TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 134
Chương 133: Ông xã, đừng quậy

Lăng Túc nở nụ cười xấu xa, cố ý dùng cơ thể áp sát cô một chút. Bạch Vị Ương yếu ớt đưa tay đấm nhẹ vào người hắn người đàn ông này sao lại có thể hỏi cô những câu xấu hổ như vậy vào lúc này chứ!

Lăng Túc ghé sát môi mỏng vào đôi môi mềm mại của cô, giọng khàn khàn đầy dụ hoặc: "Bà Lăng, hay lần này chúng ta nhanh một chút để lần sau từ từ nhé."

Ngày hôm sau.

Buổi sáng sớm.

Hình Gia Ngôn nhìn đồng hồ, vẻ mặt có chút mất kiên nhẫn.

Hôm qua đã hẹn 8 giờ 30 tập trung, giờ đã 8 giờ 40 mà người phụ nữ kia vẫn chưa xuất hiện, chuyện gì đây?

"Luật sư Hình, chắc cô Bạch chưa kịp thích nghi với múi giờ. Tôi sẽ lên gọi cô ấy."

Hình Gia Ngôn khựng lại. Anh vốn là kẻ cuồng công việc, bay khắp nơi đã quen. Người phụ nữ kia có vẻ không thường ra nước ngoài, lệch múi giờ cũng là chuyện dễ hiểu.

"Không cần, cậu xuống ăn sáng trước đi, tôi sẽ gọi cô ấy."

Hình Gia Ngôn ra hiệu cho trợ lý rời đi, đợi kim đồng hồ chỉ đúng 9 giờ mới bước tới trước cửa phòng Bạch Vị Ương. Tiếng chuông vang lên, bên trong không có động tĩnh gì. Hình Gia Ngôn cau mày, ấn thêm lần nữa. Đột nhiên, cửa bật mở, một luồng khí tức tức giận ập tới.

Hình Gia Ngôn ngẩng đầu định lên tiếng, nhưng khi nhìn rõ người trước mặt, lời nói lập tức nghẹn lại.

Trước mặt anh là một người đàn ông chính xác là một người đàn ông trần trụi, cơ bắp rắn chắc, từng đường nét cơ thể sắc nét như được điêu khắc, khuôn mặt góc cạnh đầy khí chất anh tuấn. Ngay lập tức, cơn giận trong Hình Gia Ngôn bùng lên.

Thích nghi múi giờ cái gì chứ! Hóa ra là ôm trai đẹp vui vẻ cả đêm! Không ngờ người phụ nữ kia lại lẳиɠ ɭơ đến vậy.

Lăng Túc lúc này cũng nổi giận không kém sáng sớm tinh mơ đã bị đánh thức, mà người gọi cửa lại là một gã đàn ông khí chất nổi bật.

May mà hắn đến kịp lúc!

"Lăng Túc, chồng của Bạch Vị Ương, vừa đến vào rạng sáng hôm qua." Lăng Túc lễ độ đưa tay ra bắt.

Thì ra không phải trai bao, mà là chồng hợp pháp? Người phụ nữ này đã kết hôn, mà đối phương lại chính là Lăng Túc Tổng Giám đốc của Network.

Hình Gia Ngôn thực sự bất ngờ.

"Hình Gia Ngôn, luật sư của Trung Thiên Ngân. Hân hạnh."

"Hôm qua Vị Ương hơi mệt, tôi sẽ gọi cô ấy dậy ngay. Phiền anh chờ một chút." Dù Lăng Túc không ưa gì người đàn ông trước mặt, nhưng các phép xã giao hắn luôn làm rất tốt.

Huống hồ đây lại là Hình Gia Ngôn luật sư trẻ nổi tiếng nhất Đế Đô, nghe nói lịch nhận vụ kiện của anh ta đã kín từ năm nay sang tận năm sau.

"Được, chúng tôi đợi ở nhà hàng. Mười giờ có cuộc gặp, mong cô ấy tham dự đúng giờ."

Hình Gia Ngôn liếc qua ngực Lăng Túc, sau đó tao nhã xoay người rời đi.

Lăng Túc cúi xuống nhìn theo ánh mắt anh ta trước ngực mình là vài vết cào đỏ rõ rệt chắc chắn là do cô gái kia lưu lại khi cao hứng. Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy chuyện nam nữ ân ái chắc!

"Ai vậy?" Bạch Vị Ương thò đầu ra khỏi chăn, mơ màng hỏi.

"Ông chủ của em."

Ông chủ? Hình Gia Ngôn?

Bạch Vị Ương như bị ngắt mạch trong vài giây, theo phản xạ cầm điện thoại lên xem giờ sau đó hét lên một tiếng thảm thiết.

Xong rồi, trễ mất rồi! Cô vội vàng hất chăn bật dậy, chân mềm nhũn suýt nữa ngã nhào xuống đất.

Lăng Túc kịp thời đưa tay ôm lấy cô, môi ghé sát tai thì thầm: "Hay là hôm nay anh xin nghỉ giúp em, khỏi phải đi nữa."

"Lăng Túc, đừng quậy nữa, em đã trễ rồi!" Bạch Vị Ương đẩy hắn ra.

"Anh đâu có quậy, dù sao cũng đã muộn rồi, muộn thêm chút nữa cũng có sao đâu."

Bàn tay Lăng Túc đã bắt đầu lấn tới trước ngực cô.

Bạch Vị Ương suýt phát điên, biết rõ người đàn ông này cứng rắn thì vô ích, cô vội vàng dỗ dành: "Ông xã, anh ngoan nhé, đợi em về khách sạn, lúc đó anh muốn nghịch gì em cũng chiều anh hết."

