0 chữ
Chương 7
Chương 7
Về mặt sinh học, cảm xúc và lý trí do hai vùng khác nhau trong não bộ kiểm soát, và chúng không phải lúc nào cũng hoạt động cùng lúc.
Khi đối mặt với sinh viên đang khóc, Quan Lộ Viễn sẽ dừng cuộc trò chuyện. Một là để tránh kí©h thí©ɧ bọn họ khóc thêm, hai là vì anh không muốn phí lời.
Nhưng nếu sinh viên ấy cố gắng kiềm chế cảm xúc, dùng lý trí để áp chế nước mắt, nỗ lực tiếp tục trao đổi với giáo sư…
Thì hiếm khi, Quan Lộ Viễn sẽ thể hiện một chút nhân tính, kiên nhẫn lắng nghe và giọng điệu cũng sẽ vô thức dịu đi.
Lúc này, nhìn thiếu niên đang gồng mình nhịn khóc trước mặt mình, anh bỗng liên tưởng đến những sinh viên đã từng cố gắng chịu đựng như vậy.
Tất nhiên, sinh viên của anh vốn đều là những tài năng đã được tôi luyện qua nhiều chuyên ngành khác nhau, sau khi tốt nghiệp cũng đều trở thành những nhân vật có thể gánh vác mọi trọng trách trong các lĩnh vực khác nhau. Chẳng ai lại yếu đuối như tiểu nhân ngư trước mặt này cả.
Dù là nữ sinh, đứng trước Quan Lộ Viễn cũng không ai có thể rơi được những giọt nước mắt đẫm như mưa đến mức như thế này.
Thế nên, khi đối diện với cậu, Quan giáo sư không nhận ra rằng, ngoài sự kiên nhẫn, anh còn có thêm chút…
Dỗ dành trẻ con.
"Cậu không muốn vào nhà giam, đúng không?" Quan Lộ Viễn hỏi.
Tiểu nhân ngư nước mắt lưng tròng gật đầu:
"Ừm."
"Vậy thì cậu phải mặc quần áo."
"…" Cúi đầu nhìn xuống bộ đồ kia, cậu miễn cưỡng bĩu môi chấp nhận: "Được rồi…"
Quan Lộ Viễn đã nghe quá nhiều những câu hứa suông của sinh viên kiểu như "Sau này em sẽ không phạm sai lầm nữa" nhưng rốt cuộc "Lần sau vẫn tái phạm". Vì thế, anh sớm đã học được cách chỉ nhìn kết quả mà không nhìn hành động.
Anh kiên nhẫn quan sát tiểu nhân ngư dùng ngón tay móc lấy bộ đồ.
Đó vốn dĩ là áo nỉ lót bông và quần bò dày dặn, vừa ấm áp lại vừa thoải mái, nhưng cậu lại chẳng hề cảm kích, trực tiếp ném sang một bên: "Nặng quá."
"Bây giờ là mùa đông. Hôm nay trời nắng đẹp, bộ này đã là loại mỏng nhất mà Thạch Uy chuẩn bị cho cậu rồi."
"Mùa đông thì phải mặc nặng như thế này à?"
"… Chữ "nặng" không phải là trọng điểm. Dày mới là trọng điểm. Con người mặc đồ dày vào mùa đông là để giữ ấm."
Quan Lộ Viễn nhận ra, dù cậu vẫn đang trần trụi, nhưng trên da cậu không hề có dấu hiệu của việc bị lạnh đến mức xanh tím hay đỏ ửng.
Làn da cậu vẫn trắng hồng một cách tự nhiên. Anh cau mày, hỏi: "Chẳng lẽ cậu không cảm thấy lạnh?"
"Hóa ra các anh mặc nhiều như vậy là vì lạnh à?"
"…"
Dù câu trả lời của tiểu nhân ngư là một câu hỏi ngược lại.
Nhưng Quan Lộ Viễn đã hiểu được đáp án.
Dưới đáy biển không có bốn mùa, càng xuống sâu thì nhiệt độ càng hạ thấp.
Nếu cậu thật sự là nhân ngư, vậy thì nhiệt độ trên bờ lúc này đối với cậu mà nói lại là ấm áp.
Quan Lộ Viễn không phí lời nữa, trực tiếp bảo Thạch Uy vào lục tủ quần áo, tìm ra một bộ áo phông và quần đùi mùa hè, thay thế cho bộ đồ mùa đông kia.
"Lần này cậu mặc được rồi chứ?" Anh hỏi.
Tiểu nhân ngư ngắm nghía bộ quần áo mùa hè, ướm thử lên người rồi thắc mắc:
"Tay và… đuôi… chân của tôi có thể để lộ nhiều như vậy sao?"
"Ừm."
"Vậy thì không phải chỗ nào cũng cần che kín."
"Ừm."
Tiểu nhân ngư lại ngước lên hỏi tiếp:
"Thế tại sao những chỗ này lại phải che?"
