0 chữ
Chương 37
Quyển 1 - Chương 37: Oán Linh
Trạm Kinh Trí không muốn mở miệng.
Tiếc là, ở trước mặt những người thông minh, đến cả cơ hội im lặng cho ra dáng người chết anh cũng không có.
“Trong giao diện của chúng ta có mục [Thương thành].” Hạ Thiên Tình giả vờ hồ đồ nhưng thật ra đã nắm rõ mọi chuyện, trực tiếp bắt đầu tìm kiếm: “Có phải có đạo cụ phiên dịch có thể mua không? Để tôi xem thử…”
“Đúng vậy, có thể dùng tích điểm của người chơi để mua.” Trạm Kinh Trí đành phải lên tiếng: “Nhưng trong phó bản, việc mua đạo cụ sẽ đắt hơn nhiều so với ngoài phó bản.
Mỗi người chơi chỉ có ba lượt mua sắm trong một phó bản, lần đầu giá gấp hai lần, lần thứ hai gấp năm, và lần thứ ba gấp mười lần.”
“Gấp mấy lần?” Nguyễn Già Tụ không thể tin nổi: “Trò chơi liên quan đến sống chết mà còn chơi cái trò thổi giá à? Còn giống mấy khu du lịch chặt chém? Quá phi lý rồi!”
“Tôi tìm thấy rồi.” Hạ Thiên Tình chăm chú nhìn khung thông tin hiện lên, lẩm bẩm: “Có một món tên là Thuốc Dịch Ngữ, giá gốc 150 tích điểm, trong phó bản thì lần đầu cần 300 tích điểm.”
Cô giả vờ bất đắc dĩ thở dài: “Nhưng chúng ta là người mới, làm gì có tích điểm mà đổi.”
Vừa nói, ánh mắt mang đầy ẩn ý nhìn về phía Trạm Kinh Trí.
Trạm Kinh Trí lập tức hiểu ngay dụng ý của cô, nhíu mày: “Tôi biết, ở đây chỉ có mình tôi có tích điểm!”
Từ khi rơi vào tình huống này, anh đã mơ hồ đoán được mình bị đẩy vào vai trò gì.
Trong khi đó, ánh mắt Hạ Thiên Tình lướt qua góc cuối giao diện người chơi của bản thân.
Ở hàng cuối cùng, hiện rõ ràng dòng chữ:
[Giá trị vai ác hiện tại: 1750 điểm]
Dưới bầu không khí sấm sét áp lực do chính cô dựng lên, những cảm xúc tiêu cực mà người chơi khác dồn nén đã được hệ thống âm thầm chuyển hóa thành giá trị vai ác, có thể đổi ra tích điểm tiêu dùng theo tỉ lệ 1:1 bất cứ lúc nào.
Nói cách khác, cô đã “âm thầm không một tiếng động” gom được hơn một ngàn điểm tích lũy.
Sau đó, vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như không biết gì, hoàn toàn ẩn thân.
“Anh Trạm, tích điểm của anh chắc là đủ ha?” Lộ Nhân Chí lên tiếng hỏi.
Câu hỏi thuận miệng, chẳng mang chút áp lực hay suy nghĩ gì sâu xa, những người khác cũng tỏ vẻ như đó là điều hiển nhiên, chẳng thấy có gì sai.
Nhờ vào nhịp độ mà Hạ Thiên Tình thiết lập từ trước vô cùng ổn định, hiện tại trong lòng mấy người chơi đã mặc định rằng cục diện hiện tại hoàn toàn do Trạm Kinh Trí gây ra, mọi người đã cố gắng đè nén cảm xúc để phối hợp với anh là quá nể mặt rồi, còn chuyện tiêu tích điểm ư? Đương nhiên là phần của anh luôn!
Trạm Kinh Trí: "..."
Tiêu tích điểm của anh! Mà lại còn tiêu một cách “đúng tình hợp lý” như vậy sao? Trong khi bản thân anh còn chẳng làm gì sai cả!
[Giá trị nghẹn khuất: +10]
Anh nghiến răng:
“Vừa hay đủ.”
