TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Chương 5

Đôi tay mềm mại, mảnh khảnh vươn ra từ lớp vải chài, làn da trắng nõn lấp ló lộ ra khiến người ta lóa mắt.

Nước mắt rơi vào lòng bàn tay cậu.

Thiếu niên nhìn những giọt nước mắt vỡ tan trên da tay của mình với vẻ mặt khó tin, rồi bỗng bật khóc còn lớn hơn…

"Hu hu hu! Sao nước mắt của tôi lại không biến thành ngọc trai nữa rồi?"

Quan Lộ Viễn: "?"

Có rất nhiều phiên bản truyền thuyết dân gian về giao nhân, trong đó phổ biến nhất là nước mắt của nhân ngư có thể hóa thành ngọc trai.

Rõ ràng, thiết lập "người cá" của thiếu niên trẻ bên bờ biển cũng tuân theo phiên bản này.

Thật đáng tiếc, màn "nước mắt hóa ngọc trai" thực tế của cậu lại vô tình tự vả vào mặt chính mình.

Không có ngọc trai nào xuất hiện.

Chỉ toàn là nước mắt bình thường.

Tuy nhiên, những cư dân chất phác và lương thiện của thị trấn không hề vì chuyện "nước mắt hoá ngọc" của tiểu nhân ngư không thành mà phẫn nộ. Trái lại, họ còn càng thêm xúc động bởi dáng vẻ đáng thương khi khóc của cậu.

Thấy tình hình cứ tiếp tục thế này sẽ gây náo loạn, bất kể có báo cảnh sát hay không thì việc trước mắt vẫn là phải đưa cậu rời khỏi tầm mắt của đám đông. Vì vậy, Quan Lộ Viễn quyết định lập tức "di tản đối tượng khả nghi" rời khỏi hiện trường.

Kết quả, thiết lập "người cá" của đối tượng khả nghi vẫn chưa bị sụp đổ…

"Tôi không biết đi."

Bốn chữ đơn giản khiến cả ba thầy trò lại lần nữa rơi vào im lặng.

Việc "làm thế nào để đưa một người cá không biết đi ra khỏi bãi biển" đã mở ra một cuộc thảo luận… không mấy sôi nổi giữa ba người…

"Tôi dù có lòng…" Thường Vũ Linh bóp bóp lớp mỡ mỏng trên cánh tay mình: "Cũng sợ là lực bất tòng tâm."

Hai người đàn ông cao lớn còn lại liếc nhìn nhau, một người có chứng ưa sạch sẽ, một người có sức mạnh. Cả hai đều ngầm hiểu ai sẽ là người gánh trách nhiệm.

Thạch Uy vốn thích thể hiện, tự giác xắn tay áo định bế người, nhưng khi vừa bước đến trước thiếu niên đang được bọc trong lưới chài, trông thấy làn da trắng mịn như ngọc của cậu, bước chân anh ta bỗng khựng lại, mặt đỏ bừng xấu hổ quay về.

"Giáo sư… em không muốn…" Thạch Uy giơ ngón trỏ, rồi co duỗi hai lần.

Quan Lộ Viễn: "Ai dạy cậu cái ký hiệu đó?"

Thạch Uy nhìn về phía Thường Vũ Linh.

Thường Vũ Linh thì ngước mắt lên nhìn trời.

Nếu Thường Vũ Linh không bế nổi, Thạch Huy không dám bế, vậy thì ai sẽ làm đây?

Hai học trò đồng loạt gửi ánh mắt đầy tin tưởng đến gương mặt không chút cảm xúc của Quan giáo sư.

Họ tin chắc hai điều…

Một là, Quan giáo sư hoàn toàn có khả năng bế được cậu, vì thể lực của một người chăm tập gym như anh thì khỏi phải bàn.

Hai là, Quan giáo sư tuyệt đối không xiêu lòng trước mỹ nhân.

Dẫu sao thì vị "Diêm Vương Sống" nổi danh đoạn tuyệt tình yêu này chắc chắn sẽ không động tâm.

"Nhưng giáo sư sẽ bế cậu ấy như thế nào đây?" Thạch Uy hỏi.

Thường Vũ Linh che miệng cười khẽ: "Tất nhiên là bế kiểu công ch…"

Chữ "úa" còn chưa kịp thốt ra, hai người đã chứng kiến cảnh Quan Lộ Viễn giơ tay, thản nhiên nhấc cả người lẫn tấm lưới chài lên…

Rồi vác thẳng lên vai.