Vẻ mặt khi hỏi đầy ngây thơ và vô tội.
Chỗ mà tiểu nhân ngư đang dùng tay che lại, chính là những vùng cơ thể nhạy cảm, khó mà không hiểu được ý nghĩa.
Nếu không phải đã tiếp xúc với cậu một thời gian ngắn, e rằng Quan Lộ Viễn cũng sẽ hiểu lầm câu hỏi này thành một dạng ám chỉ nào đó.
Đúng lúc trên đầu giường của Thạch Uy có một quyển tạp chí thời trang, bên trong là những bài viết về phong cách ăn mặc của các ngôi sao nổi tiếng. Quan Lộ Viễn liền mở ra, chỉ cho cậu xem…
Tất cả mọi người trong đó đều mặc quần áo: "Thời kỳ nguyên thủy, con người mặc đồ để thay thế lớp lông đã thoái hóa, bảo vệ cơ thể khỏi cây cối và thú dữ. Sau này, khi con người sống theo nhóm cố định, dần hình thành quan hệ phối ngẫu, việc mặc quần áo còn nhằm che đi những bộ phận nhạy cảm để giảm bớt kí©h thí©ɧ tìиɧ ɖu͙© đối với người khác. Khi việc mặc quần áo trở thành một chuẩn mực, nếu có ai đó khác biệt so với số đông, họ sẽ nảy sinh cảm giác xấu hổ. Người không mặc quần áo sẽ…"
Khi đang giảng giải một cách logic, Quan Lộ Viễn chợt nhận ra ánh mắt của tiểu nhân ngư dần trở nên trống rỗng, rõ ràng là chẳng hiểu nổi những gì anh vừa nói.
Thế là anh lập tức rút ngắn bài giảng, đưa ra kết luận một cách gọn gàng, dễ hiểu nhất:
"Bị bắt nhốt."
Lập tức, ánh mắt tiểu nhân ngư thay đổi ngay… Cậu ta hiểu rồi.
Tiểu nhân ngư lật giở quyển tạp chí, chỉ vào một trang, hỏi tiếp:
"Vậy tôi có thể mặc ít như thế này không?"
Quan Lộ Viễn nhìn xuống, phát hiện đó là hình ảnh của một cô người mẫu diện bikini, với thân hình nóng bỏng.
Quan Lộ Viễn: "…"
Ngay lập tức, quyển tạp chí bị giật đi.
"Không được."
Cuối cùng, sau một hồi vừa dỗ dành vừa dọa dẫm, Quan Lộ Viễn cũng nhìn thấy tiểu nhân ngư vụng về đút hai chân vào chiếc qυầи ɭóŧ mới của Thạch Uy, sau đó chui vào áo phông rộng thùng thình và chiếc quần đùi mềm mại.
Lúc này, anh mới cảm thấy như trút được gánh nặng.
Khi đối mặt với sinh viên đang khóc, Quan Lộ Viễn sẽ dừng cuộc trò chuyện. Một là để tránh kí©h thí©ɧ bọn họ khóc thêm, hai là vì anh không muốn phí lời.
Nhưng nếu sinh viên ấy cố gắng kiềm chế cảm xúc, dùng lý trí để áp chế nước mắt, nỗ lực tiếp tục trao đổi với giáo sư…
Thì hiếm khi, Quan Lộ Viễn sẽ thể hiện một chút nhân tính, kiên nhẫn lắng nghe và giọng điệu cũng sẽ vô thức dịu đi.
Lúc này, nhìn thiếu niên đang gồng mình nhịn khóc trước mặt mình, anh bỗng liên tưởng đến những sinh viên đã từng cố gắng chịu đựng như vậy.
Tất nhiên, sinh viên của anh vốn đều là những tài năng đã được tôi luyện qua nhiều chuyên ngành khác nhau, sau khi tốt nghiệp cũng đều trở thành những nhân vật có thể gánh vác mọi trọng trách trong các lĩnh vực khác nhau. Chẳng ai lại yếu đuối như tiểu nhân ngư trước mặt này cả.
Thế nên, khi đối diện với cậu, Quan giáo sư không nhận ra rằng, ngoài sự kiên nhẫn, anh còn có thêm chút…
Dỗ dành trẻ con.
"Cậu không muốn vào nhà giam, đúng không?" Quan Lộ Viễn hỏi.
Tiểu nhân ngư nước mắt lưng tròng gật đầu:
"Ừm."
"Vậy thì cậu phải mặc quần áo."
"…" Cúi đầu nhìn xuống bộ đồ kia, cậu miễn cưỡng bĩu môi chấp nhận: "Được rồi…"
Quan Lộ Viễn đã nghe quá nhiều những câu hứa suông của sinh viên kiểu như "Sau này em sẽ không phạm sai lầm nữa" nhưng rốt cuộc "Lần sau vẫn tái phạm". Vì thế, anh sớm đã học được cách chỉ nhìn kết quả mà không nhìn hành động.
