TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Chương 5: Đây chính là ngược văn nữ chính rồi!

Lý Thư Dương liếc mắt nhìn qua, ánh mắt sắc bén khiến Lý Thư Mộc hoảng sợ rụt cổ lại, vội vàng nói: “Chị của em là giỏi nhất, tuyệt đối không bao giờ làm chuyện như vậy! Nhưng mà, chị làm thêm việc gì mà kiếm được nhiều tiền dữ vậy?”

Ánh mắt cậu đầy vẻ ngưỡng mộ và ghen tị.

Không thể không nói, Lý Thư Dương rất hiểu đứa em trai này của mình. Cô liếc mắt: “Em cũng muốn làm à?”

Lý Thư Mộc cười hì hì, gật đầu lia lịa.

“Tiếc là công việc này đòi hỏi yêu cầu cao lắm.” Lý Thư Dương làm ra vẻ tiếc nuối: “Phải có bằng cấp, năng lực, EQ, chỉ số IQ nữa, thiếu một cái cũng không được. Thôi thì thế này đi, năm nay em lên lớp một rồi, nếu cuối kỳ thi lọt vào top 10 của khối, chị sẽ phá lệ cho em phụ giúp, lương thì...”

Cô giơ ba ngón tay.

Lý Thư Mộc trợn tròn mắt: “Ba... ba ngàn?”

“Ừm.”

Lý Thư Mộc xúc động đến rưng rưng, gật đầu như giã tỏi, suýt chút nữa là thề thốt: “Chị yên tâm, dù có khó thế nào, em cũng sẽ thi vào top 10 cho bằng được!”

Lý Thư Dương chẳng buồn đáp lại.

Trên tàu có điều hòa, lại đúng lúc ban đêm nên hơi lạnh. Lý Thư Mộc rất biết điều, từ trong balo lấy ra một tấm chăn mỏng, đắp lên người chị.

“Chị ngủ đi, đêm nay để em canh.”

Nói rồi còn cười ngốc nghếch một cái.

Lý Thư Dương không nói gì, chỉ nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Tàu đến ga vào lúc sáu giờ sáng. Bên ngoài trời đã sáng hẳn.

Qua cửa sổ tàu, Lý Thư Dương nhìn ra ngoài, cảnh tượng hoàn toàn khác với nơi núi non mà cô từng sống — những tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau, ánh mặt trời chiếu lên kính thủy tinh lấp lánh rực rỡ, đường phố chật kín xe cộ, chen chúc không nhúc nhích.

Mọi người ai nấy đều trố mắt kinh ngạc. Quả thật là phồn hoa!

Tứ thúc và mấy người khác học ở trường khác nên chia tay ở nhà ga.

Lý Thư Dương dẫn Lý Thư Mộc đến bắt xe buýt chuyên đón sinh viên. Trên xe không đông lắm, vẫn còn nhiều chỗ trống. Xe lắc lư chạy đến cổng trường. Lý Thư Dương đeo cặp, Lý Thư Mộc kéo vali đi theo phía sau.

Trường học rộng lớn đến mức nhìn mãi không thấy điểm cuối.

Suốt dọc đường, miệng Lý Thư Mộc không ngừng lại được: “Chị ơi, trường này rộng ghê, thư viện cũng to quá, còn có nhà ăn, tận sáu tầng lận! Mỗi tầng đều rộng ghê, đồ ăn cũng nhiều nữa!”

Lý Thư Dương chỉ “Ừ” một tiếng: “Được rồi, đừng cảm khái nữa. Đợi em thi đậu vào đây thì tự khắc được hưởng thụ.”

Lý Thư Mộc lập tức xị mặt, trường này điểm đầu vào cao quá, cậu làm sao thi nổi.

Lý Thư Dương tức giận, gõ nhẹ lên đầu cậu: “Không có chí khí!”

Lý Thư Mộc nhăn nhó ôm đầu, rêи ɾỉ.

Cô đi trước, vừa quẹo qua khúc cua thì chợt nghe thấy mấy tiếng ồn ào. Lý Thư Dương nhìn về phía đó, lập tức nhìn thấy cô gái đứng giữa nhóm người.

Ngay khoảnh khắc ấy, hệ thống vang lên: [Ký chủ, nữ chính đã xuất hiện!]

Cô gái ấy mặc váy hoa, tóc dài đen nhánh, làn da trắng đến rực sáng, đứng giữa đám đông trông cứ như người bước ra từ tranh vẽ. Khuôn mặt xinh đẹp thanh tú như một đóa sen trắng.