Ừm.

Giống như vác một con cá muối khổng lồ vậy.

Thạch Uy: "…"

Thường Vũ Linh: "…"

Dõi theo bóng lưng Quan giáo sư đang vác theo thiếu niên ngoan ngoãn không hề giãy giụa rời đi…

Thạch Uy cảm thán: "Sao giáo sư có thể thản nhiên vác một mỹ nhân như thế mà chẳng hề có chút cảm xúc nào vậy?"

Thường Vũ Linh cười nói: "Dù sao cũng là Quan giáo sư mà, cũng không có gì lạ. Chúng ta vĩnh viễn không cần lo lắng cho giáo sư sẽ bị "bẻ cong"."

Sau khi về đến khu nghỉ ngơi, Quan Lộ Viễn thậm chí còn đi tắm ngay lập tức.

Anh kỳ cọ suốt hai mươi phút, chà từ lòng bàn tay đến bờ vai từng tiếp xúc với tấm lưới cá, tận đến khi mùi tanh hoàn toàn biến mất mới chịu dừng lại.

Chờ đến khi anh vừa lau tóc vừa bước đến cửa phòng ký túc của Thạch Uy, liền nhìn thấy hai học trò vẫn còn đứng đó, mặt đối mặt ngơ ngác.

Mà trong tay Thạch Uy, vẫn còn ôm bộ quần áo chuẩn bị cho thiếu niên kia.

Quan Lộ Viễn tiến lại gần, nói: "Từ lúc chúng ta quay về, ít nhất đã qua 20 phút rồi."

Lời vừa thốt ra đã chặn đứng mọi ngụy biện.

Áp lực vô hình lập tức lan tỏa.

Thạch Uy giật mình, vội vàng giải thích: "Em biết, nhưng nếu phải đến đồn cảnh sát thì cậu ấy không thể cứ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như vậy, nên em mới đi tìm quần áo! Nhưng mà cậu ấy nói cậu ấy không biết mặc!"

Quan Lộ Viễn tiếp tục lau tóc, không nói gì.

Thạch Uy lại bổ sung: "Em biết cậu ấy không biết mặc thì có thể dạy! Nhưng cậu ấy là con trai, để Vũ Linh dạy thì không tiện! Còn cậu ấy lại xinh đẹp thế kia… bảo em giúp cũng không ổn…"

Thạch Uy giơ ngón trỏ lên.

Lần này, chưa đợi anh ta gập ngón tay, Quan Lộ Viễn đã vắt khăn lên cổ, đưa tay chộp lấy bộ quần áo rồi bước thẳng vào phòng, đóng sầm cửa lại.

"Hay quá! Vẫn là Quan giáo sư lợi hại nhất!"

Hai học trò bên ngoài vỗ tay tán thưởng, thì thầm với nhau:

"Không hổ danh là vị thần đoạn tuyệt tình cảm!"

Trong phòng, thiếu niên vẫn giữ nguyên tư thế bị ném lên giường như khi mới đến.

Chỉ là cậu đã ngồi dậy, khiến tấm lưới đánh cá tạm che phủ trên người trượt xuống, để lộ phần cơ thể bên trên.

Bởi vậy, những đường nét như xương quai xanh và cơ ngực mảnh dẻ liền hiện rõ mồn một.

Làn da trong đến mức có thể thấy cả những đường tĩnh mạch xanh lam mờ nhạt, phản chiếu sắc thái của đại dương.

Màu xanh, màu trắng

Thêm chút phấn hồng.

Chỉ một cái liếc thoáng qua, Quan Lộ Viễn đã vội dời mắt.

Thế nhưng, hình ảnh trong khoảnh khắc chớp nhoáng ấy vẫn lưu lại trong trí óc của anh.

Để lại trong lòng anh một cơn bức bối không tên.

Anh ném bộ quần áo của Thạch Uy lên giường, chiếc áo sơ mi nhẹ như tơ khẽ bay, vừa vặn phủ lên phần bên trên cơ thể của cậu.

Quét ánh mắt lướt qua, thấy cậu đã không còn để lộ da thịt, Quan Lộ Viễn vừa định quay đầu lại…

Chợt nhìn thấy thiếu niên vươn tay, thẳng thừng gạt hết những tấm vải vóc vừa đắp lên người mình.

Quan Lộ Viễn: "…"

5

0

1 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.