0 chữ
Chương 4
Chương 4
Chấp nhận thực tế rằng trên thế giới này sẽ có những hiện tượng kỳ bí, nhưng cũng không thể dễ dàng tin tưởng những gì mà chúng ta vừa nhìn thấy lần đầu.
Giống như khi đặt tên cho các dự án khám phá Mặt Trăng là "Hằng Nga" hay "Thỏ Ngọc" đó không phải là vì con người thực sự tin vào truyền thuyết, mà chỉ để bày tỏ sự tôn kính đối với nền văn hóa lâu dời.
Cũng giống như vậy, khi đặt tên cho các di tích dưới biển gần khu vực Nam Hải là "Cổ quốc Giao nhân" Quan giáo sư chỉ muốn khơi gợi trí tưởng tượng, chứ không hề có bằng chứng xác thực nào về sự tồn tại của nhân ngư.
Loài sinh vật được cho là gần giống "người cá" nhất từng được con người tìm thấy chính là cá nược, một loài động vật có vυ" thuộc bộ Lợn biển.
So với hình ảnh nàng tiên cá xinh đẹp trong truyện cổ tích, hai giống loài này chẳng hề liên quan với nhau chút nào.
Với những hiểu biết khoa học ở hiện tại, Quan Lộ Viễn không đủ cơ sở lý luận để tin rằng cậu thiếu niên trần trụi trên bãi biển này thực sự là người cá.
Nhưng đôi mắt kỳ lạ, giọng nói đặc biệt vang vọng trên bãi biển khi nãy, cùng nét ngây thơ thoát tục kia, lại khiến anh không thể hoàn toàn phủ nhận điều đó.
Còn Thạch Uy, một kẻ nửa vời lại dám khẳng định chắc nịch rằng thiếu niên này là kẻ lừa đảo.
"Tôi không phải là kẻ lừa đảo."
Thiếu niên bên bờ biển khẽ lên tiếng phản bác.
Giọng nói trong trẻo, sáng rõ.
Nhưng vì gương mặt quá mức vô tội, lời nói của cậu lại thiếu đi một chút tự tin, nghe có vẻ rất mềm yếu.
Nghe vậy, các cô bác đứng quanh lập tức mềm lòng, đồng thanh gọi: "Quan giáo sư." Bọn họ ra sức thuyết phục nhà khoa học tin rằng thiếu niên này thật sự là người cá.
Dĩ nhiên, lập luận duy nhất của họ là... vì cậu quá đẹp.
Một lập luận nghe tuy nghèo nàn nhưng lại quá sức thuyết phục.
Thường Vũ Linh cố tình dừng lại ở đây mà không nói hết câu, nghĩ rằng khoảng lặng này đủ lâu để thiếu niên trẻ hiểu ý mà tự giác nhận sai.
Kết quả, thiếu niên lại nghi hoặc đáp lại: "Cảnh sát là gì?"
"Hả?" Thạch Uy lập tức nhảy dựng lên: "Phản ứng nhanh như vậy? Có phải là đã tập luyện để đối phó với các câu hỏi của chúng ta không…"
Nửa câu sau bị ánh mắt lạnh băng của Quan giáo sư chặn lại, khiến anh ta vội vàng nuốt xuống đầy khó khăn.
Quan giáo sư vẫn giữ nguyên tư thế quỳ một gối trên đất, khẽ gật đầu ra hiệu cho Thường Vũ Linh tiếp tục.
Thường Vũ Linh liền hỏi thiếu niên: "Trong nhận thức của cậu không có khái niệm "cảnh sát" sao? Thế… "pháp luật" cậu có biết không?"
""Pháp luật"…" Thiếu niên lặp lại từ đó, rồi chuyển đổi cách gọi: "Tôi biết "luật pháp"!"
"Ồ, ồ!" Cách dùng từ kiểu hơi cổ xưa này đã khiến cho Thường Vũ Linh khựng lại một chút, nhưng vẫn tiếp tục: "Gọi là "luật pháp" cũng được. Tóm lại, cậu không mặc quần áo mà đi lung tung ở bên ngoài là hành vi không đứng đắn, tự nhận mình là "người cá" với mục đích không rõ ràng, cậu cũng không có giấy tờ tùy thân nên thân phận rất đáng nghi ngờ… Nếu còn không chịu thành thật, cảnh sát có thể dựa vào "luật pháp" để tống cậu vào nhà giam đấy!"
