0 chữ
Chương 8
Chương 8
Ngay cả lúc thức trắng đêm viết báo cáo khi khai quật di tích "Cổ quốc Giao Nhân", anh cũng không cảm thấy kiệt sức như khi thuyết phục "cậu thiếu niên tự nhận mình là nhân ngư" này mặc quần áo.
Thấy cậu cuối cùng cũng chịu mặc đồ đàng hoàng, Quan Lộ Viễn mới không nói thêm lời nào, xoay người mở cửa, bỏ lại một câu:
"Đi thôi."
"Ừm."
Phía sau, tiểu nhân ngư ngoan ngoãn đáp lại.
Sau đó…
"Bịch!"
Một âm thanh nặng nề vang lên.
Bước chân của Quan Lộ Viễn khựng lại, anh quay đầu.
Chỉ thấy tiểu nhân ngư quỳ gối trên sàn nhà, hai tay chống xuống đất.
Vì tư thế này, phần hông của cậu nhô lên cao, chiếc áo mềm mại trượt xuống theo đường cong cơ thể, để lộ phần eo thon nhỏ.
Nhưng Quan Lộ Viễn không hề có tâm trạng để nhìn ngắm cảnh tượng này.
Vì ngay giây tiếp theo, anh thấy tiểu nhân ngư oà khóc nức nở, gắng gượng đẩy người ngồi lên, kéo đôi chân lại một cách khó khăn, lật người ngồi dậy rồi ôm lấy đầu gối.
Hai đầu gối trần của cậu bị va đập mạnh, sưng đỏ lên rất dễ trông thấy.
Trên làn da trắng muốt, vết đỏ ấy càng trở nên nổi bật đến chói mắt.
Quan Lộ Viễn giật mình, nhanh chóng bước tới, luồn tay xuống dưới nách tiểu nhân ngư, nhẹ nhàng nhấc cậu lên rồi đặt lại trên giường.
Anh ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra vết thương trên đầu gối cậu.
May mắn là nền nhà lát gạch men, nên cú ngã không đến mức làm rách da chảy máu.
Hai đầu gối của tiểu nhân ngư rõ ràng đã sưng lên.
Quan Lộ Viễn ngước nhìn cậu, chỉ thấy đôi mắt đỏ hoe lại bắt đầu rưng rưng, nước mắt từng giọt lăn xuống má.
Lần này là đau thật rồi.
Cậu cố gắng nhịn, nhưng càng cố nhịn, nước mắt lại càng chảy ra nhiều hơn.
Quan Lộ Viễn cảm thấy hơi áy náy. Dù gì cậu nhóc này hiện tại vẫn ở giai đoạn không thể tự lo cho bản thân, là một người trưởng thành đáng tin cậy, anh lẽ ra không nên quên mất điều này — cậu không biết đi.
Nhưng ngay cả bản thân tiểu nhân ngư dường như cũng quên mất điều đó, cứ thế mà bước đi, kết quả là ngã sấp mặt một cú nặng nề.
Nhìn chẳng giống như đang giả vờ chút nào: "Cậu còn định khóc thêm một lát nữa không?" Quan Lộ Viễn hiếm khi không thúc giục.
Ý anh là anh cho phép cậu khóc thêm một lúc.
Nhưng tiểu nhân ngư lại vừa khóc vừa lắc đầu, giọng nghẹn ngào: "Không khóc nữa."
Vừa nói không khóc, nhưng nước mắt lại tiếp tục rơi.
Trông vừa ngốc nghếch lại vừa đáng thương.
Quan Lộ Viễn vô thức cong nhẹ khóe môi.
"Tôi quên mất là cậu không biết đi." Giọng anh mềm hơn thường ngày: "Lần này, tôi đưa cậu đi."
Tiểu nhân ngư ngoan ngoãn gật đầu.
Nhớ lại lúc được "đưa" từ bờ biển về đây, cậu được người đàn ông này vác trên vai. Vì thế, cậu rất phối hợp, đưa hai tay thẳng ra phía trước, chuẩn bị được vác lên lần nữa.
Trong mắt Quan Lộ Viễn, hình ảnh này chẳng khác nào một con tiểu cương thi mắt đỏ hoe.
Nhưng lần này thì không thể vác được nữa, tư thế đó chắc chắn sẽ khiến đầu gối của cậu đập vào người anh, làm cho vết thương nặng hơn.
