0 chữ
Chương 9
Chương 9: Bạn cùng phòng này... sẽ không thật sự đánh người đấy chứ?
Lý Thư Dương gật đầu giới thiệu: “Tôi là Lý Thư Dương, đây là em trai tôi.”
Lý Thư Mộc cũng mỉm cười với Sầm Khinh Khinh, đặt hành lý xuống, đưa mắt nhìn quanh một lượt. Căn phòng ký túc này khá rộng, lại còn là phòng hai người. Phía bên trái đã có đồ đạc của Sầm Khinh Khinh.
Cậu nhanh tay đón lấy cặp sách từ chị gái, lấy khăn giấy lau sạch ghế rồi kéo tới trước mặt chị: “Chị ngồi nghỉ chút đi, để em dọn.”
Vừa nói vừa định leo lên giường lau dọn, nhưng nhìn qua thì thấy giường đã sạch sẽ rồi.
Bên cạnh, Sầm Khinh Khinh thoạt đầu còn hơi sợ, nhưng chứng kiến cảnh đó, ánh mắt có chút ghen tị lại xen lẫn xấu hổ, cô vội giải thích: “Lúc nãy lau bên giường mình, tiện tay lau luôn cả bên này.”
Lý Thư Mộc cười cảm ơn: “Cảm ơn nhé.”
Nói xong liền mở rương hành lý ra, bắt đầu trải giường, dọn dẹp cho chị.
Sầm Khinh Khinh chần chừ một lúc, không dám lại gần, nhưng vẫn mỉm cười khích lệ: “Em trai cậu giỏi thật đấy.”
Trong trí nhớ của cô, dù là ở nhà ba mẹ nuôi hay ở Sầm gia, con trai đều là kiểu không mó tay vào việc gì. Nhưng Lý Thư Mộc thì khác hẳn, làm việc vừa nhanh vừa thành thạo, rõ ràng là đã quen tay.
Lý Thư Mộc được khen có chút đắc ý, nhưng vẫn khiêm tốn: “Chị tôi mới là người giỏi thật sự. Tôi chỉ làm mấy việc vặt thôi, chẳng đáng kể gì.”
Sầm Khinh Khinh nhớ lại dáng vẻ Lý Thư Dương khi đánh người lúc nãy, trong lòng có chút bối rối nhưng không biết phải nói gì, đành lúng túng gật đầu: “Thật sự rất lợi hại.”
Lợi hại đến mức đánh người.
Lý Thư Mộc gật gù, tiếp lời: “Chị tôi từ nhỏ đã lợi hại rồi. Ở quê bọn tôi, không ai dám chọc chị ấy. Có lần chị lên núi gặp phải sói hoang, dùng tay không đánh nhau với nó, đánh đến mức con sói phải ngoan ngoãn bỏ chạy. Cả vùng ai cũng biết chuyện.”
Cũng vì thế mà không ai dám bắt nạt cậu, vì ai cũng sợ chị cậu sẽ ra tay.
Nói đến đây, Lý Thư Mộc có vẻ rất tự hào.
Còn Sầm Khinh Khinh thì mặt càng lúc càng trắng bệch. Tay không đánh sói? Nhớ đến con sói hung tợn trong đoạn video hôm trước, với hàm răng sắc nhọn và móng vuốt kinh người, chân cô gần như muốn run lên.
Cô không nhịn được nghĩ: Bạn cùng phòng của mình... sẽ không phải kiểu thích đánh người đấy chứ?
Lý Thư Dương liếc nhìn Sầm Khinh Khinh liền đoán được cô đang nghĩ gì, trừng mắt nhìn em trai: “Nói nhiều thế làm gì, dọn nhanh đi rồi còn ra ngoài ăn cơm.”
Bị cắt ngang lời, Lý Thư Mộc không giận, còn vui vẻ nói: “Vâng ạ.”
Cậu nhanh chóng trải giường, sắp xếp xong đồ đạc trong rương ra ngoài.
“Chị, đây là thịt bò sốt mẹ làm, không để được lâu, chị nhớ ăn sớm nhé. Còn đây là nấm ngâm tương, ăn với bánh bao hay cơm đều ngon hết. Ăn hết thì bảo em gửi thêm.”
“Quần áo em cũng treo lên cho chị rồi.”