Anh kiên nhẫn quan sát tiểu nhân ngư dùng ngón tay móc lấy bộ đồ.
"Bây giờ là mùa đông. Hôm nay trời nắng đẹp, bộ này đã là loại mỏng nhất mà Thạch Uy chuẩn bị cho cậu rồi."
"Mùa đông thì phải mặc nặng như thế này à?"
"… Chữ "nặng" không phải là trọng điểm. Dày mới là trọng điểm. Con người mặc đồ dày vào mùa đông là để giữ ấm."
Quan Lộ Viễn nhận ra, dù cậu vẫn đang trần trụi, nhưng trên da cậu không hề có dấu hiệu của việc bị lạnh đến mức xanh tím hay đỏ ửng.
Làn da cậu vẫn trắng hồng một cách tự nhiên. Anh cau mày, hỏi: "Chẳng lẽ cậu không cảm thấy lạnh?"
"Hóa ra các anh mặc nhiều như vậy là vì lạnh à?"
"…"
Dù câu trả lời của tiểu nhân ngư là một câu hỏi ngược lại.
Dưới đáy biển không có bốn mùa, càng xuống sâu thì nhiệt độ càng hạ thấp.
Nếu cậu thật sự là nhân ngư, vậy thì nhiệt độ trên bờ lúc này đối với cậu mà nói lại là ấm áp.
Quan Lộ Viễn không phí lời nữa, trực tiếp bảo Thạch Uy vào lục tủ quần áo, tìm ra một bộ áo phông và quần đùi mùa hè, thay thế cho bộ đồ mùa đông kia.
"Lần này cậu mặc được rồi chứ?" Anh hỏi.
Tiểu nhân ngư ngắm nghía bộ quần áo mùa hè, ướm thử lên người rồi thắc mắc:
"Tay và… đuôi… chân của tôi có thể để lộ nhiều như vậy sao?"
"Ừm."
"Vậy thì không phải chỗ nào cũng cần che kín."
"Ừm."
Tiểu nhân ngư lại ngước lên hỏi tiếp:
"Thế tại sao những chỗ này lại phải che?"
Vẻ mặt khi hỏi đầy ngây thơ và vô tội.
Chỗ mà tiểu nhân ngư đang dùng tay che lại, chính là những vùng cơ thể nhạy cảm, khó mà không hiểu được ý nghĩa.
Nếu không phải đã tiếp xúc với cậu một thời gian ngắn, e rằng Quan Lộ Viễn cũng sẽ hiểu lầm câu hỏi này thành một dạng ám chỉ nào đó.
Đúng lúc trên đầu giường của Thạch Uy có một quyển tạp chí thời trang, bên trong là những bài viết về phong cách ăn mặc của các ngôi sao nổi tiếng. Quan Lộ Viễn liền mở ra, chỉ cho cậu xem…
Tất cả mọi người trong đó đều mặc quần áo: "Thời kỳ nguyên thủy, con người mặc đồ để thay thế lớp lông đã thoái hóa, bảo vệ cơ thể khỏi cây cối và thú dữ. Sau này, khi con người sống theo nhóm cố định, dần hình thành quan hệ phối ngẫu, việc mặc quần áo còn nhằm che đi những bộ phận nhạy cảm để giảm bớt kí©h thí©ɧ tìиɧ ɖu͙© đối với người khác. Khi việc mặc quần áo trở thành một chuẩn mực, nếu có ai đó khác biệt so với số đông, họ sẽ nảy sinh cảm giác xấu hổ. Người không mặc quần áo sẽ…"
Khi đang giảng giải một cách logic, Quan Lộ Viễn chợt nhận ra ánh mắt của tiểu nhân ngư dần trở nên trống rỗng, rõ ràng là chẳng hiểu nổi những gì anh vừa nói.
Thế là anh lập tức rút ngắn bài giảng, đưa ra kết luận một cách gọn gàng, dễ hiểu nhất:
"Bị bắt nhốt."
Lập tức, ánh mắt tiểu nhân ngư thay đổi ngay… Cậu ta hiểu rồi.
Tiểu nhân ngư lật giở quyển tạp chí, chỉ vào một trang, hỏi tiếp:
"Vậy tôi có thể mặc ít như thế này không?"
Quan Lộ Viễn nhìn xuống, phát hiện đó là hình ảnh của một cô người mẫu diện bikini, với thân hình nóng bỏng.
Quan Lộ Viễn: "…"
Ngay lập tức, quyển tạp chí bị giật đi.
"Không được."
Cuối cùng, sau một hồi vừa dỗ dành vừa dọa dẫm, Quan Lộ Viễn cũng nhìn thấy tiểu nhân ngư vụng về đút hai chân vào chiếc qυầи ɭóŧ mới của Thạch Uy, sau đó chui vào áo phông rộng thùng thình và chiếc quần đùi mềm mại.
Lúc này, anh mới cảm thấy như trút được gánh nặng.
5
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
