TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3
Chương 3: Bạn nghe thử xem, lời này nói có giống tiếng người không?

Hai bà lão đánh nhau cũng chẳng phải lần đầu. Từ nhỏ đã là hàng xóm, lớn lên lấy chồng vẫn làm hàng xóm, đánh nhau từ nhỏ tới già, Lý Thư Dương thấy riết quen, không lấy gì làm lạ.

Dù sao hai người cũng biết chừng mực, đánh tới đánh lui cũng không gây ra chuyện lớn gì.

Đang suy nghĩ, bỗng nghe xa xa vang lên một tiếng quát giận dữ: “Cả hai người dừng tay cho tôi!”

Lý Thư Dương vừa nghe liền biết là chị hai đến. Vừa ngẩng đầu, quả nhiên thấy cô. Không biết từ khi nào chị ấy đã cắt tóc ngắn, nhìn qua dáng vẻ rất hiền hòa.

Nhưng không chỉ riêng Lý Thư Dương, mà cả đám người xung quanh vừa nhìn thấy cô liền đồng loạt lùi về sau hai bước.

Nếu nói trong thôn có ai không thể chọc vào, thì Lý Phân Phân tuyệt đối là ứng cử viên số một.

Chị ấy là người bản địa, lại là nữ sinh viên đầu tiên của thôn thi đậu đại học, sau khi tốt nghiệp còn về làm ở cơ quan nhà nước, giúp xây dựng nông thôn. Những thay đổi lớn trong thôn mấy năm nay, phần lớn đều nhờ chị ấy mà có. Vừa có năng lực, vừa quyết đoán, vừa có uy tín, nhà lại đông con cháu, người nào cũng dữ dằn, ai dám gây sự với chị ấy?

Ngay cả hai bà già Vương và Lý cũng vội buông tay nhau ra. Bà Vương còn vội vàng chỉnh lại mái tóc bị đối thủ giật loạn, mặt mày nhăn nhó.

Lý Phân Phân bước tới, ánh mắt quét quanh một vòng, giọng có chút lạnh lùng: “Vừa rồi hai người làm gì đó? Đánh nhau hả?”

Bà Vương vội xua tay lia lịa: “Không có không có, tụi tui đâu dám đánh nhau. Tụi tui đang... đang bàn chuyện thôi. Ấy da, lưng tôi... hình như bị trật rồi, tôi về nằm chút.”

Nói rồi còn ôm lưng bước đi khập khiễng.

Bà Lý thấy vậy cũng vội tiếp lời: “Tôi mới nhớ ra... còn chưa cho heo ăn, tôi cũng đi trước đây, không làm phiền nữa!”

Nói rồi cũng chuồn lẹ.

Mấy người tụ lại xem náo nhiệt thấy vậy cũng lặng lẽ rút lui.

Lý Thư Dương nhìn Lý Phân Phân dựng ngón tay cái: “Chị hai, chị ngầu quá!”

Lý Phân Phân cười cười: “Thôi được rồi, bớt nịnh đi.”

Nói xong, chị ấy cau mày nhìn lên nóc nhà bà Vương, thắc mắc: “Không biết cái mái nhà này sao tự dưng lại thủng một lỗ?”

Lý Thư Dương chột dạ: “Chị hai, em về dọn đồ chút. Lát nữa 11 giờ phải ra huyện bắt xe lửa.”

“Ừ, đi đi. Ở ngoài nhớ học hành cho tốt, ai bắt nạt thì cứ gọi điện cho chị.”

Lý Thư Dương cười khổ, không nói ra suy nghĩ thật, xa như vậy, có gọi điện về thì cũng chẳng giúp được gì đâu.

Lý Phân Phân lại bình tĩnh nói tiếp: “Công việc của chị sắp có biến động, có thể sắp được điều về thành phố nơi em học đại học.”

Lý Thư Dương sửng sốt: “Chị sắp điều chuyển thật hả?”

Nghĩ kỹ lại thì cũng hợp lý. Chị ấy giỏi như vậy, ở lại vùng quê này đúng là không được trọng dụng cho xứng.

Có điều, nếu chị hai chuyển đi thật, chắc trong thôn không ai dẹp được mấy người hay gây chuyện kia nữa. Nhưng chuyện đó cũng không phải việc cô cần lo.

Lý Phân Phân gật đầu: “Ừ, nhưng cũng chưa gấp. Có gì thì gọi cho chị là được.”

Lý Thư Dương như uống thuốc an thần, gật đầu lia lịa.

Sau khi tạm biệt chị hai, cô về nhà thấy mẹ đã nấu cơm sẵn, ba thì lo kiểm tra lại hành lý xem có thiếu gì không.

Còn cậu em trai Lý Thư Mộc thì hớn hở như vừa trúng số, thấy chị bước vào là reo ngay: “Chị, mau ăn cơm đi, lát nữa chú tư đến đón đó!”

“Em thức suốt đêm hả? Mắt thâm đen thế kia?”

Lý Thư Mộc gãi đầu, cười khì khì: “Tại em háo hức quá đó mà.”

Chị gái mình sắp lên đại học, mà lại là một trường đại học cực kỳ tốt, cả thôn chưa ai đỗ vào, bảo sao không phấn khích. Hơn nữa còn được theo tứ thúc đi tiễn chị lên thành phố lớn, nghĩ tới thôi đã kích động không ngủ được.

