TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4
Chương 4: Thiểu năng trí tuệ thật mà!

Cùng lắm là tìm lại được con gái ruột, chịu bao nhiêu khổ sở cũng đành, nhưng lại còn phải thấy áy náy với đứa con gái giả kia? Vậy thì đừng có nhận lại nữa, âm thầm giấu đi, hoặc cho chút tiền đuổi đi là xong chuyện.

Lại còn cái kiểu “ai cũng bắt nạt cô ấy, rồi khi cô ấy chết thì ai cũng hối hận”? Logic gì mà kỳ cục vậy! Nếu là người ai cũng ghét mà chết rồi, tôi còn mừng húm lên, ăn cơm chắc phải thêm hai chén ấy chứ, chứ ở đó mà hối với chẳng hận, đầu óc chắc có vấn đề!

Hệ thống cũng bị hỏi đến nghẹn lời, nó đâu phải con người thật, làm sao hiểu nổi tình cảm phức tạp của con người, đành yếu ớt đáp: [Tôi là hệ thống, không hiểu được cảm xúc của con người.]

Dù sao thì trí tuệ của sinh vật sống luôn là điều phức tạp nhất thế gian, may mà nó là hệ thống máy móc, không cần phải hiểu mớ rắc rối đó.

Lý Thư Dương xoa xoa huyệt thái dương, đột nhiên cảm thấy, năm triệu kia... chưa chắc dễ ăn.

[Cái cô "thiên kim thật" đó là kiểu người như nào vậy?]

[Trong truyện nói cô ấy ngây thơ, lương thiện, lòng dạ mềm yếu, dù bị tổn thương vẫn luôn tha thứ cho người khác.]

Lý Thư Dương nhíu mày: [Vậy là vừa khờ vừa ngốc.]

Hệ thống ngập ngừng: [Cái này... chắc không liên quan...]

Cái gì mà "thiện lương" với "mềm lòng", nghe như từ đồng nghĩa với "đầu óc có vấn đề" vậy.

Lý Thư Dương tức giận: [Ai làm mình bị tổn thương mà còn tha thứ, là đầu óc có vấn đề! Người bình thường ai làm vậy chứ?]

Nếu là tôi, tôi đập vỡ đầu chó đối phương luôn cho rồi.

Hệ thống im lặng, thậm chí cảm thấy cô nói cũng có lý.

Lý Thư Dương hỏi tiếp: [Vậy gia đình của "thiên kim thật" thì sao?]

Hệ thống nhớ lại những lời đánh giá vừa rồi của Lý Thư Dương, trả lời tóm gọn: [Ba mẹ, anh trai, em trai của cô ấy đều thích đứa "thiên kim giả", cảm thấy "thiên kim thật" làm tổn thương đến "thiên kim giả", nên đối xử với cô ấy rất tệ.]

Lý Thư Dương gõ gõ lên lưng ghế: [Vậy là vẫn nhận cô ấy về rồi?]

[Đúng vậy, thực tế là năm lớp 12 cô ấy đã được nhận về. Thành tích rất tốt, đủ điểm vào trường top đầu. Nhưng vì sợ "thiên kim giả" buồn, Sầm gia ép cô ấy đổi nguyện vọng. Dưới sự "giả vờ khuyên nhủ" của thiên kim giả, cô ấy đăng ký vào ngôi trường hiện tại.]

Trường này cũng là trường trọng điểm, nhưng rõ ràng là kém hơn mấy trường đứng đầu.

Lý Thư Dương nhíu mày: [Cô ấy đồng ý luôn?]

Hệ thống lật nhanh cốt truyện: [Người nhà nói nếu cô ấy đồng ý đổi nguyện vọng, thì sẽ dẫn cô đi công viên giải trí. Vì muốn được gần gũi với gia đình, cô ấy đồng ý.]

Lý Thư Dương: [...]

Trời ơi thiểu năng trí tuệ thật.

Đau đầu.

Cô cảm thấy cái người được gọi là "thiên kim thật" này mà sống tới giờ vẫn chưa bị người ta ăn sạch xương, đúng là nhờ vận may.

[Ký chủ à, thật ra nhiệm vụ lần này rất đơn giản, chỉ cần cô kết bạn với thiên kim thật, giúp cô ta thoát khỏi số phận bị bắt nạt và chết thảm là hoàn thành nhiệm vụ rồi.]

Hệ thống thấy việc này quá dễ, nên không cảm nhận được sự đau đầu của Lý Thư Dương.

Nhưng Lý Thư Dương không nghĩ vậy. Dù sao bây giờ cũng chưa nên tranh luận, cô nói: [Chuyện đó để sau đi. Dù sao những gì cậu nói chỉ là trong cái gọi là tiểu thuyết, mà trên thực tế thì tính cách và vận mệnh mỗi người đều có thể thay đổi. Cô ấy là người như thế nào, vẫn phải đợi gặp rồi mới biết được.]

