0 chữ
Chương 29
Chương 29: Nồi này chẳng phải đã bị đá sang rồi sao?
Bên này, Lý Thư Dương đưa Sầm Khinh Khinh vẫn còn ngơ ngác chưa hoàn hồn trở về phòng ngủ. Thấy cô vẫn giữ nguyên dáng vẻ đờ đẫn ấy, Lý Thư Dương cũng không để tâm, tự lấy quần áo đi tắm trước.
Tắm gội xong xuôi, sấy cả tóc rồi bước ra, cô thấy Sầm Khinh Khinh vẫn y như cũ, ngồi đơ người ra đó.
Lý Thư Dương đi ngang qua, tiện chân đá nhẹ vào chân ghế một cái: “Ngốc hả?”
Sầm Khinh Khinh giật mình hoàn hồn, ánh mắt lạ lẫm nhìn cô, vẻ mặt không thể tin nổi: “Cậu biết không? Em trai tôi ấy, từ nhỏ tới giờ chưa từng cúi đầu với ai. Dù là ở trong nhà, có cãi nhau với anh hai, nó cũng chỉ tranh luận tới cùng, dù bị phạt cũng không chịu nhận sai.”
Hôm nay vậy mà lại xin lỗi? Còn nói mình sai rồi?
Sầm Khinh Khinh đến giờ vẫn có cảm giác như đang nằm mơ.
Lý Thư Dương liếc nhìn vẻ mặt vô dụng của cô, chẳng thèm nể nang: “Chỉ xin lỗi thôi đã là tiện nghi cho nó rồi. Nó vô cớ mắng cậu, lại còn xô ngã cậu, xin lỗi là phải.”
Sầm Khinh Khinh há miệng định nói gì đó, nhưng rồi lại ngập ngừng. Cuối cùng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhưng cậu còn đánh nó... còn dùng chân đạp nó... còn đạp cả lên mặt...”
Lý Thư Dương chẳng buồn để tâm: “Đánh nó thì sao? Không đáng đánh chắc?”
Sầm Khinh Khinh vội phụ họa, sợ bị đánh theo: “Đáng, đáng lắm...”
“Được rồi, mau đi tắm đi. Muộn rồi.”
“Ờ, ờ, biết rồi...”
Chờ Sầm Khinh Khinh vào phòng tắm, Lý Thư Dương mới để ý thấy chiếc điện thoại đặt bên cạnh. Cái điện thoại này lần trước bị nước vào, sửa qua loa nên trông vẫn mới, nhưng hay bị lỗi.
Giờ thì màn hình nứt một mảng, chắc là lúc nãy bị Sầm Hành Vũ xô ngã làm rơi xuống.
Lý Thư Dương chớp mắt, nghĩ tới việc sắp tới được nghỉ, dứt khoát đã làm thì làm cho trót. Cô nghe tiếng nước từ phòng tắm truyền ra, bèn cầm điện thoại lên, nhân cơ hội cố tình đập mạnh xuống đất vài lần. Sau đó bấm thử một cái, thấy màn hình tối thui mới thả lại chỗ cũ, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, quay lại nằm trên giường.
Sầm Khinh Khinh tắm xong bước ra, thấy điện thoại đen ngòm, ấn mãi không sáng lên.
Cô rầu rĩ vô cùng. Vốn dĩ đã không có tiền, còn đang nợ Lý Thư Dương một khoản kha khá, giờ điện thoại cũng hỏng nốt.
Lý Thư Dương nằm trên giường, vươn tay ra: “Đưa tôi xem thử có sửa được không.”
Sầm Khinh Khinh ánh mắt sáng lên tia hy vọng: “Cậu biết sửa điện thoại à?”
“Không chắc, phải xem đã.”
Cô nhận lấy điện thoại, làm bộ nghiên cứu một hồi rồi bảo: “Hỏng hẳn rồi, chắc là lúc cậu bị em trai cậu xô ngã, nó đập trúng đâu đó.”
Nhìn xem, nồi này chẳng phải đã bị đá sang rồi sao?
Hệ thống bên trong lặng lẽ gửi cho cô một cái biểu cảm "đỉnh cao".
Sầm Khinh Khinh mặt mũi ỉu xìu: “Tôi không có tiền mua điện thoại mới...”
Lý Thư Dương thoải mái nói: “Không sao, mấy ngày tới nếu có gì cần thì lưu số tôi. Cùng lắm chờ tới Quốc khánh đi làm thêm, gom ít tiền rồi mua cái điện thoại cũ mà xài.”
