0 chữ
Chương 30
Chương 30: Sầm gia khắc cậu
“Khi đó, cụ ấy dùng máu ở đầu ngón tay vẽ một đạo phù dán lên trán tôi, còn bảo ba mẹ tôi thắp ba cây nến trong phòng, dặn đi dặn lại là tuyệt đối không được để nến tắt. Sau đó, cụ ấy cầm một thanh kiếm gỗ đào rồi đi. Đến khi cụ quay lại, người thì tả tơi, còn mắt thì hoàn toàn không nhìn thấy gì nữa, mà tôi cũng đúng lúc tỉnh lại.”
“Ba mẹ tôi rất cảm kích, muốn trả tiền nhưng cụ ấy không nhận. Cụ chỉ nói là đã hóa giải một kiếp số của tôi, bảo nếu tôi nhớ thì thỉnh thoảng đến thăm cụ, hoặc đợi cụ trăm tuổi rồi, đến thắp vài nén hương là được. Vậy nên tôi hay tìm cụ ấy, thỉnh thoảng nghe cụ nói mấy chuyện thần thần bí bí, mấy năm nay cũng xem như học được chút da lông.”
Sầm Khinh Khinh nghe xong vừa thấy lạ, vừa có chút lạnh sống lưng. Một lúc sau, cô như sực nhớ ra gì đó, giọng run run hỏi: “Vừa nãy cậu nói muốn kể tôi nghe chuyện gì... là chuyện gì vậy?”
Chẳng lẽ là... có liên quan đến cô?
“Cậu còn nhớ lần trước lúc đang truyền dịch, tôi nói chuyện Sầm gia ngáng đường cậu không?”
Tất nhiên là nhớ. Sầm Khinh Khinh là người duy nhất nghe được lời đó, làm sao có thể quên?
“Thật ra, tôi không nói đùa.”
Sầm Khinh Khinh môi khẽ run, không dám hỏi lý do, sợ phải nghe một sự thật mà bản thân không chịu đựng nổi.
“Tôi cũng biết xem tướng chút đỉnh. Nhìn trán cậu đầy đặn, theo lý thì số mệnh là khổ trước sướиɠ sau, dẫu nửa đời đầu vất vả, tình thân nhạt nhòa, nhưng nửa đời sau sẽ lên như diều gặp gió, tình cảm viên mãn, vợ chồng hòa thuận, còn có hai đứa con nữa.”
Sầm Khinh Khinh trợn tròn mắt. Làm sao mà cậu ấy biết được? Cô từng bị ôm nhầm, rồi sống cảnh bị gửi nuôi tạm bợ, người thân thì thay đổi xoành xoạch. Quả thật là lang bạt kỳ hồ. Chưa kể, trong lòng cô còn có một mộng tưởng chưa từng nói với ai: được yêu thương thật lòng, sinh hai đứa con, sống một đời bình yên.
Vậy mà, tất cả đều bị nói trúng rồi.
Ai ngờ Lý Thư Dương lại nói tiếp, giọng hơi trầm xuống: “Nhưng mà, vết sẹo trên trán cậu lại phá hủy hết phúc khí đó.”
Theo phản xạ, Sầm Khinh Khinh muốn phản bác, trên trán cô làm gì có sẹo? Nhưng lời chưa kịp thốt ra, cô như sực nhớ gì đó, vội cầm gương soi. Bóng người trong gương rõ ràng là gương mặt mịn màng không tì vết. Cô đưa tay sờ trán, không cảm nhận được gì cả.
Nhưng đúng là, trước đây lúc vừa về Sầm gia, cô từng bị ngã từ cầu thang, trán va chảy máu. Vết thương không sâu, sau lại bôi thuốc trị sẹo nên giờ chẳng còn dấu vết nào nữa.
Chuyện này, chỉ có người nhà Sầm gia biết. Hoặc... có lẽ ngay cả họ cũng đã quên.
Cô hỏi Lý Thư Dương: “Nhưng mà... rõ ràng giờ tôi đâu có thấy sẹo gì đâu?”
Lý Thư Dương nhìn cô với ánh mắt đầy đồng cảm: “Vết sẹo đó phá vận của cậu, dù bây giờ lành lại rồi cũng không thay đổi được điều gì.”
Sầm Khinh Khinh bắt đầu cảm thấy bất an. Cô không ngờ chuyện lại nghiêm trọng như vậy. Gương mặt đã thoáng lộ vẻ hoảng loạn.
Lý Thư Dương lại giơ tay: “Tôi nói mấy chuyện này không có ý gì đâu, chỉ là hôm nay tôi phát hiện một chuyện khá kỳ lạ.”