“A, vậy thì tốt quá rồi.” Nguyễn Già Tụ nhẹ nhàng thở phào.
Trạm Kinh Trí: "..."
Trong tình cảnh éo le như hiện tại, vừa không được ai tin tưởng, vừa bị tổn thương lòng tự trọng, anh hoàn toàn không thể nói ra lời thật, rằng số điểm tích lũy anh phải chắt chiu từng chút một từ mấy phó bản trước, giờ chỉ còn đúng 300 điểm.
Trốn không thoát số phận phá sản, đành ngậm ngùi chấp nhận.
[Giá trị buồn bực: +10]
“Nhưng có một điều cần lưu ý. Đạo cụ Thuốc Dịch Ngữ này, khi sử dụng sẽ có tác dụng phụ.” Trạm Kinh Trí nhắc nhở.
Hạ Thiên Tình vừa xem kỹ mô tả chi tiết đạo cụ, liền hỏi:
“Ý anh là, một khi sử dụng nó để phiên dịch văn bản, thì sẽ không thể khôi phục lại nội dung gốc ngay lập tức, đúng không?”
[Đạo cụ: Thuốc Dịch Ngữ
Công dụng: Khi tưới lên văn bản, toàn bộ nội dung sẽ tự động được chuyển đổi thành loại ngôn ngữ người sử dụng hiểu được.
Hiệu lực: Trong vòng 24 giờ.
Lưu ý: Sau khi đã dịch, trong 24 giờ không thể khôi phục lại văn bản nguyên gốc.
Cấp bậc: F
Giá bán: 150 tích phân (trong phó bản cần thanh toán theo mức giá nhân hệ số).]
“Đúng vậy.” Trạm Kinh Trí gật đầu nghiêm túc:
“Ban đầu chúng ta còn dự tính cố gắng trả lại tài liệu nguyên vẹn trước khi trời sáng.”
Nguyễn Già Tụ vừa đọc xong mô tả đạo cụ, lập tức hít sâu một hơi lạnh:
“Hả? Vậy thì sau khi phiên dịch xong, không còn cách nào trả lại như cũ nữa rồi?”
Chẳng lẽ lại để mấy vị vu sư nhìn thấy tài liệu của họ biến thành ngôn ngữ lạ hoắc, chẳng khác nào đang tuyên bố: Bọn tôi đã lục lọi đồ đạc của các người rồi đấy!
Tiếc là, ở trước mặt những người thông minh, đến cả cơ hội im lặng cho ra dáng người chết anh cũng không có.
“Trong giao diện của chúng ta có mục [Thương thành].” Hạ Thiên Tình giả vờ hồ đồ nhưng thật ra đã nắm rõ mọi chuyện, trực tiếp bắt đầu tìm kiếm: “Có phải có đạo cụ phiên dịch có thể mua không? Để tôi xem thử…”
“Đúng vậy, có thể dùng tích điểm của người chơi để mua.” Trạm Kinh Trí đành phải lên tiếng: “Nhưng trong phó bản, việc mua đạo cụ sẽ đắt hơn nhiều so với ngoài phó bản.
Mỗi người chơi chỉ có ba lượt mua sắm trong một phó bản, lần đầu giá gấp hai lần, lần thứ hai gấp năm, và lần thứ ba gấp mười lần.”
“Gấp mấy lần?” Nguyễn Già Tụ không thể tin nổi: “Trò chơi liên quan đến sống chết mà còn chơi cái trò thổi giá à? Còn giống mấy khu du lịch chặt chém? Quá phi lý rồi!”
Cô giả vờ bất đắc dĩ thở dài: “Nhưng chúng ta là người mới, làm gì có tích điểm mà đổi.”
Vừa nói, ánh mắt mang đầy ẩn ý nhìn về phía Trạm Kinh Trí.
Trạm Kinh Trí lập tức hiểu ngay dụng ý của cô, nhíu mày: “Tôi biết, ở đây chỉ có mình tôi có tích điểm!”
Từ khi rơi vào tình huống này, anh đã mơ hồ đoán được mình bị đẩy vào vai trò gì.
Trong khi đó, ánh mắt Hạ Thiên Tình lướt qua góc cuối giao diện người chơi của bản thân.
