đây là cơ hội! Lúc đi thang máy, An Đào tranh thủ chỉnh trang lại trước gương. Bộ váy tuy rẻ tiền nhưng gọn gàng tươm tất, mái tóc đen dài thuần khiết, khuôn mặt mộc mạc tự nhiên không son phấn, cùng đôi mắt trong trẻo ngây thơ.

OK, sẵn sàng rồi.

Tiếng "ting" vang lên khi thang máy mở cửa, An Đào hít sâu một hơi rồi bước ra ngoài.

Đứng trước cửa văn phòng Tổng Giám đốc, cô nhẹ nhàng gõ cửa.

"Vào đi."

An Đào đẩy cửa, cúi đầu bước tới: "Tổng Giám đốc Lăng, đây là tài liệu, mong ngài xem qua."

Nói xong, cô lén ngẩng đầu nhìn một cái và lập tức sững người.

Quái quỷ gì vậy! Sao lại là Tần Tranh? Lăng Túc đâu rồi? Cô đã chuẩn bị kỹ càng như thế, vậy mà cuối cùng lại chẳng gặp được Lăng Túc, thật là bực mình!

An Đào thầm thở dài trong lòng. Bảo sao lại để cô mang tài liệu lên tận đây cô vào được đây chẳng phải là nhờ "cửa sau" của Tần Tranh sao?

Cái nhiệm vụ này rốt cuộc có làm nổi không đây? Tần Tranh nhìn thấy An Đào cũng có chút bất ngờ.

Người phụ nữ này mặc một bộ váy công sở đơn giản, đường may không được tinh tế lắm, nhưng gương mặt trẻ trung xinh đẹp và vóc dáng quyến rũ của cô lại hoàn toàn không bị lớp áo quần rẻ tiền làm lu mờ.

Ngược lại, càng khiến cô trở nên nổi bật và rực rỡ hơn. Ánh mắt Tần Tranh khẽ nheo lại, tay xoay xoay chiếc điện thoại, ung dung nhìn cô như đang ngắm phong cảnh. An Đào cảm thấy tim mình khẽ căng lên.

Lúc này nên nói gì đây?

"Cảm ơn Tần tổng đã giúp tôi có được công việc này, tôi nhất định sẽ làm tốt, không làm anh mất mặt."

Hay nói: "Ôi, Tần tổng, trùng hợp quá, không ngờ lại gặp anh ở công ty. Anh tới đây làm gì vậy? Tổng Giám đốc Lăng đâu rồi?"

An Đào suy nghĩ rối rắm vài giây, rồi nhanh chóng ổn định tâm lý.

Dù sao cũng như vậy rồi, sợ gì chứ. Cô bước lên một bước, nở nụ cười tiêu chuẩn lộ tám chiếc răng trắng đều: "Chào Tần tiên sinh."

Tần Tranh không đáp, chỉ lạnh lùng nhìn cô.

Không nói gì? Ý gì đây?

An Đào càng cười dịu dàng hơn một chút: "Tần tiên sinh, Tổng Giám đốc Lăng có ở đây không ạ? Tôi có một bản hợp đồng cần anh ấy ký tên."

Nụ cười của cô hơi gượng gạo, tư thế cúi người cũng không đúng chuẩn. Hơn nữa, giọng nói mềm mại quá mức của một trợ lý nhỏ như cô lại dễ khiến đàn ông suy nghĩ lung tung.

Ánh mắt lạnh lẽo của Tần Tranh càng thêm sâu thẳm. Khốn kiếp, anh nói gì đi chứ! An Đào thầm rủa trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười: "Tần tiên sinh, anh có nghe thấy tôi nói gì không?"

Chẳng lẽ anh bị mất thính lực tạm thời?

9

0

3 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.