Cô liếc nhìn Sầm Khinh Khinh, thấy rõ vẻ sốt ruột trên mặt cô mới nói tiếp: “Hôm nay lúc cậu nhắc đến đứa em trai của mình, tôi thấy vết sẹo trên trán cậu... mờ đi một chút.”
“Cái gì cơ?”
Lý Thư Dương xua tay: “Thôi, không nói chuyện này nữa. Dù sao tôi cũng chỉ học lỏm vài thứ, cậu cứ coi như tôi nói linh tinh đi.”
Nói rồi, cô ngáp một cái, chui vào chăn như chuẩn bị đi ngủ.
Hệ thống sốt ruột đến mức như muốn bốc cháy: [Ký chủ! Cậu nói tới đây rồi lại không nói tiếp là sao? Nên đánh một hồi trống chứ!]
Lý Thư Dương thì làm như không nghe thấy.
Ngược lại, Sầm Khinh Khinh không chịu nổi. Cô tiến tới lay giường: “Thư Dương! Rốt cuộc cậu nói vậy là có ý gì? Cậu nói cho tôi biết đi, đừng nói nửa chừng rồi dừng lại như vậy!”
Lý Thư Dương lắc đầu: “Tôi đã nói rồi mà, tôi biết cũng không nhiều, có khi còn nhìn nhầm nữa.”
Sầm Khinh Khinh hiếm khi cau mày, một lúc lâu sau mới cất tiếng: “Cậu nói vết sẹo phá phúc vận... vậy nếu nó vẫn luôn tồn tại, cuộc đời tôi sẽ thế nào?”
Lý Thư Dương ngồi dậy, ánh mắt mang theo vài phần thương hại: “Người thân, người yêu đều phản bội. Nghiêm trọng hơn... có khi còn ảnh hưởng đến tuổi thọ.”
Mặt Sầm Khinh Khinh lập tức trắng bệch.
Lý Thư Dương lại nói: “Dù sao tôi cũng đã bảo rồi, tôi không phải cao nhân gì, sau này cậu gặp được ai giỏi thì hỏi lại người ta.”
Nói xong, thấy cô vẫn còn canh cánh trong lòng, Lý Thư Dương cũng chẳng buồn khuyên thêm.
Đến tối, sau khi tắt đèn, Lý Thư Dương vẫn nghe thấy tiếng Sầm Khinh Khinh trằn trọc trở mình liên tục, rõ ràng là không ngủ được.
Cô bực bội, giọng không còn kiên nhẫn: “Được rồi, đừng lật tới lật lui nữa. Tôi nói thật cho cậu biết, cậu rất có thể là bị Sầm gia khắc đó. Cậu nhìn đi, chỉ cần nhắc tới đứa em trai thôi, vết sẹo đã mờ đi chút xíu. Điều đó có nghĩa là cậu và người nhà Sầm gia duyên mỏng, ảnh hưởng xấu cũng ít dần.”
Trong bóng tối, giọng Sầm Khinh Khinh khẽ vang lên, mềm mại nhưng rất kiên định: “Không... không thể nào. Họ là người thân của tôi. Sao có thể khắc tôi được?”
Lý Thư Dương khẽ bật cười, đầy mỉa mai: “Tin hay không, tùy cậu.”
Lặng một hồi lâu, Sầm Khinh Khinh lại hỏi: “Sao họ có thể khắc tôi được chứ?”
Lý Thư Dương lười nhác đáp: “Cậu thử nghĩ lại xem, trước khi về Sầm gia và sau khi về đó, cuộc sống của cậu có gì khác không?”
Trong bóng tối, Sầm Khinh Khinh chợt sững người lại. Có khác không?
Cô nhớ lại tuổi thơ lang bạt, lớn lên thì được người ta nhận về nuôi. Cô phải làm việc nhà, chăm em trai, ăn uống chẳng đủ đầy, thường xuyên bị mắng.
Rồi đến khi về Sầm gia, có cha mẹ, có anh chị em, có cả danh nghĩa là tiểu thư nhà giàu. Nhưng nghĩ kỹ lại, cuộc sống lại càng khổ hơn. Cô liên tục bị thương, bị em trai dẫn người đến bắt nạt, bị Dương San San ức hϊếp, bị người nhà làm ngơ.
Bệnh dạ dày của cô cũng là sau khi về Sầm gia mới mắc phải.
