TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8
Chương 8: Là cậu đánh à? Vậy thì đền tiền đi!

Lý Thư Dương cười lạnh: “Chín vạn mà cũng không lấy ra nổi, lại còn dám đổ cả ly trà sữa lên người tôi? Sao? Cô tưởng đâu đây cũng là nhà cô à?”

Nói xong, cô liếc mắt đầy khinh thường nhìn sang Sầm Hành Vũ: “Trông bề ngoài còn ra dáng người đàng hoàng, đáng tiếc, thật sự chẳng nhìn ra chút nhân phẩm nào.”

Sầm Hành Vũ nghiến răng ken két, rất lâu sau mới rít qua kẽ răng: “Chuyển tiền cho cô ta.”

Dương San San tất nhiên không dám phản đối, tức giận lấy điện thoại ra: “Cho tôi số tài khoản, tôi chuyển.”

Lý Thư Dương ngoái lại ra sau liếc nhìn, Lý Thư Mộc lập tức chạy đến, móc từ trong túi ra giấy bút, rất nhanh viết ra hai bản thỏa thuận, cung kính đưa cho chị gái mình. Động tác thuần thục đến mức vừa nhìn đã biết không phải lần đầu làm mấy chuyện này.

Dương San San nhìn mà tức đến mức nghiến răng.

“Đọc kỹ rồi ký tên đi. Tôi đây không phải dọa các người đâu, nhưng đừng có chuyển tiền trước mặt tôi rồi sau lưng lại đi báo cảnh sát bắt tôi, tôi không có ngu như thế.”

Sầm Hành Vũ cuối cùng không nhịn nổi nữa: “Cô nghĩ tôi, Sầm Hành Vũ, là loại người gì hả?”

Cậu là tam công tử của Sầm gia đàng hoàng, làm sao có thể làm mấy trò hèn hạ như vậy?

Lý Thư Dương cười nhạt: “Ai mà biết? Một kẻ có thể tùy tiện nhục mạ chị gái mình, thì nhân phẩm cũng chẳng tốt là bao đâu.”

Sầm Hành Vũ mặt xanh mét: “Cô biết cái gì? Cô chẳng biết gì cả! Chị ta không phải chị gái tôi! Chị ta chỉ là một kẻ lừa đảo không từ thủ đoạn để đạt được mục đích! Tôi không đời nào nhận chị ta là chị!”

Lý Thư Dương quay đầu nhìn về phía Sầm Khinh Khinh, chỉ thấy cô đang ôm chặt con mèo bông, tay run rẩy, cắn môi, cúi đầu không nói được một lời.

“À, không phải chị gái cậu à? Vậy mà cậu tùy tiện nhục mạ, bắt nạt một người xa lạ như thế, vậy thì càng quá đáng rồi, đúng là tra nam, nhân phẩm bại hoại!”

“Cô...”

Dương San San vội kéo áo Sầm Hành Vũ: “Em trai, đừng nói nữa, em không nhìn ra sao? Rõ ràng họ là cùng một phe. Biết đâu người này chính là do Sầm Khinh Khinh mời tới để dạy dỗ chúng ta!”

Sầm Hành Vũ nghe vậy lập tức sa sầm mặt, ánh mắt nhìn Sầm Khinh Khinh như muốn xé xác cô ra: “Sầm Khinh Khinh, tôi đã nghi rồi, sao tự nhiên lại xuất hiện một người như vậy? Đúng là cáo đuôi dài cũng giấu không nổi. Chị đợi đấy, tôi sẽ về báo ba mẹ và anh hai, để họ tới xử lý chị!”

“Chị không có... Chị...”

Lý Thư Dương dứt khoát cắt ngang: “Đủ rồi, đừng có dây dưa nữa. Nếu không bồi nổi thì cứ nói thẳng, đừng có tìm cớ. Nếu không được thì tôi sẽ tìm người lớn nhà các người, dù sao nhìn các người cũng chẳng giống nhà có điều kiện gì. Vẫn nên để phụ huynh của mấy người dạy lại con cho đàng hoàng, đừng để ra mấy đứa ngu xuẩn như thế.”

“Cô... cô... Tôi đền!” Sầm Hành Vũ nghiến răng nói.

“Thấy chưa, đúng là ngốc, tôi chỉ dọa vài câu đã ký liền. Định quay đầu vu cáo tôi à?”

“Ai thèm vu cáo cô?” Sầm Hành Vũ tức đến mức muốn ói máu, gào lên.

Lý Thư Dương lại hất cằm về phía Dương San San: “Còn cô, mau ký tên đi.”

Dương San San tức tối nhưng không thể không ký tên vào bản thỏa thuận bồi thường, sau đó mới dìu Sầm Hành Vũ rời đi. Trước khi đi, Sầm Hành Vũ còn buông một câu đe dọa: “Cô cứ đợi đấy!”

Lý Thư Dương cười tươi rói: “Chờ thì chờ, không tới là cháu!”

Cả đời này Sầm Hành Vũ chưa từng gặp qua cô gái nào thô lỗ như thế. Thậm chí còn thấy cô ta còn tục hơn cả Sầm Khinh Khinh! Cậu ta tức điên người, quay đầu bỏ đi.

Lý Thư Dương vui vẻ nhìn số tiền chín vạn đồng vừa vào tài khoản, trong lòng như nở hoa: “Tuyệt vời! Thật sự quá tuyệt! Mình vừa mới tìm ra con đường phát tài rồi đây!”

Cho dù hệ thống bên kia có trục trặc, không chuyển tiền kịp thì chỉ riêng vụ này, cô cũng có thể tự kiếm được một món hời rồi.

