TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7
Chương 7: Xin lỗi thì đáng mấy đồng? Bồi thường đi!

Lý Thư Dương lập tức sa sầm mặt lại.

Đối diện, Sầm Khinh Khinh phản ứng rất nhanh, lấy khăn giấy trong balo ra, định lau mặt cho cô, nhưng tay vừa giơ lên đã khựng lại, như sực nhớ ra điều gì.

Cố tình Dương San San còn ra vẻ đáng yêu, nửa đùa nửa thật nói xin lỗi: “Ngại ghê, tôi không cố ý đâu mà.”

Nói còn cười toe toét, nhìn kiểu gì cũng giống đang xem kịch vui.

Lý Thư Dương không nói lời nào, giật lấy khăn giấy từ tay Sầm Khinh Khinh, tự mình lau sạch mặt dính đầy trà sữa, rồi quay sang nhìn chằm chằm Dương San San: “Cô cố tình hắt vào tôi?”

Dương San San khoát tay ra vẻ ngây thơ: “Tôi đâu có cố ý hắt, chỉ là vô tình thôi. Ai mà ngờ cô xui xẻo vậy chứ? Đứng đúng ngay chỗ đó bị văng trúng. Mà nói thiệt, cũng đâu phải lỗi của cô, ai kêu cô đứng cạnh con xui xẻo Sầm Khinh Khinh làm chi. Ai lại dính tới nó mà không gặp chuyện đen đủi?”

Nghe vậy, Sầm Khinh Khinh lập tức cúi gằm mặt, nhỏ giọng nói với Lý Thư Dương: “Xin lỗi... là tại mình...”

Lý Thư Dương tháo balo trên vai xuống, tiện tay ném cho em trai phía sau, rồi bước lên che chắn trước mặt Sầm Khinh Khinh, đi mấy bước tới gần Dương San San. Chưa kịp để đối phương phản ứng, cô đã túm cổ áo Dương San San, kéo một cái mạnh tới trước. Dương San San lảo đảo rồi ngã phịch xuống đất, phát ra một tiếng “bốp” rõ to.

Mọi người xung quanh đều tròn mắt kinh ngạc.

Dương San San hét ầm lên: “Aaa! Cô dám túm tôi?”

Cô ta vừa bò dậy đã nhào tới tấn công, nhưng bị Lý Thư Dương một tay đè vai, dùng một chút lực, liền khiến đối phương đau đến mức la thất thanh: “Đau đau đau! Cứu mạng! Buông ra! Em trai, mau tới cứu chị!”

Bên cạnh, Sầm Hành Vũ khoanh tay trong túi quần, cau mày nói với giọng lạnh nhạt pha chút bực bội: “Vì nể mặt tôi, buông cô ấy ra đi.”

Lý Thư Mộc đang đứng bên xem vui, suýt nữa bật cười. Nể mặt cậu? Ai cho cậu cái mặt để nể? Cậu có biết cậu đang nói với ai không? Đó là chị tôi đấy! Một con đại ma vương chính hiệu!

Quả nhiên, Lý Thư Dương chẳng buồn nhướng mày lấy một cái, liếc nhìn Sầm Hành Vũ từ đầu tới chân rồi hừ lạnh: “Nể mặt cậu? Thằng ranh con, cậu là cái thá gì?”

Sầm Hành Vũ đỏ mặt bừng bừng. Từ nhỏ tới lớn cậu ta được người ta nâng như nâng trứng, chưa từng bị ai chửi như vậy. Lúc này vừa thẹn vừa tức: “Cô biết tôi là ai không mà dám nói như vậy?”

Lý Thư Dương thản nhiên đáp: “Tôi là cha cậu hay mẹ cậu à? Mà lại không biết tôi là ai? Cậu tưởng tôi ngốc đến mức quên cả thân phận mình chắc, đồ thiểu năng!”

Sầm Hành Vũ suýt nữa tức ói máu: “Cô dám mắng tôi?”

“Mắng thì sao? Cậu ngu như vậy tôi còn không được mắng à?”

“Cô... Cô... Tôi phải gϊếŧ cô!”