"Nhà giam?" Thiếu niên hít một hơi thật sâu.
Cuối cùng, trên khuôn mặt ngơ ngác và bình thản kia, đã hiếm hoi xuất hiện một nét thoáng qua sự hoảng sợ.
Thường Vũ Linh gật đầu xác nhận, thiếu niên lập tức co người lại, run lên bần bật.
Ngay sau đó, khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, thiếu niên chớp mắt một cái, giọt nước mắt to như hạt ngọc trai liền rơi xuống lã chã.
Mọi người xung quanh đều sững sờ…
Vừa vì khả năng nói khóc là khóc của cậu.
Lại vừa vì… phải nói như thế nào đây…
Thật sự…
Cậu khóc quá đẹp.
Những giọt nước mắt tròn như hạt ngọc lấp lánh dưới ánh mặt trời, nó được ánh sáng chiếu vào nhìn lấp lánh như vảy cá, rơi xuống tấm vải chài rồi vỡ tan.
Hàng mi dài đang run run, còn đang rơi những giọt nước mắt, trông mong manh đáng thương vô cùng.
Những người xung quanh lại càng thêm xót xa: "Đứa trẻ này đẹp như vậy, sao có thể có ý xấu chứ?"
"Trẻ con nói dối cũng không có gì to tát, gọi là "lừa đảo" chẳng phải hơi quá đáng hay sao?"
"Ôi chao, trẻ con phạm lỗi nhỏ, bị dọa khóc thế này tội nghiệp quá đi mất…"
Thấy tình thế nghiêng hẳn về phía "tiểu lừa đảo" Thạch Uy cuống quýt cầu cứu: "Giáo sư, giáo sư! Người mau dùng khí thế thường ngày áp đảo cả hội trường để cứu vãn tình hình đi! Nhân tiện… hù dọa…"
Quan giáo sư nhìn Thạch Uy.
Thạch Uy lập tức tự vả miệng, sửa lời: "Giáo dục! Giáo dục chú cừu… à không, chú cá nhỏ đang bị lạc đường này!"
Quan giáo sư lại quay lại nhìn thiếu niên.
Môi anh mấp máy như đang suy nghĩ xem nên nói gì, nhưng ngay giây tiếp theo lại ngậm chặt miệng lại.
Bởi vì Quan Lộ Viễn nhận ra, thiếu niên dường như cũng bị chính những giọt nước mắt của mình làm cho kinh ngạc.
Giống như khi đặt tên cho các dự án khám phá Mặt Trăng là "Hằng Nga" hay "Thỏ Ngọc" đó không phải là vì con người thực sự tin vào truyền thuyết, mà chỉ để bày tỏ sự tôn kính đối với nền văn hóa lâu dời.
Cũng giống như vậy, khi đặt tên cho các di tích dưới biển gần khu vực Nam Hải là "Cổ quốc Giao nhân" Quan giáo sư chỉ muốn khơi gợi trí tưởng tượng, chứ không hề có bằng chứng xác thực nào về sự tồn tại của nhân ngư.
Loài sinh vật được cho là gần giống "người cá" nhất từng được con người tìm thấy chính là cá nược, một loài động vật có vυ" thuộc bộ Lợn biển.
So với hình ảnh nàng tiên cá xinh đẹp trong truyện cổ tích, hai giống loài này chẳng hề liên quan với nhau chút nào.
Nhưng đôi mắt kỳ lạ, giọng nói đặc biệt vang vọng trên bãi biển khi nãy, cùng nét ngây thơ thoát tục kia, lại khiến anh không thể hoàn toàn phủ nhận điều đó.
Còn Thạch Uy, một kẻ nửa vời lại dám khẳng định chắc nịch rằng thiếu niên này là kẻ lừa đảo.
"Tôi không phải là kẻ lừa đảo."
Thiếu niên bên bờ biển khẽ lên tiếng phản bác.
Giọng nói trong trẻo, sáng rõ.
Nhưng vì gương mặt quá mức vô tội, lời nói của cậu lại thiếu đi một chút tự tin, nghe có vẻ rất mềm yếu.
Nghe vậy, các cô bác đứng quanh lập tức mềm lòng, đồng thanh gọi: "Quan giáo sư." Bọn họ ra sức thuyết phục nhà khoa học tin rằng thiếu niên này thật sự là người cá.