"Em nói đấy, muốn làm gì cũng được."

Nhìn vẻ mặt nửa cười nửa không của hắn, Bạch Vị Ương có cảm giác mình vừa tự đào hố rồi nhảy xuống.

Vài phút sau, đối mặt với vẻ mặt u ám của Hình Gia Ngôn, Bạch Vị Ương chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó chui xuống cho đỡ xấu hổ.

Ngày thứ hai đi công tác đã đi trễ, mà nguyên nhân lại là vì tất cả đều tại người đàn ông kia không biết tiết chế, hết lần này đến lần khác hành hạ cô.

"Cô Bạch, tôi biết chồng cô đến đây là chuyện quan trọng với cô. Nhưng xin hãy nhớ mục đích chuyến đi này của cô là gì."

Ánh mắt Hình Gia Ngôn quét qua những dấu hôn mờ mờ trên cổ cô, sắc mặt càng thêm khó coi. Vợ của Lăng Túc thì sao chứ? Anh ta bỏ tiền thuê cô tới đây không phải để cô tình tứ với đàn ông, công việc là công việc, tuyệt đối phải tách bạch với đời tư.

Bạch Vị Ương đỏ bừng cả mặt nhưng cũng không định giải thích nhiều: "Luật sư Hình yên tâm, khi làm việc, tôi sẽ không để xảy ra bất kỳ sai sót nào."

Trước tấm kính lớn màu trà, Lăng Túc chậm rãi nhả khói thuốc, ánh mắt dừng lại trên chiếc xe đen đang đỗ trước cửa khách sạn. Vài giây sau, Bạch Vị Ương xách laptop chạy vội ra, mở cửa xe và nhanh chóng chui vào trong, động tác liền mạch dứt khoát.

Bị hắn dày vò đến mức đó mà vẫn còn sức để chạy nhảy, đúng là cô gái này cũng kiên cường thật. Khi chiếc xe rời khỏi khách sạn, Lăng Túc thu hồi ánh nhìn, nụ cười trên môi dần biến mất.

Chuyến đi này khiến hắn cảm nhận rõ ràng trên giường, cô gái ấy đã bắt đầu chủ động hơn, cũng bắt đầu có sự dựa dẫm vào hắn.

Cái kiểu dâng hiến cả thể xác lẫn tinh thần này, hoàn toàn khác với cảm giác lúc trước khi cô buộc bản thân phải tiếp cận hắn chỉ vì muốn chữa khỏi nỗi sợ hãi. Nếu không có gì bất ngờ, người phụ nữ này chắc chắn đã yêu hắn rồi.

Rất tốt! Hắn lại tiến thêm một bước gần hơn tới mục tiêu của mình.

Chuyến công tác lần này có lẽ là chuyến đi bận rộn nhưng cũng ngọt ngào nhất trong tất cả những lần công tác của Bạch Vị Ương.

Vụ án của Trung Thiên Ngân đúng là khó đến cực hạn, mỗi lần phiên dịch đều như một thử thách căng thẳng đối với kiến thức chuyên môn của cô. Chỉ cần sơ suất một chút thôi cũng có thể dẫn đến sai sót nghiêm trọng.

Điều khiến Hình Gia Ngôn phải nhìn cô bằng con mắt khác chính là Bạch Vị Ương thật sự đã kiên trì vượt qua tất cả. Ban đầu, anh còn nghĩ cô sẽ mắc vài lỗi nhỏ loại lỗi có thể chấp nhận được. Nhưng không ngờ, người phụ nữ này lại không phạm phải bất kỳ sai sót nào.

"Cô Bạch, hôm nay vất vả rồi. Tình hình đã có tiến triển, tối nay có muốn ra ngoài ăn mừng một chút không?"

Những người trong đoàn luật sư đều rất phấn khởi, thái độ phía đối phương cuối cùng cũng bắt đầu mềm mỏng hơn. Mọi người tin rằng lần này họ sẽ hoàn thành nhiệm vụ suôn sẻ.

Bạch Vị Ương lắc đầu, mỉm cười từ chối: "Tôi về khách sạn nghỉ ngơi, mọi người cứ vui vẻ nhé."

"Vậy sao, tiếc thật."

Cũng may không ai ép buộc cô, chỉ có người kia như sực nhớ ra điều gì: "Đúng rồi, luật sư Hình cũng không đi cùng chúng tôi phải không? Vậy phiền anh đưa cô Bạch về khách sạn nhé, hai người đi cùng sẽ yên tâm hơn."

Bạch Vị Ương ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt lạnh lùng như tượng đá của Hình Gia Ngôn, cô khẽ hít một hơi, thầm nghĩ thôi khỏi làm phiền người ta thì hơn.

Cô vừa định mở miệng từ chối thì Hình Gia Ngôn đã lên tiếng trước: "Tôi biết rồi."

"..."

Lời từ chối nghẹn lại nơi cổ họng, Bạch Vị Ương không khỏi ngạc nhiên nhìn thế nào cũng không giống người dễ tính đến vậy.

Những người khác cũng sững sờ, vốn dĩ câu nói kia chỉ là tiện miệng nhắc tới. Ai mà chẳng biết, Hình Gia Ngôn nổi tiếng lạnh nhạt với phụ nữ, ngay cả "đóa hoa" của Trung Thiên Ngân anh ta cũng chưa từng tỏ vẻ quan tâm. Lần này lại sảng khoái đồng ý như thế chắc là do tâm trạng anh ta đang tốt.

9

0

3 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.