“Em nghe nói sinh viên nhập học phải học quân sự, đây là thuốc trị trầy xước mà Ngũ gia chuẩn bị. Em để trong ngăn tủ cho chị. À đúng rồi, đây là kem chống nắng em mua cho chị. Đừng mắng em nha, mẹ cũng đồng ý rồi. Nhớ bôi đó, em để cùng trong tủ luôn rồi.”
Lý Thư Dương chỉ gật đầu: “Biết rồi, lắm chuyện.”
Lý Thư Mộc gãi đầu, đang định nói thêm gì đó thì cửa ký túc xá đột nhiên bị đẩy ra.
“Sầm Khinh Khinh, con...”
Người phụ nữ vừa nói đến nửa câu, thấy trong phòng còn người khác thì liền im bặt.
Sầm Khinh Khinh bất ngờ, rồi vui vẻ hiện rõ trên mặt. Sắc mặt tái nhợt ban nãy bỗng chốc rạng rỡ hẳn lên. Cô chạy đến bên cửa, ánh mắt sáng bừng: “Mẹ! Sao mẹ lại đến đây? Con dọn xong hết rồi, mẹ không cần lo cho con đâu.”
Dù miệng nói không sao, nhưng ánh mắt lại ngập tràn vui mừng.
Lý Thư Dương cũng đưa mắt nhìn người phụ nữ được gọi là mẹ, Dương Kỳ Ngọc. Bà mặc một bộ sườn xám, tóc uốn nhẹ, khí chất dịu dàng, nhìn qua đã thấy được chăm sóc rất tốt. Chỉ là ánh mắt bà khi nhìn Sầm Khinh Khinh lại xen lẫn vài phần ghét bỏ.
Quả nhiên, khi Sầm Khinh Khinh tiến tới định nắm tay bà, bà lại khẽ lùi về phía sau, tránh đi.
Sầm Khinh Khinh tất nhiên nhận ra, nhưng chỉ lặng lẽ rút tay lại, cố gắng nở một nụ cười, giả vờ như mẹ cô thật sự lo cô không quen nên mới đến thăm.
Dương Kỳ Ngọc liếc mắt qua phòng một lượt, ánh mắt chần chừ như muốn nói điều gì riêng với con gái. Lý Thư Dương lờ đi ánh mắt ấy, coi như không thấy.
Thấy Lý Thư Dương không hề có ý nhường chỗ, Dương Kỳ Ngọc dịu giọng nói: “Bạn học à, tôi muốn nói chuyện riêng với con gái một chút, cô có thể tránh mặt một lúc không?”
Lý Thư Dương ngồi vững vàng tại chỗ, nhướng mày: “Không được. Đây là ký túc xá, tôi cũng ở đây. Muốn nói gì thì nói luôn ở đây, còn không thì ra ngoài nói.”
Lần đầu tiên bị người ta từ chối thẳng mặt, sắc mặt Dương Kỳ Ngọc đỏ bừng, giọng không vui: “Bạn học, hà tất phải làm căng như vậy?”
Lý Thư Dương bật cười: “Tôi chỉ từ chối yêu cầu của bà, đó là quyền của tôi. Gì mà làm căng? Còn hù dọa ai? Bà lớn tuổi như vậy rồi mà mấy chuyện này còn không hiểu?”
“Cô...”
Sầm Khinh Khinh thấy hai người bắt đầu căng thẳng, vội kéo tay mẹ ra hiệu đừng tiếp tục. Dù sao Lý Thư Dương cũng không phải người hiền lành. Vừa nãy còn đánh người, lại nghe nói từng tay không đánh sói, cơ tay kia còn nổi rõ cả cơ bắp... Thật sự khiến người ta thấy sợ.
Dương Kỳ Ngọc lại hiểu lầm, tưởng con gái thấy bà bị mất mặt trước người ngoài. Cộng thêm chuyện vừa mới nghe được, chuyện Vãn Ngâm cảm lạnh khi thi đại học là do Sầm Khinh Khinh gây ra, bà lại càng tức giận. Không kiềm được, bà bất ngờ đẩy mạnh Sầm Khinh Khinh.
Sầm Khinh Khinh không đề phòng, lập tức va vào mép bàn. Hũ thịt bò vừa đặt trên bàn rơi xuống đất, văng tung tóe.
Trong phòng chợt yên lặng đến nghẹt thở.
Sầm Khinh Khinh ôm lấy eo bị đau, ngơ ngác nhìn mẹ mình, vẻ mặt không dám tin.