Lý Thư Dương tò mò hỏi hệ thống: [Sao cô ta trắng dữ vậy? Đứng giữa đám người mà như ở một chiều không gian khác.]

Hệ thống ậm ừ: [Chắc là do tiểu thuyết thiết lập như vậy...]

Lý Thư Dương thở phào, hóa ra không phải thật sự có “quầng sáng nữ chính” chiếu rọi khắp nơi.

Hệ thống cũng nhẹ nhõm: May mà lừa được.

Cùng lúc đó, bên kia cuộc tranh cãi đã lên tới đỉnh điểm.

Một nữ sinh tên Dương San San đẩy mạnh thiên kim thật – Sầm Khinh Khinh – khiến cô lùi lại vài bước, giọng mỉa mai: “Loại người như mày, ngay cả xách giày cho Vãn Ngâm cũng không xứng! Đừng tưởng có chút quan hệ huyết thống với Sầm gia là muốn làm gì thì làm. Nói cho mày biết, không ai thích mày hết. Ai cũng thích Vãn Ngâm!”

Lý Thư Dương từng nghe hệ thống nói, thiên kim giả tên là Sầm Vãn Ngâm.

Sầm Khinh Khinh nắm chặt quai ba lô, khuôn mặt đầy uất ức, cúi đầu: “Không phải... tôi không có...”

Giọng nói mềm mại, yếu ớt khiến người nghe cũng thấy tội nghiệp.

Nhưng những kẻ tìm cô gây chuyện chẳng hề động lòng, ngược lại càng ghét bỏ: “Cô ngoài việc tỏ ra đáng thương thì còn biết làm gì nữa? Đáng tiếc là chẳng ai ăn nổi chiêu đó. Nếu không phải Sầm gia sợ mất mặt, đã sớm công khai chuyện cô bị đánh tráo rồi!”

Sầm Khinh Khinh lắc đầu, mắt đỏ hoe, môi bị cắn đến đỏ bừng, trông vô cùng đáng thương: “Không phải... tôi thật sự không có...”

Lặp đi lặp lại cũng chỉ có mấy câu như thế.

Dương San San hừ lạnh, như thể càng nghe càng tức, đẩy mạnh một cái khiến Khinh Khinh ngã xuống đất. Đầu gối cô gái bị trầy da, rỉ máu, phải mất một lúc mới lảo đảo ngồi dậy.

“Làm rồi mà không dám nhận, còn giả bộ ngây thơ! Không trách Sầm gia không ai thích mày, ai gặp cũng ghét!”

Mấy người vây quanh cũng hùa theo: “Đúng là nhà quê lên tỉnh, chẳng có khí chất gì!”

“Tâm tư thì độc ác, lúc trước nếu không phải Vãn Ngâm tốt bụng, nó đã bị đuổi đi rồi!”

“Giúp nó mà còn bị cắn ngược một cái! Gặp tao thì tao đã chẳng nhận cái thứ bạch nhãn lang như vậy.”

“Vãn Ngâm đối với nó tốt biết bao, còn cho cả đồ trang sức nữa, cuối cùng thì sao? Hại người ta bị cảm, không thi tốt được đại học!”

“Đúng là độc ác! Trên đời làm gì có ai như vậy chứ?”

“Không trách bị người ta tráo từ nhỏ, ông trời có mắt mới trừng phạt!”

Nghe những lời ác độc ấy, Sầm Khinh Khinh chỉ biết ôm chặt balo, không nói nên lời.

Lý Thư Mộc tức giận: “Chị! Người thành phố gì mà ác dữ vậy? Một đám người bắt nạt một người! Cho em lên giúp đi!”

Lý Thư Dương đè tay cậu lại: “Chờ đã.”

Đồng thời cô hỏi hệ thống: [Chuyện gì đang xảy ra vậy?]

Hệ thống đáp: [Thiên kim giả ghen ghét vì điểm thi đại học của thiên kim thật cao hơn. Mặc dù Sầm gia can thiệp để thiên kim thật được vào ngôi trường này, nhưng thiên kim giả lại vu cáo rằng cô ấy cố tình làm Vãn Ngâm bị cảm trước ngày thi. Mọi người đều tin lời thiên kim giả, nên mới xảy ra cảnh này.]

Vừa dứt lời, một giọng quát vang lên ở phía xa: “Các người đang làm cái gì vậy?”

6

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.