Một lập luận nghe tuy nghèo nàn nhưng lại quá sức thuyết phục.
Thường Vũ Linh cố tình dừng lại ở đây mà không nói hết câu, nghĩ rằng khoảng lặng này đủ lâu để thiếu niên trẻ hiểu ý mà tự giác nhận sai.
Kết quả, thiếu niên lại nghi hoặc đáp lại: "Cảnh sát là gì?"
"Hả?" Thạch Uy lập tức nhảy dựng lên: "Phản ứng nhanh như vậy? Có phải là đã tập luyện để đối phó với các câu hỏi của chúng ta không…"
Nửa câu sau bị ánh mắt lạnh băng của Quan giáo sư chặn lại, khiến anh ta vội vàng nuốt xuống đầy khó khăn.
Quan giáo sư vẫn giữ nguyên tư thế quỳ một gối trên đất, khẽ gật đầu ra hiệu cho Thường Vũ Linh tiếp tục.
Thường Vũ Linh liền hỏi thiếu niên: "Trong nhận thức của cậu không có khái niệm "cảnh sát" sao? Thế… "pháp luật" cậu có biết không?"
"Ồ, ồ!" Cách dùng từ kiểu hơi cổ xưa này đã khiến cho Thường Vũ Linh khựng lại một chút, nhưng vẫn tiếp tục: "Gọi là "luật pháp" cũng được. Tóm lại, cậu không mặc quần áo mà đi lung tung ở bên ngoài là hành vi không đứng đắn, tự nhận mình là "người cá" với mục đích không rõ ràng, cậu cũng không có giấy tờ tùy thân nên thân phận rất đáng nghi ngờ… Nếu còn không chịu thành thật, cảnh sát có thể dựa vào "luật pháp" để tống cậu vào nhà giam đấy!"
"Nhà giam?" Thiếu niên hít một hơi thật sâu.
Cuối cùng, trên khuôn mặt ngơ ngác và bình thản kia, đã hiếm hoi xuất hiện một nét thoáng qua sự hoảng sợ.
Thường Vũ Linh gật đầu xác nhận, thiếu niên lập tức co người lại, run lên bần bật.
Ngay sau đó, khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, thiếu niên chớp mắt một cái, giọt nước mắt to như hạt ngọc trai liền rơi xuống lã chã.
Mọi người xung quanh đều sững sờ…
Vừa vì khả năng nói khóc là khóc của cậu.
Lại vừa vì… phải nói như thế nào đây…
Thật sự…
Cậu khóc quá đẹp.
Những giọt nước mắt tròn như hạt ngọc lấp lánh dưới ánh mặt trời, nó được ánh sáng chiếu vào nhìn lấp lánh như vảy cá, rơi xuống tấm vải chài rồi vỡ tan.
Hàng mi dài đang run run, còn đang rơi những giọt nước mắt, trông mong manh đáng thương vô cùng.
Những người xung quanh lại càng thêm xót xa: "Đứa trẻ này đẹp như vậy, sao có thể có ý xấu chứ?"
"Trẻ con nói dối cũng không có gì to tát, gọi là "lừa đảo" chẳng phải hơi quá đáng hay sao?"
"Ôi chao, trẻ con phạm lỗi nhỏ, bị dọa khóc thế này tội nghiệp quá đi mất…"
Thấy tình thế nghiêng hẳn về phía "tiểu lừa đảo" Thạch Uy cuống quýt cầu cứu: "Giáo sư, giáo sư! Người mau dùng khí thế thường ngày áp đảo cả hội trường để cứu vãn tình hình đi! Nhân tiện… hù dọa…"
Quan giáo sư nhìn Thạch Uy.
Thạch Uy lập tức tự vả miệng, sửa lời: "Giáo dục! Giáo dục chú cừu… à không, chú cá nhỏ đang bị lạc đường này!"
Quan giáo sư lại quay lại nhìn thiếu niên.
Môi anh mấp máy như đang suy nghĩ xem nên nói gì, nhưng ngay giây tiếp theo lại ngậm chặt miệng lại.
Bởi vì Quan Lộ Viễn nhận ra, thiếu niên dường như cũng bị chính những giọt nước mắt của mình làm cho kinh ngạc.
5
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