Thế là Quan Lộ Viễn đứng thẳng dậy, cúi xuống.
Một tay ôm lấy eo, một tay còn lại luồn dưới đầu gối.
Nhấc tiểu nhân ngư lên, bế ngang trong lòng.
Lớp cơ bắp săn chắc bên dưới chiếc áo len đen mới thay của Quan Lộ Viễn căng lên, tạo nên một sức mạnh vững chắc.
Dù thiếu niên này không hề nặng, thậm chí còn hơi mảnh khảnh, nhưng anh vẫn đỡ cậu rất cẩn thận.
Khoảnh khắc ôm cậu vào lòng, Quan Lộ Viễn bất giác nhớ đến lời đề nghị của Thường Vũ Linh ở bờ biển — "Bế công chúa đi!"
Khi đó, anh đã thẳng thừng từ chối trò đùa ác ý của nữ sinh này, chọn cách vác người lên vai.
Kết quả bây giờ… vẫn là "bế công chúa".
Tư thế này mang một ý nghĩa đặc biệt trong xã hội loài người, đến cả một người như Quan Lộ Viễn cũng có một chút cảm giác không tự nhiên.
Anh liếc xuống, tiểu nhân ngư đang ở trong lòng dường như không hề nhận ra sự khác biệt, cũng chẳng thấy có gì không ổn, chỉ ngoan ngoãn nằm yên.
Thôi thì cứ vậy đi.
Quan Lộ Viễn định bế cậu rời khỏi đây.
Nhưng đúng lúc đó, người trong lòng lại khẽ cọ đầu vào anh, trông có vẻ như đang được không thoải mái.
Tiếng thở dài khe khẽ như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng, lướt qua làn da nhạy cảm bên cổ Quan Lộ Viễn.
Khiến cả tai và cổ anh có chút ngứa.
Quan Lộ Viễn cúi xuống, đúng lúc thấy chiếc khăn tắm vừa lau tóc vẫn còn vắt trên cổ mình, một đầu khăn đang thả xuống vai.
"Công chúa và hạt đậu" mỏng manh này rõ ràng không chịu được sự vướng víu đó, nhăn mày khó chịu.
"Rút nó ra đi." Quan Lộ Viễn nhắc nhở.
Tiểu nhân ngư nghe thấy vậy, nghiêng đầu nhìn anh, lúc này cậu mới phát hiện ra thủ phạm chính là chiếc khăn.
Cậu kéo chiếc khăn ra, tiện tay đặt nó lên bàn bên cạnh.
Sau đó, tiểu nhân ngư ngoan ngoãn tựa đầu trở lại vào vai giáo sư.
Thấy cậu cuối cùng cũng chịu mặc đồ đàng hoàng, Quan Lộ Viễn mới không nói thêm lời nào, xoay người mở cửa, bỏ lại một câu:
"Đi thôi."
"Ừm."
Phía sau, tiểu nhân ngư ngoan ngoãn đáp lại.
Sau đó…
"Bịch!"
Một âm thanh nặng nề vang lên.
Bước chân của Quan Lộ Viễn khựng lại, anh quay đầu.
Chỉ thấy tiểu nhân ngư quỳ gối trên sàn nhà, hai tay chống xuống đất.
Vì tư thế này, phần hông của cậu nhô lên cao, chiếc áo mềm mại trượt xuống theo đường cong cơ thể, để lộ phần eo thon nhỏ.
Nhưng Quan Lộ Viễn không hề có tâm trạng để nhìn ngắm cảnh tượng này.
Vì ngay giây tiếp theo, anh thấy tiểu nhân ngư oà khóc nức nở, gắng gượng đẩy người ngồi lên, kéo đôi chân lại một cách khó khăn, lật người ngồi dậy rồi ôm lấy đầu gối.
Trên làn da trắng muốt, vết đỏ ấy càng trở nên nổi bật đến chói mắt.
Quan Lộ Viễn giật mình, nhanh chóng bước tới, luồn tay xuống dưới nách tiểu nhân ngư, nhẹ nhàng nhấc cậu lên rồi đặt lại trên giường.
Anh ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra vết thương trên đầu gối cậu.
May mắn là nền nhà lát gạch men, nên cú ngã không đến mức làm rách da chảy máu.
Hai đầu gối của tiểu nhân ngư rõ ràng đã sưng lên.
Quan Lộ Viễn ngước nhìn cậu, chỉ thấy đôi mắt đỏ hoe lại bắt đầu rưng rưng, nước mắt từng giọt lăn xuống má.