Mẹ cậu đẩy nhẹ con một cái: “Thôi, lo để chị con ăn cơm đi.”

Nói rồi bà kéo dĩa thịt giữa bàn đẩy tới trước mặt Lý Thư Dương, cười hiền: “Thư Dương, ăn đi con, lát nữa còn phải đi một chặng đường dài.”

Nói đến đây, mắt bà đỏ hoe.

Ba cô cũng nhỏ giọng dặn: “Đừng khóc. Hôm nay là ngày vui. Con gái à, lên thành phố học, thiếu gì thì cứ gọi về nói với ba mẹ, đừng tiếc tiền. Qua thời gian này, nhà mình bán heo rồi sẽ có tiền thôi.”

Nói rồi, ông cũng rơm rớm nước mắt.

Hai vợ chồng đều không có gì gọi là bản lĩnh, chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do Thư Dương lo. Giờ con gái đi học xa, ngoài luyến tiếc, trong lòng họ cũng lo sợ, người chủ gia đình đi rồi, sau này biết phải xoay xở thế nào?

Lý Thư Dương bèn trấn an: “Thôi mà, con chỉ đi học thôi, đâu phải không trở lại. Có chuyện gì thì gọi con, ai ăn hϊếp ba mẹ thì cứ đi tìm bà nội, để bà tới dằn mặt cho!”

Hai ông bà nghe vậy chỉ biết cười mà gật đầu.

Rất nhanh sau đó, chú tư và con trai ông, Lý Kiện Diệp cũng tới. Lý Kiện Diệp nhỏ hơn Lý Thư Dương vài tháng, lần này cũng thi đậu đại học ở cùng thành phố, tuy trường có phần kém hơn, nhưng vẫn nhờ năng khiếu đặc biệt mà đậu vào.

Hai chị em lần này sẽ đồng hành.

Từ nhà ra trấn phải đi một đoạn đường núi dài. Trước kia còn có đường xe chạy, nhưng dạo gần đây mưa lớn gây sạt lở, đường bị bùn đất lấp hết, xe không qua được, chỉ có thể đi bộ.

May mà lũ trẻ trong núi từ nhỏ đã quen đi bộ, nên cũng không thấy cực gì.

Từ trấn bắt xe lên huyện, rồi từ huyện mới lên tàu hỏa.

Đường đi khá xa, tứ thúc và những người khác ngủ hết cả, chỉ còn Lý Thư Dương không ngủ được, bèn nhìn ra ngoài ngắm phong cảnh, ngắm một lúc thì trong lòng khẽ gọi: [Hệ thống, hệ thống.]

Giọng máy lạnh lùng vang lên: [Ký chủ, tôi ở đây.]

Lý Thư Dương nhìn cái giao diện nổi lơ lửng trước mặt, lại nhìn quanh, mọi người chẳng ai thấy, chỉ có mình cô thấy được. Không khỏi thầm cảm khái: chẳng biết công nghệ gì mà làm ra được thứ này?

Dù sao thì, bây giờ không phải lúc nghĩ mấy chuyện đó.

[Tôi nhớ cậu nói, lên trường là sẽ gặp nam nữ chính phải không? Cậu kể sơ cho tôi nghe tình huống bọn họ đi, để tôi khỏi bị bất ngờ. Tôi đã hứa sẽ giúp cậu kiếm năng lượng mà.]

Hệ thống có chút cảm động: [Được, ký chủ muốn biết phần nào trước?]

Tốt quá, Lý Thư Dương cảm thấy mình đúng là ký chủ tốt nhất hệ thống từng có.

[Cậu nói đại khái nội dung câu chuyện đi đã.]

Đêm qua bị sốc quá nên cô cũng chưa hỏi rõ đây là truyện gì.

Đáng tiếc là hệ thống không có năng khiếu kể chuyện, nói một cách vô cùng khô khan: [Chính là câu chuyện thật giả thiên kim bị tráo đổi lúc mới sinh. Thiên kim thật bị kẻ thù của Sầm gia tráo đi, từ nhỏ sống vất vưởng, khổ sở. Đến khi được nhận lại, ai nấy đều thích thiên kim giả, cho rằng thiên kim thật về sẽ tổn thương thiên kim giả. Thiên kim thật khao khát tình thân, tình yêu nhưng bị ruồng bỏ, bị người nhà ghét bỏ, người mình thích không yêu, bị ức hϊếp đến mức... cuối cùng đói phát bệnh, bị ung thư dạ dày, lại còn bỏ lỡ thời điểm trị liệu, rồi chết trước mặt mọi người. Sau khi cô ấy chết, tất cả những ai từng bắt nạt cô đều hối hận không thôi.]

Lý Thư Dương: [??? Cái này logic chỗ nào vậy?]

Tình tiết lôi thôi rối rắm đến mức cô cũng không biết nên bắt đầu “phản bác” từ đâu.

Đói đến mức bị ung thư dạ dày?

Sầm gia không phải là nhà giàu sao? Đến cơm cũng không có mà ăn à?

Còn nữa, đã bị ung thư mà không chịu chữa trị? Còn "bỏ lỡ thời điểm trị liệu"?

Bạn nghe thử coi... nói như vậy có giống tiếng người không?

5

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.