Sầm Khinh Khinh gật đầu, trong lòng vẫn thấy không vui.
Dù là máy cũ... cũng đắt lắm mà.
Lý Thư Dương đang cầm quyển sách, liếc nhìn cô một cái, bất chợt cau mày: “Ơ... mặt cậu...”
Vừa nói đến đó lại như nhớ ra điều gì, không nói tiếp.
Sầm Khinh Khinh khó hiểu cầm gương lên soi: “Mặt tôi sao vậy?”
Lý Thư Dương chần chừ hồi lâu, ngắm kỹ lại mặt cô mới nói: “Có chuyện này... tôi không biết nên nói với cậu hay không...”
Sầm Khinh Khinh "a" một tiếng kinh ngạc, nhìn cô chăm chú. Dù gì bình thường Lý Thư Dương luôn nói thẳng, nay lại ấp úng?
Lý Thư Dương đặt sách sang một bên, hỏi: “Cậu tin vào số mệnh không?”
Sầm Khinh Khinh do dự một chút, rồi lắc đầu... nhưng lại gật gật.
“Quê tôi có một cụ già trăm tuổi. Dù đã già nhưng vẫn nhanh nhẹn, nhìn còn trẻ lắm. Có điều cụ chỉ còn một mắt, cả đời không kết hôn, cũng không có con cái. Trước kia cụ chuyên xem mệnh, bảo do tiết lộ thiên cơ quá nhiều nên mới ra nông nỗi ấy. Mà được sống tới giờ đã là trời thương rồi.”
Nghe đến đây, Sầm Khinh Khinh ngồi thẳng lưng lên.
“Đừng nhìn ngoài cụ ấy bình thường vậy, chứ thực ra rất lợi hại. Trước kia có lần cụ xem mệnh cho một đứa bé, bảo năm năm tuổi sẽ gặp đại nạn, dặn cha mẹ đừng để nó đến gần sông nước. Cha mẹ nó thì nhớ đấy, nhưng đúng năm đó nhà xảy ra chuyện, chỉ có ông bà trông bé. Ông bà đâu biết lời thầy bói, kết quả bé bị chết đuối trong con mương nhỏ.”
Sầm Khinh Khinh kinh hãi kêu lên, đưa tay bịt miệng.
“Mà mương đó chỉ là cái rãnh nước nhỏ xíu, người lớn bước qua một bước là hết, thế mà cũng có thể chết đuối.”
Mặt cô nghiêm trọng hẳn lên.
“Đấy chỉ là một chuyện nhỏ thôi. Còn nhiều chuyện khác đều linh nghiệm hết. Ở quê tôi, ai không có con cái thì bị xem thường lắm, nhưng cụ ấy thì ai cũng nể, không ai dám động vào.”
“Trước giờ tôi chỉ thấy trong tiểu thuyết với phim ảnh... không ngờ là thật.”
Lý Thư Dương gật đầu: “Đúng vậy. Có bản lĩnh thật sự thì hiếm lắm, chứ phần lớn ngoài kia chỉ là lừa đảo. Cụ ấy từ nhỏ nhìn tôi lớn lên, thỉnh thoảng cũng nói những điều kỳ quái tôi chẳng hiểu gì, nhưng có lần đã cứu tôi thoát nạn. Sau lần đó, cụ ấy mất luôn con mắt còn lại, trở thành mù hẳn.”
Sầm Khinh Khinh nghe đến đây, hai tai gần như dựng đứng cả lên, không nhịn được hỏi: “Sao lại như vậy?”
“Khi ấy tôi mười tuổi.”
Lý Thư Dương vừa nói xong, hệ thống lập tức phối hợp chiếu ra hàng loạt chuyện kỳ quái như phim thần bí, khiến cô phải âm thầm khen nó một câu.
Sau đó cô mới kể tiếp: “Tôi từ nhỏ thân thể rất khỏe, nghịch ngợm, trèo đèo lội suối đủ cả, hầu như không ốm đau. Nhưng năm mười tuổi đó, một trận mưa to làm sạt mất một góc núi sau làng. Bên đó có chôn mấy ngôi mộ cũ, mưa xong lộ ra mấy khúc xương trắng."
"Cậu biết bọn trẻ con rồi đấy, chẳng sợ gì hết. Tôi là đứa đầu tiên phát hiện, liền kéo tụi nhỏ đến chơi, còn tò mò nhặt lên một đoạn xương. Ai ngờ tối đó tôi lên cơn sốt, người thì hôn mê không tỉnh. Đưa đi bệnh viện cũng không khám ra bệnh gì.”
