TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 6
Chương 6

Quan Lộ Viễn nhìn chằm chằm vào thiếu niên trên giường.

Có lẽ do trước đó khóc quá dữ dội, nên dù bây giờ nước mắt đã cạn, nhưng đôi mắt lấp lánh của cậu vẫn còn đỏ hoe.

Làn da dưới mí mắt cũng đỏ bừng lên một mảng, kéo dài thành một vệt màu nhạt, như những vệt hồng trên vảy cá chép.

Sắc đẹp quyến rũ, khiến người ta không khỏi động lòng.

Quan Lộ Viễn chỉ cần nhìn một cái liền hiểu ngay vì sao Thạch Uy không dám giúp cậu thay đồ.

Anh hiểu Thạch Uy.

Nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức hiểu mà thôi.

Giống như anh hiểu rằng con người có câu "anh hùng khó qua ải mỹ nhân", nhưng chính bản thân anh cũng chưa bao giờ sa vào sắc đẹp.

Thạch Uy không dám, nhưng Quan Lộ Viễn thì dám.

Thế nên, anh duỗi tay, chỉ vào bộ quần áo trên giường, mở miệng ra lệnh:

"Mặc vào."

Cậu cúi đầu nhìn theo hướng tay anh, nhìn lướt qua bộ quần áo, rồi lại ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt vô tội đối diện với ánh nhìn lạnh lùng của anh…

Cuối cùng, lắc đầu.

"Ý gì?"

Gương mặt Quan Lộ Viễn vẫn lạnh tanh, không gợn sóng.

Nhìn bề ngoài thì không cảm xúc, nhưng thực ra đó lại là biểu cảm khó đoán nhất.

Đám sinh viên của anh mỗi lần chờ nhận xét bài báo cáo, hễ thấy anh có vẻ mặt này, trong đầu liền tự động chuẩn bị sẵn ít nhất mười tám phương án chỉnh sửa khác nhau.

Nhưng lúc như thế này, người đối diện với giáo sư lại là một thanh niên mơ màng, tự xưng mình là người cá và có chút lệch lạc về nhận thức của một con người bình thường.

Vậy nên, người cá bé nhỏ chẳng hề sợ hãi, còn hiên ngang phản bác:

"Trên người các anh nhất định phải mặc đồ sao? Người cá giống chúng tôi thường không phải mặc gì cả."

Quan Lộ Viễn: "…"

Cái thiết lập nhân ngư này thế mà vẫn còn diễn tiếp được à?

"Vậy người cá các cậu trông như thế nào?" Anh hỏi.

Cậu giơ tay mô tả: "Phần trên giống như các anh, nhưng phần dưới là một cái đuôi cá thật dài. Dòng máu càng cao quý thì đuôi càng dài, vây đuôi cũng càng đẹp."

Quan Lộ Viễn: "…"

Ánh mắt anh quét qua phần thân dưới đang được che chắn bởi mảnh lưới đánh cá, rồi lại nhìn vào ánh mắt ngây thơ của cậu.

Hàm ý không cần nói cũng hiểu, chỉ cần là người bình thường thì đều có thể đọc ra được những thông điệp trong ánh mắt ấy.

Vậy mà thiếu niên ấy lại chẳng hiểu gì.

Quan Lộ Viễn đành phải phá vỡ lớp ẩn ý đã quá rõ ràng này:

"Vậy đuôi của cậu đâu?"

Tiểu nhân ngư theo lẽ thường giơ tay sờ xuống chân mình, chạm vào đường nét của đôi chân dưới lớp vải, cậu trái lại còn ngạc nhiên, liền kéo chăn lên xem.

Như thể đây không phải chân của mình vậy.

Bên dưới tấm lưới đánh cá, một đôi chân trắng bệch hiện ra, khiến ánh nhìn của người đứng ở đó cũng phải lóa lên.

Quan Lộ Viễn nín thở trong chốc lát, theo bản năng lại dời mắt nhìn qua chô khác, phải mất một lúc lâu sau anh mới từ từ thở ra được những hơi đã nín lại trước đó.

Sau đó, anh nghe thấy thiếu niên nhỏ giọng hỏi đầy hoang mang:

"Đúng rồi, đuôi của tôi đâu?"

"…"

Hơi thở vừa thả ra được một nửa lại bị nghẹn lại.

"Nói chung là thế này." Quan Lộ Viễn không muốn vòng vo, trực tiếp nhắm vào trọng điểm: "Bây giờ cậu không có đuôi cá, cậu đang ở dạng con người, thì phải tuân theo quy tắc của xã hội loài người. Nếu không, cậu sẽ bị con người nhốt vào nhà giam. Cậu hiểu chưa?"

Nửa đoạn trước có thể nghe như lọt từ tai bên này ra tai bên kia, nhưng bốn chữ "nhốt vào nhà giam", thiếu nhiên nghe rõ ràng mồn một từng chữ, thậm chí còn bị dọa sợ đến mức rùng mình một cái.

Lý trí quay trở lại, Quan Lộ Viễn nhanh chóng nhận ra rằng, với tư cách là một người đàn ông, anh không cần thiết phải né tránh vấn đề khỏa thân.

Vậy nên, anh thản nhiên nhìn thẳng vào cậu, nhưng cũng chỉ dừng ở mức nhìn vào mặt đối phương.

Bởi vì anh không có hứng thú quan sát bất cứ một bộ phận cơ thể nào từ cổ trở xuống của một tên không có não bộ và không thể biểu đạt được cảm xúc.

Thiếu niên bị nhìn chằm chằm, mím môi, dường như lại sắp bật khóc.

Quan Lộ Viễn chỉ khoanh tay, lạnh lùng quan sát.

Rồi anh thấy cậu giơ tay quẹt nhẹ qua khóe mắt, hít mũi một cái, có vẻ như đã nhịn cho nước mắt không rơi thành công.

Sự tinh tế của Quan Lộ Viễn khiến anh chú ý đến đầu ngón tay của cậu có dính chút nước mắt. Điều đó chứng tỏ, lúc nãy thực sự là bị từ "nhà giam" dọa khóc, chứ không phải là giả vờ.

Nhưng cuối cùng anh vẫn cố gắng nhịn xuống.

Bình thường, khi đối xử với sinh viên, để đạt được hiệu quả giao tiếp tốt nhất, Quan Lộ Viễn thường bị nhận xét là "vô nhân tính".

Không ít sinh viên từng than rằng mình bị mắng đến phát khóc, bất kể là nam hay nữ. Nhưng khi những phản hồi này lọt vào tai Quan Lộ Viễn, anh chỉ cảm thấy khó hiểu:

Tôi đã bao giờ mắng ai đâu?

Dù sao thì, Quan giáo sư đúng là chưa từng nói những lời thô tục.

Anh chỉ dựa vào khí thế mà trấn áp người khác thôi.

5

0

1 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.