Huống chi, chỉ cần nghe miêu tả cũng biết thiên kim thật là loại người cố chấp. Mà đã cố chấp rồi thì có nói gì cũng vô ích.

[Không thể nào. Trong tiểu thuyết nói cô ấy thế nào thì cô ấy chính là như vậy.]

Dù hệ thống chưa từng trực tiếp làm nhiệm vụ, nhưng nó đã xem những hệ thống khác làm rồi. Điều đó là bất biến.

Lý Thư Dương nhíu mày: [Vậy trong truyện, tôi là người như nào?]

Hệ thống cứng họng: [Ký chủ chỉ là nhân vật nền, không có mô tả cụ thể gì cả.]

Lý Thư Dương không đồng ý: [Tôi đã xuất hiện thì kiểu gì cũng phải có chút miêu tả. Lục lại đi, tìm đoạn nào có tôi xem thử.]

Hệ thống không hiểu rõ lý do, nhưng vẫn nghe lời. Nó tìm ra đoạn có nhắc tới cô, ngắn ngủi nhưng rối rắm, nên nó chiếu thẳng văn bản lên giao diện sáng trong.

Lý Thư Dương chăm chú đọc. Đoạn đầu là cảnh "thiên kim thật" bị "thiên kim giả" cùng nhóm bạn chặn trong nhà vệ sinh, đang bị dội nước thì vô tình làm thương người qua đường – chính là Lý Thư Dương.

Mà sau đó, theo như mô tả, Lý Thư Dương bị cả đám uy hϊếp, không nói câu nào, ngoan ngoãn rời đi.

Đọc đến đây, Lý Thư Dương cắn răng. Cô trầm ngâm, đột nhiên hỏi: [Hệ thống, tra giúp tôi xem mấy đứa dội nước kia sau này có bị gì không?]

Hệ thống sửng sốt, lập tức tìm: [Trong truyện không nói rõ, nhưng sau có nhắc lướt qua, đám đó tối đi bar, gây xung đột rồi bị người đánh một trận, đánh vào mặt luôn.]

Hệ thống hơi hoài nghi... chẳng lẽ là ký chủ ra tay?

Nó lật tiếp. Sau này có đoạn "thiên kim giả" dàn cảnh để cả cô và "thiên kim thật" bị bắt cóc, nhưng chỉ đủ tiền chuộc một người, Sầm gia tất nhiên chọn thiên kim giả. Lý Thư Dương, người đi ngang, bị vạ lây và bị thương.

Không lâu sau, video thiên kim giả say xỉn nói bậy bị tung lên mạng, làm mất mặt nặng nề.

Sau đó mọi người lại đổ lỗi cho thiên kim thật.

Không ghi rõ ai làm chuyện đó, nhưng hệ thống nhanh chóng phân tích, khả năng cao là ký chủ.

Nó cảm thấy bộ xử lý dữ liệu nóng lên, nhớ tới có hệ thống từng nói, trong loài người có một kiểu đặc biệt: rất thông minh, không cần là vai chính, cũng có thể đảo loạn ván cờ.

Chẳng lẽ ký chủ chính là loại người đó?

Trời ơi, đúng là trói nhầm báu vật!

Lý Thư Dương không biết hệ thống đang ảo tưởng gì, sau khi đọc xong thì mỉm cười, giãn mày: [Tôi hiểu rồi. Hệ thống, yên tâm đi, dù có gian nan thế nào, tôi cũng sẽ cố giúp cậu thu được nhiều năng lượng nhất.]

Hệ thống ngoài cảm động còn hơi... chột dạ: [Cảm ơn ký chủ...]

Rồi lặng lẽ gửi cô 10.000 tệ.

Hy vọng với số tiền này, cho dù ký chủ có nhận ra nó đang lừa gạt, cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Rất nhanh, tiếng thông báo tiền vào vang lên. Lý Thư Dương nhìn qua, rất hài lòng. Hệ thống hiểu chuyện như thế này, đúng là hiếm có.

Nhưng lúc này, cậu em trai Lý Thư Mộc đang ngủ gật bỗng bật dậy, dè dặt nhìn điện thoại chị mình, thì thầm: “Chị, hồi nãy em nghe điện thoại chị có tiếng ting ting, có thật là có tiền à?”

Thật ra, điều nó muốn hỏi là: sao tự nhiên tài khoản lại có 10.000 tệ?

Mười ngàn tệ đó, đâu phải con số nhỏ.

Lý Thư Dương hờ hững đáp: “Chị kiếm được công việc làm thêm, vừa nãy là lương chuyển khoản.”

Lý Thư Mộc trố mắt nhìn, rồi rón rén ngó quanh. Thấy ai cũng đang ngủ, nó mới ghé sát lại thì thào: “Chị à... Chị không làm gì phạm pháp chứ?”

6

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.