Ở hàng cuối cùng, hiện rõ ràng dòng chữ:
[Giá trị vai ác hiện tại: 1750 điểm]
Dưới bầu không khí sấm sét áp lực do chính cô dựng lên, những cảm xúc tiêu cực mà người chơi khác dồn nén đã được hệ thống âm thầm chuyển hóa thành giá trị vai ác, có thể đổi ra tích điểm tiêu dùng theo tỉ lệ 1:1 bất cứ lúc nào.
Sau đó, vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như không biết gì, hoàn toàn ẩn thân.
“Anh Trạm, tích điểm của anh chắc là đủ ha?” Lộ Nhân Chí lên tiếng hỏi.
Câu hỏi thuận miệng, chẳng mang chút áp lực hay suy nghĩ gì sâu xa, những người khác cũng tỏ vẻ như đó là điều hiển nhiên, chẳng thấy có gì sai.
Nhờ vào nhịp độ mà Hạ Thiên Tình thiết lập từ trước vô cùng ổn định, hiện tại trong lòng mấy người chơi đã mặc định rằng cục diện hiện tại hoàn toàn do Trạm Kinh Trí gây ra, mọi người đã cố gắng đè nén cảm xúc để phối hợp với anh là quá nể mặt rồi, còn chuyện tiêu tích điểm ư? Đương nhiên là phần của anh luôn!
Trạm Kinh Trí: "..."
Tiêu tích điểm của anh! Mà lại còn tiêu một cách “đúng tình hợp lý” như vậy sao? Trong khi bản thân anh còn chẳng làm gì sai cả!
Anh nghiến răng:
“Vừa hay đủ.”
“A, vậy thì tốt quá rồi.” Nguyễn Già Tụ nhẹ nhàng thở phào.
Trạm Kinh Trí: "..."
Trong tình cảnh éo le như hiện tại, vừa không được ai tin tưởng, vừa bị tổn thương lòng tự trọng, anh hoàn toàn không thể nói ra lời thật, rằng số điểm tích lũy anh phải chắt chiu từng chút một từ mấy phó bản trước, giờ chỉ còn đúng 300 điểm.
Trốn không thoát số phận phá sản, đành ngậm ngùi chấp nhận.
[Giá trị buồn bực: +10]
“Nhưng có một điều cần lưu ý. Đạo cụ Thuốc Dịch Ngữ này, khi sử dụng sẽ có tác dụng phụ.” Trạm Kinh Trí nhắc nhở.
Hạ Thiên Tình vừa xem kỹ mô tả chi tiết đạo cụ, liền hỏi:
“Ý anh là, một khi sử dụng nó để phiên dịch văn bản, thì sẽ không thể khôi phục lại nội dung gốc ngay lập tức, đúng không?”
[Đạo cụ: Thuốc Dịch Ngữ
Công dụng: Khi tưới lên văn bản, toàn bộ nội dung sẽ tự động được chuyển đổi thành loại ngôn ngữ người sử dụng hiểu được.
Hiệu lực: Trong vòng 24 giờ.
Lưu ý: Sau khi đã dịch, trong 24 giờ không thể khôi phục lại văn bản nguyên gốc.
Cấp bậc: F
Giá bán: 150 tích phân (trong phó bản cần thanh toán theo mức giá nhân hệ số).]
“Đúng vậy.” Trạm Kinh Trí gật đầu nghiêm túc:
“Ban đầu chúng ta còn dự tính cố gắng trả lại tài liệu nguyên vẹn trước khi trời sáng.”
Nguyễn Già Tụ vừa đọc xong mô tả đạo cụ, lập tức hít sâu một hơi lạnh:
“Hả? Vậy thì sau khi phiên dịch xong, không còn cách nào trả lại như cũ nữa rồi?”
Chẳng lẽ lại để mấy vị vu sư nhìn thấy tài liệu của họ biến thành ngôn ngữ lạ hoắc, chẳng khác nào đang tuyên bố: Bọn tôi đã lục lọi đồ đạc của các người rồi đấy!
4
0
1 tháng trước
10 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
