TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 6
Chương 6: Để tôi xem trà sữa có thể tạt trúng tôi như thế nào

Lý Thư Mộc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thì thầm:

“Xem ra vẫn còn người tốt thật... Em còn tưởng trong cái thành phố này, ai nấy cũng toàn ức hϊếp người khác thôi chứ.”

Lý Thư Dương không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát.

Người vừa lên tiếng là một nam sinh, tóc nhuộm vàng rực rỡ, trông có vẻ hoạt bát, mang cảm giác của một cậu trai thành phố năng động, rạng rỡ như ánh mặt trời. Lý Thư Dương phát hiện ngũ quan của cậu ta có vài phần giống cô gái đang ngồi dưới đất – Sầm Khinh Khinh.

Quả nhiên, hệ thống thông báo: [Đây là em trai của Sầm Khinh Khinh – con trai thứ ba nhà họ Sầm, tên là Sầm Hành Vũ.]

Nghe xong, đôi mắt Sầm Khinh Khinh vốn đang ảm đạm bỗng sáng lên. Cô cố gắng đứng dậy, định ôm cặp lên, nhưng Sầm Hành Vũ đã đi tới – ánh mắt cậu nhìn cô tràn đầy chán ghét.

Dù vậy, Sầm Khinh Khinh chẳng mấy quan tâm. Trong mắt cô, em trai đã tới – em trai thấy cô bị bắt nạt, chắc chắn sẽ đứng ra bảo vệ mình chứ?

Ai ngờ giây tiếp theo, Sầm Hành Vũ lạnh mặt, hung hăng nói: “Sầm Khinh Khinh, một ngày chị không gây chuyện thì sống không nổi đúng không?”

Lời vừa dứt, đôi tay đang nắm chặt quai cặp của Sầm Khinh Khinh chợt buông lỏng. Cái cặp rơi bịch xuống đất, nước mắt cô chực trào, cố gắng giải thích: “Chị không gây chuyện... là bọn họ ức hϊếp chị.”

Dương San San hừ lạnh, liếc nhìn Sầm Hành Vũ: “Em trai, bọn chị đâu có bắt nạt nó. Chị chỉ tới cảnh cáo, bảo nó đừng có đi tìm Vãn Ngâm gây rối nữa. Bằng không, chị sẽ khiến nó không yên đâu.”

Sầm Hành Vũ gật đầu, quay sang Sầm Khinh Khinh: “Xem ra chị vẫn chưa chịu đủ khổ, chưa thấm đòn. Tôi đã sớm nói rồi, đừng có làm phiền chị tôi, sao chị không hiểu tiếng người hả?”

Sầm Khinh Khinh rốt cuộc không nhịn được nữa, nghẹn ngào hỏi: “Chị đã nói là chị không làm... Sao ai cũng không tin chị? Em thà tin người ngoài chứ không chịu tin chị sao?”

Sầm Hành Vũ cười khẩy: “Người ngoài là chị mới đúng! Nếu không có chị, chị tôi đã chẳng buồn. Với lại, thử nghĩ coi, nếu họ bắt nạt chị, sao lại không bắt nạt người khác? Chỉ mỗi mình chị bị là sao? Sầm Khinh Khinh, tỉnh táo lại đi!”

Mặt Sầm Khinh Khinh tái mét, lảo đảo lùi về sau hai bước, cơ thể nghiêng ngả như sắp ngã.

Trông thật đáng thương.

Lý Thư Mộc không nhịn được, thấp giọng hỏi chị: “Người thành phố... ai cũng vô lý như vậy à? Ở quê, ai mà nói mấy lời kiểu đó, sớm bị đánh cho không nhận ra luôn rồi!”

Lý Thư Dương gật đầu: “Nên sau này em nói chuyện thì dùng đầu óc một chút, đừng có ngốc nghếch như vậy.”

Lý Thư Mộc lẩm bẩm: “Em đâu có ngu như vậy.”

Chỉ mấy câu ngắn ngủi, mà phía trước lại bắt đầu căng thẳng thêm.

Sầm Khinh Khinh dường như đã hiểu ra, cho dù cô làm gì, em trai cô cũng không thích cô. Cô thất vọng đến cùng cực, không còn muốn giải thích gì nữa, chỉ cúi đầu định nhặt chiếc cặp. Nhưng ngay lúc ấy, có ai đó đá chiếc cặp sang một bên, làm đồ đạc trong cặp rơi hết ra ngoài.