“Hôn mê ba ngày liền. Cha mẹ tôi không chịu nổi nữa, tìm đến cụ xem mệnh. Cụ ấy chỉ liếc qua, liền bảo: Hồn con bé không còn trong thân xác nữa rồi.”
Sầm Khinh Khinh nghe đến đó, sắc mặt trắng bệch.
Tắm gội xong xuôi, sấy cả tóc rồi bước ra, cô thấy Sầm Khinh Khinh vẫn y như cũ, ngồi đơ người ra đó.
Lý Thư Dương đi ngang qua, tiện chân đá nhẹ vào chân ghế một cái: “Ngốc hả?”
Sầm Khinh Khinh giật mình hoàn hồn, ánh mắt lạ lẫm nhìn cô, vẻ mặt không thể tin nổi: “Cậu biết không? Em trai tôi ấy, từ nhỏ tới giờ chưa từng cúi đầu với ai. Dù là ở trong nhà, có cãi nhau với anh hai, nó cũng chỉ tranh luận tới cùng, dù bị phạt cũng không chịu nhận sai.”
Hôm nay vậy mà lại xin lỗi? Còn nói mình sai rồi?
Sầm Khinh Khinh đến giờ vẫn có cảm giác như đang nằm mơ.
Lý Thư Dương liếc nhìn vẻ mặt vô dụng của cô, chẳng thèm nể nang: “Chỉ xin lỗi thôi đã là tiện nghi cho nó rồi. Nó vô cớ mắng cậu, lại còn xô ngã cậu, xin lỗi là phải.”
Lý Thư Dương chẳng buồn để tâm: “Đánh nó thì sao? Không đáng đánh chắc?”
Sầm Khinh Khinh vội phụ họa, sợ bị đánh theo: “Đáng, đáng lắm...”
“Được rồi, mau đi tắm đi. Muộn rồi.”
“Ờ, ờ, biết rồi...”
Chờ Sầm Khinh Khinh vào phòng tắm, Lý Thư Dương mới để ý thấy chiếc điện thoại đặt bên cạnh. Cái điện thoại này lần trước bị nước vào, sửa qua loa nên trông vẫn mới, nhưng hay bị lỗi.
Giờ thì màn hình nứt một mảng, chắc là lúc nãy bị Sầm Hành Vũ xô ngã làm rơi xuống.
Lý Thư Dương chớp mắt, nghĩ tới việc sắp tới được nghỉ, dứt khoát đã làm thì làm cho trót. Cô nghe tiếng nước từ phòng tắm truyền ra, bèn cầm điện thoại lên, nhân cơ hội cố tình đập mạnh xuống đất vài lần. Sau đó bấm thử một cái, thấy màn hình tối thui mới thả lại chỗ cũ, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, quay lại nằm trên giường.
Cô rầu rĩ vô cùng. Vốn dĩ đã không có tiền, còn đang nợ Lý Thư Dương một khoản kha khá, giờ điện thoại cũng hỏng nốt.
Lý Thư Dương nằm trên giường, vươn tay ra: “Đưa tôi xem thử có sửa được không.”
Sầm Khinh Khinh ánh mắt sáng lên tia hy vọng: “Cậu biết sửa điện thoại à?”
“Không chắc, phải xem đã.”
Cô nhận lấy điện thoại, làm bộ nghiên cứu một hồi rồi bảo: “Hỏng hẳn rồi, chắc là lúc cậu bị em trai cậu xô ngã, nó đập trúng đâu đó.”
Nhìn xem, nồi này chẳng phải đã bị đá sang rồi sao?
Hệ thống bên trong lặng lẽ gửi cho cô một cái biểu cảm "đỉnh cao".
Sầm Khinh Khinh mặt mũi ỉu xìu: “Tôi không có tiền mua điện thoại mới...”
Lý Thư Dương thoải mái nói: “Không sao, mấy ngày tới nếu có gì cần thì lưu số tôi. Cùng lắm chờ tới Quốc khánh đi làm thêm, gom ít tiền rồi mua cái điện thoại cũ mà xài.”
Dù là máy cũ... cũng đắt lắm mà.
Lý Thư Dương đang cầm quyển sách, liếc nhìn cô một cái, bất chợt cau mày: “Ơ... mặt cậu...”
Vừa nói đến đó lại như nhớ ra điều gì, không nói tiếp.