Lần này là đau thật rồi.
Cậu cố gắng nhịn, nhưng càng cố nhịn, nước mắt lại càng chảy ra nhiều hơn.
Quan Lộ Viễn cảm thấy hơi áy náy. Dù gì cậu nhóc này hiện tại vẫn ở giai đoạn không thể tự lo cho bản thân, là một người trưởng thành đáng tin cậy, anh lẽ ra không nên quên mất điều này — cậu không biết đi.
Nhìn chẳng giống như đang giả vờ chút nào: "Cậu còn định khóc thêm một lát nữa không?" Quan Lộ Viễn hiếm khi không thúc giục.
Ý anh là anh cho phép cậu khóc thêm một lúc.
Nhưng tiểu nhân ngư lại vừa khóc vừa lắc đầu, giọng nghẹn ngào: "Không khóc nữa."
Vừa nói không khóc, nhưng nước mắt lại tiếp tục rơi.
Trông vừa ngốc nghếch lại vừa đáng thương.
Quan Lộ Viễn vô thức cong nhẹ khóe môi.
"Tôi quên mất là cậu không biết đi." Giọng anh mềm hơn thường ngày: "Lần này, tôi đưa cậu đi."
Tiểu nhân ngư ngoan ngoãn gật đầu.
Nhớ lại lúc được "đưa" từ bờ biển về đây, cậu được người đàn ông này vác trên vai. Vì thế, cậu rất phối hợp, đưa hai tay thẳng ra phía trước, chuẩn bị được vác lên lần nữa.
Nhưng lần này thì không thể vác được nữa, tư thế đó chắc chắn sẽ khiến đầu gối của cậu đập vào người anh, làm cho vết thương nặng hơn.
Thế là Quan Lộ Viễn đứng thẳng dậy, cúi xuống.
Một tay ôm lấy eo, một tay còn lại luồn dưới đầu gối.
Nhấc tiểu nhân ngư lên, bế ngang trong lòng.
Lớp cơ bắp săn chắc bên dưới chiếc áo len đen mới thay của Quan Lộ Viễn căng lên, tạo nên một sức mạnh vững chắc.
Dù thiếu niên này không hề nặng, thậm chí còn hơi mảnh khảnh, nhưng anh vẫn đỡ cậu rất cẩn thận.
Khoảnh khắc ôm cậu vào lòng, Quan Lộ Viễn bất giác nhớ đến lời đề nghị của Thường Vũ Linh ở bờ biển — "Bế công chúa đi!"
Khi đó, anh đã thẳng thừng từ chối trò đùa ác ý của nữ sinh này, chọn cách vác người lên vai.
Kết quả bây giờ… vẫn là "bế công chúa".
Tư thế này mang một ý nghĩa đặc biệt trong xã hội loài người, đến cả một người như Quan Lộ Viễn cũng có một chút cảm giác không tự nhiên.
Anh liếc xuống, tiểu nhân ngư đang ở trong lòng dường như không hề nhận ra sự khác biệt, cũng chẳng thấy có gì không ổn, chỉ ngoan ngoãn nằm yên.
Thôi thì cứ vậy đi.
Quan Lộ Viễn định bế cậu rời khỏi đây.
Nhưng đúng lúc đó, người trong lòng lại khẽ cọ đầu vào anh, trông có vẻ như đang được không thoải mái.
Tiếng thở dài khe khẽ như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng, lướt qua làn da nhạy cảm bên cổ Quan Lộ Viễn.
Khiến cả tai và cổ anh có chút ngứa.
Quan Lộ Viễn cúi xuống, đúng lúc thấy chiếc khăn tắm vừa lau tóc vẫn còn vắt trên cổ mình, một đầu khăn đang thả xuống vai.
"Công chúa và hạt đậu" mỏng manh này rõ ràng không chịu được sự vướng víu đó, nhăn mày khó chịu.
"Rút nó ra đi." Quan Lộ Viễn nhắc nhở.
Tiểu nhân ngư nghe thấy vậy, nghiêng đầu nhìn anh, lúc này cậu mới phát hiện ra thủ phạm chính là chiếc khăn.
Cậu kéo chiếc khăn ra, tiện tay đặt nó lên bàn bên cạnh.
Sau đó, tiểu nhân ngư ngoan ngoãn tựa đầu trở lại vào vai giáo sư.
5
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