Dương Kỳ Ngọc cũng sững lại, thoáng bối rối. Bà chưa từng làm ra chuyện mất mặt như thế trước mặt người ngoài. Nhưng rồi rất nhanh, bà lại tìm được lý do cho hành vi của mình: tất cả đều là lỗi của Sầm Khinh Khinh. Có khi cả chuyện này là cô cố tình dựng lên để trả thù.
Lý Thư Mộc cũng mỉm cười với Sầm Khinh Khinh, đặt hành lý xuống, đưa mắt nhìn quanh một lượt. Căn phòng ký túc này khá rộng, lại còn là phòng hai người. Phía bên trái đã có đồ đạc của Sầm Khinh Khinh.
Cậu nhanh tay đón lấy cặp sách từ chị gái, lấy khăn giấy lau sạch ghế rồi kéo tới trước mặt chị: “Chị ngồi nghỉ chút đi, để em dọn.”
Vừa nói vừa định leo lên giường lau dọn, nhưng nhìn qua thì thấy giường đã sạch sẽ rồi.
Bên cạnh, Sầm Khinh Khinh thoạt đầu còn hơi sợ, nhưng chứng kiến cảnh đó, ánh mắt có chút ghen tị lại xen lẫn xấu hổ, cô vội giải thích: “Lúc nãy lau bên giường mình, tiện tay lau luôn cả bên này.”
Lý Thư Mộc cười cảm ơn: “Cảm ơn nhé.”
Nói xong liền mở rương hành lý ra, bắt đầu trải giường, dọn dẹp cho chị.
Trong trí nhớ của cô, dù là ở nhà ba mẹ nuôi hay ở Sầm gia, con trai đều là kiểu không mó tay vào việc gì. Nhưng Lý Thư Mộc thì khác hẳn, làm việc vừa nhanh vừa thành thạo, rõ ràng là đã quen tay.
Lý Thư Mộc được khen có chút đắc ý, nhưng vẫn khiêm tốn: “Chị tôi mới là người giỏi thật sự. Tôi chỉ làm mấy việc vặt thôi, chẳng đáng kể gì.”
Sầm Khinh Khinh nhớ lại dáng vẻ Lý Thư Dương khi đánh người lúc nãy, trong lòng có chút bối rối nhưng không biết phải nói gì, đành lúng túng gật đầu: “Thật sự rất lợi hại.”
Lợi hại đến mức đánh người.
Lý Thư Mộc gật gù, tiếp lời: “Chị tôi từ nhỏ đã lợi hại rồi. Ở quê bọn tôi, không ai dám chọc chị ấy. Có lần chị lên núi gặp phải sói hoang, dùng tay không đánh nhau với nó, đánh đến mức con sói phải ngoan ngoãn bỏ chạy. Cả vùng ai cũng biết chuyện.”
Nói đến đây, Lý Thư Mộc có vẻ rất tự hào.
Còn Sầm Khinh Khinh thì mặt càng lúc càng trắng bệch. Tay không đánh sói? Nhớ đến con sói hung tợn trong đoạn video hôm trước, với hàm răng sắc nhọn và móng vuốt kinh người, chân cô gần như muốn run lên.
Cô không nhịn được nghĩ: Bạn cùng phòng của mình... sẽ không phải kiểu thích đánh người đấy chứ?
Lý Thư Dương liếc nhìn Sầm Khinh Khinh liền đoán được cô đang nghĩ gì, trừng mắt nhìn em trai: “Nói nhiều thế làm gì, dọn nhanh đi rồi còn ra ngoài ăn cơm.”
Bị cắt ngang lời, Lý Thư Mộc không giận, còn vui vẻ nói: “Vâng ạ.”
Cậu nhanh chóng trải giường, sắp xếp xong đồ đạc trong rương ra ngoài.
“Chị, đây là thịt bò sốt mẹ làm, không để được lâu, chị nhớ ăn sớm nhé. Còn đây là nấm ngâm tương, ăn với bánh bao hay cơm đều ngon hết. Ăn hết thì bảo em gửi thêm.”
“Em nghe nói sinh viên nhập học phải học quân sự, đây là thuốc trị trầy xước mà Ngũ gia chuẩn bị. Em để trong ngăn tủ cho chị. À đúng rồi, đây là kem chống nắng em mua cho chị. Đừng mắng em nha, mẹ cũng đồng ý rồi. Nhớ bôi đó, em để cùng trong tủ luôn rồi.”
Lý Thư Dương chỉ gật đầu: “Biết rồi, lắm chuyện.”