Cậu ta gào lên rồi lao thẳng tới. Dù còn học cấp ba, nhưng Sầm Hành Vũ cũng cao lớn, mấy năm nay lại học chút võ phòng thân, trong đầu còn nghĩ "nữ nhân đẹp như vậy, đánh nhẹ tay chút là được."

Đáng tiếc, cậu ta chưa kịp lại gần thì Lý Thư Dương đã nhanh tay kéo Dương San San chắn ra trước, khiến cô ta ngã nhào lên người cậu. Đợi đến khi Hành Vũ loạng choạng đỡ được San San dậy, thì "bụp", một cú đá thẳng vào đầu gối khiến cậu ta đổ gục xuống đất.

Mất một lúc, cậu ta mới hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Cả người cậu nằm sấp trên đất, quần áo trắng dính đầy bụi bẩn, chưa từng chật vật như vậy bao giờ. Cậu ta run rẩy vì tức, hét lên: “Cô dám đánh tôi? Tôi sẽ không bỏ qua chuyện này!”

Sầm Khinh Khinh hốt hoảng chạy tới định đỡ: “Em không sao chứ? Mau, chị đưa em đi bệnh viện.”

Sầm Hành Vũ chẳng cảm kích gì, còn hất tay cô ra, gào lên: “Đừng có ở đó giả vờ tốt bụng! Không phải tại chị, tôi đâu bị con điên này đánh tới vậy!”

Sầm Khinh Khinh bị đẩy ngã qua một bên, ánh mắt dần tối lại.

Sầm Hành Vũ giận dữ nhìn Lý Thư Dương: “Cô dám đánh tôi, tôi nhớ mặt cô rồi. Nhất định sẽ trả thù!”

Lý Thư Dương phẩy phẩy tay, phủi bụi trên người như chán chường, rồi đột ngột giơ tay lên khiến cậu ta giật bắn, vội ôm đầu co rúm lại.

“Nạo loại.” Cô bật cười khinh bỉ.

Sầm Hành Vũ run rẩy, nhưng đau bụng và ê ẩm khắp người khiến cậu không dám phản kháng, đành bò dậy lê bước bỏ đi, thầm thề trong bụng: thù này không báo, không phải quân tử!

Dương San San thấy tình hình không ổn, lập tức bước lên đỡ cậu, nhỏ giọng nói: “Em trai, mình về trước đi, có gì từ từ tính.”

“Đứng lại.” Lý Thư Dương gọi giật lại.

Sầm Hành Vũ trừng mắt tức giận.

“Cho các người đi rồi à?”

Cô lại bước thêm hai bước, Dương San San hoảng hốt hét lên: “Cô muốn làm gì? Tôi nói cho cô biết, bây giờ là xã hội pháp trị, đánh người là phạm pháp đó!”

“Vậy cô cũng biết là xã hội pháp trị? Hắt nguyên ly trà sữa lên người tôi, rồi tính nói một câu xin lỗi là xong à? Cô nghĩ tôi dễ bắt nạt lắm đúng không?”

Dương San San biết mình bị đánh không oan, nên chỉ cúi đầu lí nhí: “Xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi nhận sai rồi. Vậy giờ có thể đi chưa?”

Lý Thư Dương cười khẩy: “Xin lỗi đáng bao nhiêu tiền? Tưởng nói một câu xin lỗi là xong chuyện? Bồi tiền!”

Dương San San: “...”

Con mẹ nó, cô không nói sớm!

Cô nàng vừa tức vừa sợ, chỉ dám âm thầm nghiến răng, rồi lấy ví ra, cố nhịn mà hỏi: “Muốn bao nhiêu? Hay tôi đền nguyên bộ luôn?”

Bộ quần áo kia nhìn chẳng có logo, chắc cũng chẳng đắt bao nhiêu.

Nhưng Lý Thư Dương rành lắm, từng bị lừa một lần rồi, nên lạnh lùng nói: “Bộ đồ này là hàng đặt riêng, bên ngoài mua không được đâu.”

Dương San San nhìn cái bản mặt lạnh như tiền kia, không dám nói gì, chỉ cố gắng nhịn: “Vậy cô muốn bao nhiêu?”

Lý Thư Dương giơ tay, giơ ra... chín ngón.

Dương San San hét toáng lên: “Chín vạn? Cô điên vì nghèo rồi à?”

7

0

1 tháng trước

2 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.