Sầm Khinh Khinh khó hiểu cầm gương lên soi: “Mặt tôi sao vậy?”
Lý Thư Dương chần chừ hồi lâu, ngắm kỹ lại mặt cô mới nói: “Có chuyện này... tôi không biết nên nói với cậu hay không...”
Sầm Khinh Khinh "a" một tiếng kinh ngạc, nhìn cô chăm chú. Dù gì bình thường Lý Thư Dương luôn nói thẳng, nay lại ấp úng?
Lý Thư Dương đặt sách sang một bên, hỏi: “Cậu tin vào số mệnh không?”
Sầm Khinh Khinh do dự một chút, rồi lắc đầu... nhưng lại gật gật.
“Quê tôi có một cụ già trăm tuổi. Dù đã già nhưng vẫn nhanh nhẹn, nhìn còn trẻ lắm. Có điều cụ chỉ còn một mắt, cả đời không kết hôn, cũng không có con cái. Trước kia cụ chuyên xem mệnh, bảo do tiết lộ thiên cơ quá nhiều nên mới ra nông nỗi ấy. Mà được sống tới giờ đã là trời thương rồi.”
Nghe đến đây, Sầm Khinh Khinh ngồi thẳng lưng lên.
“Đừng nhìn ngoài cụ ấy bình thường vậy, chứ thực ra rất lợi hại. Trước kia có lần cụ xem mệnh cho một đứa bé, bảo năm năm tuổi sẽ gặp đại nạn, dặn cha mẹ đừng để nó đến gần sông nước. Cha mẹ nó thì nhớ đấy, nhưng đúng năm đó nhà xảy ra chuyện, chỉ có ông bà trông bé. Ông bà đâu biết lời thầy bói, kết quả bé bị chết đuối trong con mương nhỏ.”
Sầm Khinh Khinh kinh hãi kêu lên, đưa tay bịt miệng.
“Mà mương đó chỉ là cái rãnh nước nhỏ xíu, người lớn bước qua một bước là hết, thế mà cũng có thể chết đuối.”
Mặt cô nghiêm trọng hẳn lên.
“Đấy chỉ là một chuyện nhỏ thôi. Còn nhiều chuyện khác đều linh nghiệm hết. Ở quê tôi, ai không có con cái thì bị xem thường lắm, nhưng cụ ấy thì ai cũng nể, không ai dám động vào.”
“Trước giờ tôi chỉ thấy trong tiểu thuyết với phim ảnh... không ngờ là thật.”
Lý Thư Dương gật đầu: “Đúng vậy. Có bản lĩnh thật sự thì hiếm lắm, chứ phần lớn ngoài kia chỉ là lừa đảo. Cụ ấy từ nhỏ nhìn tôi lớn lên, thỉnh thoảng cũng nói những điều kỳ quái tôi chẳng hiểu gì, nhưng có lần đã cứu tôi thoát nạn. Sau lần đó, cụ ấy mất luôn con mắt còn lại, trở thành mù hẳn.”
Sầm Khinh Khinh nghe đến đây, hai tai gần như dựng đứng cả lên, không nhịn được hỏi: “Sao lại như vậy?”
“Khi ấy tôi mười tuổi.”
Lý Thư Dương vừa nói xong, hệ thống lập tức phối hợp chiếu ra hàng loạt chuyện kỳ quái như phim thần bí, khiến cô phải âm thầm khen nó một câu.
Sau đó cô mới kể tiếp: “Tôi từ nhỏ thân thể rất khỏe, nghịch ngợm, trèo đèo lội suối đủ cả, hầu như không ốm đau. Nhưng năm mười tuổi đó, một trận mưa to làm sạt mất một góc núi sau làng. Bên đó có chôn mấy ngôi mộ cũ, mưa xong lộ ra mấy khúc xương trắng."
"Cậu biết bọn trẻ con rồi đấy, chẳng sợ gì hết. Tôi là đứa đầu tiên phát hiện, liền kéo tụi nhỏ đến chơi, còn tò mò nhặt lên một đoạn xương. Ai ngờ tối đó tôi lên cơn sốt, người thì hôn mê không tỉnh. Đưa đi bệnh viện cũng không khám ra bệnh gì.”
“Hôn mê ba ngày liền. Cha mẹ tôi không chịu nổi nữa, tìm đến cụ xem mệnh. Cụ ấy chỉ liếc qua, liền bảo: Hồn con bé không còn trong thân xác nữa rồi.”
Sầm Khinh Khinh nghe đến đó, sắc mặt trắng bệch.
5
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