Lý Thư Mộc gãi đầu, đang định nói thêm gì đó thì cửa ký túc xá đột nhiên bị đẩy ra.
“Sầm Khinh Khinh, con...”
Người phụ nữ vừa nói đến nửa câu, thấy trong phòng còn người khác thì liền im bặt.
Sầm Khinh Khinh bất ngờ, rồi vui vẻ hiện rõ trên mặt. Sắc mặt tái nhợt ban nãy bỗng chốc rạng rỡ hẳn lên. Cô chạy đến bên cửa, ánh mắt sáng bừng: “Mẹ! Sao mẹ lại đến đây? Con dọn xong hết rồi, mẹ không cần lo cho con đâu.”
Dù miệng nói không sao, nhưng ánh mắt lại ngập tràn vui mừng.
Lý Thư Dương cũng đưa mắt nhìn người phụ nữ được gọi là mẹ, Dương Kỳ Ngọc. Bà mặc một bộ sườn xám, tóc uốn nhẹ, khí chất dịu dàng, nhìn qua đã thấy được chăm sóc rất tốt. Chỉ là ánh mắt bà khi nhìn Sầm Khinh Khinh lại xen lẫn vài phần ghét bỏ.
Quả nhiên, khi Sầm Khinh Khinh tiến tới định nắm tay bà, bà lại khẽ lùi về phía sau, tránh đi.
Sầm Khinh Khinh tất nhiên nhận ra, nhưng chỉ lặng lẽ rút tay lại, cố gắng nở một nụ cười, giả vờ như mẹ cô thật sự lo cô không quen nên mới đến thăm.
Dương Kỳ Ngọc liếc mắt qua phòng một lượt, ánh mắt chần chừ như muốn nói điều gì riêng với con gái. Lý Thư Dương lờ đi ánh mắt ấy, coi như không thấy.
Thấy Lý Thư Dương không hề có ý nhường chỗ, Dương Kỳ Ngọc dịu giọng nói: “Bạn học à, tôi muốn nói chuyện riêng với con gái một chút, cô có thể tránh mặt một lúc không?”
Lý Thư Dương ngồi vững vàng tại chỗ, nhướng mày: “Không được. Đây là ký túc xá, tôi cũng ở đây. Muốn nói gì thì nói luôn ở đây, còn không thì ra ngoài nói.”
Lần đầu tiên bị người ta từ chối thẳng mặt, sắc mặt Dương Kỳ Ngọc đỏ bừng, giọng không vui: “Bạn học, hà tất phải làm căng như vậy?”
Lý Thư Dương bật cười: “Tôi chỉ từ chối yêu cầu của bà, đó là quyền của tôi. Gì mà làm căng? Còn hù dọa ai? Bà lớn tuổi như vậy rồi mà mấy chuyện này còn không hiểu?”
“Cô...”
Sầm Khinh Khinh thấy hai người bắt đầu căng thẳng, vội kéo tay mẹ ra hiệu đừng tiếp tục. Dù sao Lý Thư Dương cũng không phải người hiền lành. Vừa nãy còn đánh người, lại nghe nói từng tay không đánh sói, cơ tay kia còn nổi rõ cả cơ bắp... Thật sự khiến người ta thấy sợ.
Dương Kỳ Ngọc lại hiểu lầm, tưởng con gái thấy bà bị mất mặt trước người ngoài. Cộng thêm chuyện vừa mới nghe được, chuyện Vãn Ngâm cảm lạnh khi thi đại học là do Sầm Khinh Khinh gây ra, bà lại càng tức giận. Không kiềm được, bà bất ngờ đẩy mạnh Sầm Khinh Khinh.
Sầm Khinh Khinh không đề phòng, lập tức va vào mép bàn. Hũ thịt bò vừa đặt trên bàn rơi xuống đất, văng tung tóe.
Trong phòng chợt yên lặng đến nghẹt thở.
Sầm Khinh Khinh ôm lấy eo bị đau, ngơ ngác nhìn mẹ mình, vẻ mặt không dám tin.
Dương Kỳ Ngọc cũng sững lại, thoáng bối rối. Bà chưa từng làm ra chuyện mất mặt như thế trước mặt người ngoài. Nhưng rồi rất nhanh, bà lại tìm được lý do cho hành vi của mình: tất cả đều là lỗi của Sầm Khinh Khinh. Có khi cả chuyện này là cô cố tình dựng lên để trả thù.
7
0
1 tháng trước
7 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