Lúc này, Sầm Khinh Khinh vẫn chưa rời đi, cúi đầu lí nhí nói: “Cái đó... Em trai tôi... Nó có thể thật sự sẽ quay lại gây chuyện với bạn.”

Sống cùng Sầm gia hơn một năm, Sầm Khinh Khinh biết tính Sầm Hành Vũ, là kiểu người bị nuông chiều sinh hư, hôm nay bị đánh, bị bẽ mặt, chắc chắn sẽ không để yên.

Nhưng Lý Thư Dương chỉ cười cười, không nói gì, ra hiệu cho Lý Thư Mộc đi theo mình rời đi.

Đi được một đoạn rồi, Lý Thư Dương mới phát hiện Sầm Khinh Khinh vẫn đứng ngẩn ngơ tại chỗ. Cô phần nào hiểu được trong lòng đối phương đang nghĩ gì.

Lý Thư Mộc thì nhỏ giọng nói: “Chị, người thành phố đúng là có tiền thật nha! Vừa mở miệng đã là chín vạn, em choáng luôn đó! Chị cũng gan thật, dám nói là đặt làm riêng!”

Khi đó cậu còn tưởng chị khoa tay múa chân ra số 9 là ý 90 nghìn.

Phải biết, bộ quần áo trên người chị là bà nội ở quê tự tay may, mà ở quê thì đừng nói 90 nghìn, có khi 9 nghìn cũng chẳng ai muốn.

Lý Thư Dương bình thản: “Bà nội làm riêng cho thì sao không gọi là hàng đặt riêng được chứ?”

Nói cũng có lý thật.

Lý Thư Mộc cạn lời.

Lúc này hệ thống mới lên tiếng: [Ký chủ, Sầm gia là gia tộc có thế lực lớn đó, cậu không sợ bị họ trả thù sao? Còn nữa, vừa rồi cậu hoàn toàn có thể tiếp cận nữ chính, kết bạn với cô ta, đó là cơ hội rất tốt mà!]

Lý Thư Dương không trả lời, mà hỏi ngược lại hệ thống: [Trong truyện, tình tiết của nữ chính chỗ này kết thúc ra sao?]

[Bị mắng, bị Sầm Hành Vũ cố tình đẩy ngã trầy đầu gối, sau này khi quân huấn thì để lại di chứng, dùng làm tuyến phục bút.]

Lý Thư Dương nhớ lại cảnh Sầm Khinh Khinh bị ngã lúc nãy, hình như đầu gối có trầy một chút, chắc không nghiêm trọng lắm.

[Vậy cậu có hấp thu được chút năng lượng nào không?]

Dù gì cũng coi như thay đổi cốt truyện rồi.

Hệ thống vội kiểm tra: [Có rồi, tuy rất ít, nhưng tôi tin với năng lực của cậu, nhất định sẽ còn nhiều năng lượng hơn nữa.]

Lý Thư Dương lại nhớ ra một điều quan trọng: [Vậy năng lượng thu được là dựa theo tiêu chí gì?]

Nếu căn cứ vào việc bảo vệ nữ chính, thì là tính trên thể chất hay tinh thần? Nếu có quy chuẩn thì có thể tính đường tắt.

Hệ thống đáp: [Xin lỗi, điều này không có tiêu chuẩn cụ thể. Tôi chỉ biết là vận mệnh nữ chính thay đổi càng lớn, năng lượng thu được càng nhiều.]

Lý Thư Dương trầm ngâm, thấy giờ nghĩ mấy chuyện này cũng không để làm gì, nên dẫn em trai đi làm thủ tục nhập học.

May mà thủ tục cũng không quá phức tạp, chỉ là người quá đông, xếp hàng cả nửa ngày. Làm xong hết, cô dẫn Lý Thư Mộc đến ký túc xá.

Ký túc xá ở đây xây rất tốt, thiết kế hiện đại, bên ngoài đã thấy trang thiết bị đầy đủ. Trong phòng còn có cả máy giặt và điều hòa.

Lý Thư Mộc nhỏ giọng than: “So với phòng ở quê thì đúng là một trời một vực.”

Lý Thư Dương không để tâm lắm, dù gì cũng chỉ là ký túc xá, có phải nhà mình đâu.

Rất nhanh, họ tìm được phòng 605, là phòng của Lý Thư Dương. Vừa tới cửa đã thấy có người đang đứng trong phòng, đang cố lau bụi trên giường. Cô gái kia không đủ cao, phải nhón chân mới với tới.

Không phải Sầm Khinh Khinh thì còn ai nữa?

[Hệ thống, trong truyện chẳng phải tôi không cùng phòng với cô ta sao?]

[Đúng vậy. Là vì Dương San San cảm thấy cậu làm mất mặt cô ta, nên cố ý nhờ người sắp xếp cậu ở chung phòng với nữ chính, tiện bề đối phó. Có cần tôi sửa lại không?]

[Không cần. Ở chung cũng tốt.]

Lúc này, Sầm Khinh Khinh cũng nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, quay đầu lại, vừa trông thấy Lý Thư Dương, cô lập tức sững người, ánh mắt còn thoáng hoảng hốt. Rõ ràng cô không nghĩ bạn cùng phòng của mình lại là người vừa mới ra mặt bênh vực cô lúc nãy.

Cô lúng túng kéo tấm giẻ lau trong tay, do dự rất lâu mới lí nhí nói: “Chào cậu... Tôi là bạn cùng phòng của cậu, tôi tên Sầm Khinh Khinh.”

Lý Thư Dương cảm thấy có chút cạn lời. Cô thật sự chẳng làm gì, thế mà Sầm Khinh Khinh lại nhìn cô với ánh mắt đầy cảnh giác, cả người như căng lên phòng bị, cứ như thể cô sẽ nhào đến đánh người bất cứ lúc nào vậy.

6

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.