Lúc học lớp 12, trường có tiết tự học buổi tối, Sầm gia không cho cô ở lại ký túc. Trên người chẳng có đồng nào, mỗi tối về nhà đã quá trễ, đói cũng không có gì ăn. Có lần cô từng nhắc qua, kết quả bị Sầm Hành Vũ chế giễu nói cô là heo, còn dặn người hầu không được để phần cơm tối. Sau đó, dù có đói đến mấy, cô cũng chẳng dám mở miệng xin ăn nữa.
Chẳng lẽ... Sầm gia thật sự khắc cô?
“Ba mẹ tôi rất cảm kích, muốn trả tiền nhưng cụ ấy không nhận. Cụ chỉ nói là đã hóa giải một kiếp số của tôi, bảo nếu tôi nhớ thì thỉnh thoảng đến thăm cụ, hoặc đợi cụ trăm tuổi rồi, đến thắp vài nén hương là được. Vậy nên tôi hay tìm cụ ấy, thỉnh thoảng nghe cụ nói mấy chuyện thần thần bí bí, mấy năm nay cũng xem như học được chút da lông.”
Sầm Khinh Khinh nghe xong vừa thấy lạ, vừa có chút lạnh sống lưng. Một lúc sau, cô như sực nhớ ra gì đó, giọng run run hỏi: “Vừa nãy cậu nói muốn kể tôi nghe chuyện gì... là chuyện gì vậy?”
“Cậu còn nhớ lần trước lúc đang truyền dịch, tôi nói chuyện Sầm gia ngáng đường cậu không?”
Tất nhiên là nhớ. Sầm Khinh Khinh là người duy nhất nghe được lời đó, làm sao có thể quên?
“Thật ra, tôi không nói đùa.”
Sầm Khinh Khinh môi khẽ run, không dám hỏi lý do, sợ phải nghe một sự thật mà bản thân không chịu đựng nổi.
“Tôi cũng biết xem tướng chút đỉnh. Nhìn trán cậu đầy đặn, theo lý thì số mệnh là khổ trước sướиɠ sau, dẫu nửa đời đầu vất vả, tình thân nhạt nhòa, nhưng nửa đời sau sẽ lên như diều gặp gió, tình cảm viên mãn, vợ chồng hòa thuận, còn có hai đứa con nữa.”
Sầm Khinh Khinh trợn tròn mắt. Làm sao mà cậu ấy biết được? Cô từng bị ôm nhầm, rồi sống cảnh bị gửi nuôi tạm bợ, người thân thì thay đổi xoành xoạch. Quả thật là lang bạt kỳ hồ. Chưa kể, trong lòng cô còn có một mộng tưởng chưa từng nói với ai: được yêu thương thật lòng, sinh hai đứa con, sống một đời bình yên.
Ai ngờ Lý Thư Dương lại nói tiếp, giọng hơi trầm xuống: “Nhưng mà, vết sẹo trên trán cậu lại phá hủy hết phúc khí đó.”
Theo phản xạ, Sầm Khinh Khinh muốn phản bác, trên trán cô làm gì có sẹo? Nhưng lời chưa kịp thốt ra, cô như sực nhớ gì đó, vội cầm gương soi. Bóng người trong gương rõ ràng là gương mặt mịn màng không tì vết. Cô đưa tay sờ trán, không cảm nhận được gì cả.
Nhưng đúng là, trước đây lúc vừa về Sầm gia, cô từng bị ngã từ cầu thang, trán va chảy máu. Vết thương không sâu, sau lại bôi thuốc trị sẹo nên giờ chẳng còn dấu vết nào nữa.
Chuyện này, chỉ có người nhà Sầm gia biết. Hoặc... có lẽ ngay cả họ cũng đã quên.
Cô hỏi Lý Thư Dương: “Nhưng mà... rõ ràng giờ tôi đâu có thấy sẹo gì đâu?”
Lý Thư Dương nhìn cô với ánh mắt đầy đồng cảm: “Vết sẹo đó phá vận của cậu, dù bây giờ lành lại rồi cũng không thay đổi được điều gì.”
Lý Thư Dương lại giơ tay: “Tôi nói mấy chuyện này không có ý gì đâu, chỉ là hôm nay tôi phát hiện một chuyện khá kỳ lạ.”
Cô liếc nhìn Sầm Khinh Khinh, thấy rõ vẻ sốt ruột trên mặt cô mới nói tiếp: “Hôm nay lúc cậu nhắc đến đứa em trai của mình, tôi thấy vết sẹo trên trán cậu... mờ đi một chút.”
“Cái gì cơ?”