Kỳ thực cũng chẳng có gì quý giá, toàn là vài món đồ lặt vặt của con gái. Trong đó, nổi bật nhất là một con thú nhồi bông hình con mèo đã cũ, chắc là giữ từ lâu rồi.

Nước mắt của Sầm Khinh Khinh cuối cùng cũng trào ra. Cô run rẩy, đang định nhặt con mèo lên thì Dương San San lại đá mạnh một cái, làm con thú lăn đến chân của Lý Thư Dương.

Dương San San còn cố tình cười nhạo: “Sầm Khinh Khinh, dù gì cũng là tiểu thư nhà họ Sầm, lại mang theo thứ cũ nát như thế này, đang định diễn trò đáng thương để tranh thủ đồng cảm của người khác à?”

Lời vừa dứt, mặt Sầm Hành Vũ sa sầm. Cậu ta cảm thấy chuyện này đúng là Sầm Khinh Khinh có thể làm ra: “Chị là người của nhà họ Sầm, sao lại có thể độc ác như vậy chứ?”

Nghe những lời này, dù trái tim đã chết lặng, Sầm Khinh Khinh vẫn thấy đau thắt. Cô lau nước mắt, lặng lẽ tránh khỏi đám người, định đi nhặt lại con mèo.

Lý Thư Dương đã cúi xuống trước, nhặt con thú lên.

Sầm Khinh Khinh bước tới gần, nhìn hai người lạ trước mặt, có chút e dè. Nhưng vì con mèo còn trong tay họ, cô nhẹ giọng nói: “Có thể... trả lại cho tôi được không? Nó là của tôi.”

Lý Thư Dương chưa kịp trả lời thì Dương San San đã buông lời châm chọc: “Thứ bẩn thỉu như vậy, cầm lên không sợ dính bệnh chắc?”

Cô ta lại liếc nhìn Lý Thư Dương, thấy ăn mặc giản dị liền khinh thường: “Quả nhiên là quê mùa, mùi hôi cũng giống nhau y chang.”

Mấy người xung quanh cười ồ, ánh mắt đầy giễu cợt.

Lý Thư Dương ngẩng đầu, lạnh lùng liếc họ một cái. Dáng người cô cao lớn, khi không cười trông rất nghiêm nghị, uy nghi. Những người vừa cười rộ lên đều ngập ngừng rồi nín bặt, chẳng hiểu sao lại không dám tiếp tục cười.

Lý Thư Dương lúc này mới gật đầu, đưa con mèo bông cho Sầm Khinh Khinh.

Dương San San tức giận, ánh mắt lộ rõ sự khó chịu. Vừa quay đầu, cô thấy trong tay vẫn còn ly trà sữa, chợt nảy ra ý định xấu xa. Cô giả vờ trượt chân, hét lên một tiếng rồi cố tình hất mạnh trà sữa về phía Sầm Khinh Khinh.

Lý Thư Dương đã sớm nhìn ra, nhưng không ngăn lại. Theo cô, với góc độ và lực đó, thế nào ly trà sữa cũng sẽ tạt trúng Sầm Khinh Khinh.

Sầm Khinh Khinh đang vui vẻ ôm chặt con mèo cũ của mình, cảm giác như vừa tìm lại được báu vật. Lúc nghe tiếng hét quay lại, cô chỉ ngơ ngác trợn mắt, sợ đến mức đứng như trời trồng, chẳng hề có ý định tránh né.

Lý Thư Dương thậm chí còn có tâm trí hỏi hệ thống: [Không phải ngươi nói ly trà sữa sẽ tạt trúng tôi sao? Tôi tò mò lắm, sao lại tạt trúng tôi được nhỉ?]

Ngay giây sau đó, một cơn gió kỳ lạ nổi lên, khiến ly trà sữa đổi hướng... và chính xác tạt trúng người Lý Thư Dương.

Ly rơi xuống, vỡ toang. Trà sữa lạnh ngắt bắn tung tóe, ướt sũng cả người cô.

Lý Thư Dương: “???”

Hệ thống nhàn nhã nói: [Đấy, tôi nói rồi mà, tạt trúng còn gì nữa.]

7

0

1 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.