Lý Thư Dương xua tay: “Thôi, không nói chuyện này nữa. Dù sao tôi cũng chỉ học lỏm vài thứ, cậu cứ coi như tôi nói linh tinh đi.”
Nói rồi, cô ngáp một cái, chui vào chăn như chuẩn bị đi ngủ.
Hệ thống sốt ruột đến mức như muốn bốc cháy: [Ký chủ! Cậu nói tới đây rồi lại không nói tiếp là sao? Nên đánh một hồi trống chứ!]
Lý Thư Dương thì làm như không nghe thấy.
Ngược lại, Sầm Khinh Khinh không chịu nổi. Cô tiến tới lay giường: “Thư Dương! Rốt cuộc cậu nói vậy là có ý gì? Cậu nói cho tôi biết đi, đừng nói nửa chừng rồi dừng lại như vậy!”
Lý Thư Dương lắc đầu: “Tôi đã nói rồi mà, tôi biết cũng không nhiều, có khi còn nhìn nhầm nữa.”
Sầm Khinh Khinh hiếm khi cau mày, một lúc lâu sau mới cất tiếng: “Cậu nói vết sẹo phá phúc vận... vậy nếu nó vẫn luôn tồn tại, cuộc đời tôi sẽ thế nào?”
Lý Thư Dương ngồi dậy, ánh mắt mang theo vài phần thương hại: “Người thân, người yêu đều phản bội. Nghiêm trọng hơn... có khi còn ảnh hưởng đến tuổi thọ.”
Mặt Sầm Khinh Khinh lập tức trắng bệch.
Lý Thư Dương lại nói: “Dù sao tôi cũng đã bảo rồi, tôi không phải cao nhân gì, sau này cậu gặp được ai giỏi thì hỏi lại người ta.”
Nói xong, thấy cô vẫn còn canh cánh trong lòng, Lý Thư Dương cũng chẳng buồn khuyên thêm.
Đến tối, sau khi tắt đèn, Lý Thư Dương vẫn nghe thấy tiếng Sầm Khinh Khinh trằn trọc trở mình liên tục, rõ ràng là không ngủ được.
Cô bực bội, giọng không còn kiên nhẫn: “Được rồi, đừng lật tới lật lui nữa. Tôi nói thật cho cậu biết, cậu rất có thể là bị Sầm gia khắc đó. Cậu nhìn đi, chỉ cần nhắc tới đứa em trai thôi, vết sẹo đã mờ đi chút xíu. Điều đó có nghĩa là cậu và người nhà Sầm gia duyên mỏng, ảnh hưởng xấu cũng ít dần.”
Trong bóng tối, giọng Sầm Khinh Khinh khẽ vang lên, mềm mại nhưng rất kiên định: “Không... không thể nào. Họ là người thân của tôi. Sao có thể khắc tôi được?”
Lý Thư Dương khẽ bật cười, đầy mỉa mai: “Tin hay không, tùy cậu.”
Lặng một hồi lâu, Sầm Khinh Khinh lại hỏi: “Sao họ có thể khắc tôi được chứ?”
Lý Thư Dương lười nhác đáp: “Cậu thử nghĩ lại xem, trước khi về Sầm gia và sau khi về đó, cuộc sống của cậu có gì khác không?”
Trong bóng tối, Sầm Khinh Khinh chợt sững người lại. Có khác không?
Cô nhớ lại tuổi thơ lang bạt, lớn lên thì được người ta nhận về nuôi. Cô phải làm việc nhà, chăm em trai, ăn uống chẳng đủ đầy, thường xuyên bị mắng.
Rồi đến khi về Sầm gia, có cha mẹ, có anh chị em, có cả danh nghĩa là tiểu thư nhà giàu. Nhưng nghĩ kỹ lại, cuộc sống lại càng khổ hơn. Cô liên tục bị thương, bị em trai dẫn người đến bắt nạt, bị Dương San San ức hϊếp, bị người nhà làm ngơ.
Bệnh dạ dày của cô cũng là sau khi về Sầm gia mới mắc phải.
Lúc học lớp 12, trường có tiết tự học buổi tối, Sầm gia không cho cô ở lại ký túc. Trên người chẳng có đồng nào, mỗi tối về nhà đã quá trễ, đói cũng không có gì ăn. Có lần cô từng nhắc qua, kết quả bị Sầm Hành Vũ chế giễu nói cô là heo, còn dặn người hầu không được để phần cơm tối. Sau đó, dù có đói đến mấy, cô cũng chẳng dám mở miệng xin ăn nữa.
Chẳng lẽ... Sầm gia thật sự khắc cô?
6
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
