TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 28
Chương 28: Cứ tiếp tục như vậy là không ổn

Cậu ương bướng nói: “Tôi mới không...”

Lý Thư Dương lạnh lùng liếc cậu, thản nhiên đếm: “Ba, hai...”

Chữ cuối cùng còn chưa kịp nói ra, Sầm Hành Vũ đã nghiến răng: “Tôi sai rồi.”

Sầm Khinh Khinh tròn mắt ngạc nhiên, không thể tin nổi nhìn cậu — đây thật sự là em trai cứng đầu, kiêu ngạo của mình sao? Hay là bị ai nhập vai giả mạo rồi?

Sao cậu có thể dễ dàng cúi đầu nhận sai như vậy?

Lý Thư Dương quay sang nhìn cô: “Em trai cậu nhận sai với cậu rồi, cậu tính sao đây?”

Sầm Khinh Khinh vẫn chưa hoàn hồn, cả người như khúc gỗ, lắp bắp hỏi lại: “Tôi nên nói gì?”

Sầm Hành Vũ tưởng chị mình đang chế giễu, trong lòng tức tối nhưng chẳng dám mở miệng, sợ lỡ lời chọc giận con nhỏ điên này, lại bị “thu phục” thêm lần nữa.

Lý Thư Dương tức đến trợn mắt: “Là em trai cậu chứ đâu phải em trai tôi, cậu muốn nói gì cũng được, nhanh lên.”

Sầm Khinh Khinh bị quát đến sững người, vội vã lí nhí: “Không sao... à không... Chị tha thứ cho em?”

Nói xong, cô chỉ biết trân trối nhìn mặt Sầm Hành Vũ càng lúc càng đen như đít nồi.

Lý Thư Dương cũng biết không nên ép quá, bèn hất cằm về phía đống đồ dưới đất: “Dọn hết đống đó lên.”

Sầm Khinh Khinh thấy cậu lộ vẻ không cam lòng, định bụng ra tay phụ giúp, nhưng chưa kịp động đậy thì đã bị ánh mắt sắc lẹm của Lý Thư Dương đập tới, cô lập tức cứng đờ, không dám nhúc nhích.

Sầm Hành Vũ bực bội nhưng chẳng thể nói gì, đành cúi đầu nhặt đồ lên. Lưng cậu nóng rát, còn đống đồ vương vãi dưới đất thì vừa xấu vừa rẻ tiền. Vốn định buông lời mỉa mai, nhưng vừa chạm phải ánh mắt nửa cười nửa không của Lý Thư Dương, cậu lập tức nuốt hết trở lại.

Thu dọn xong, cậu tức tối quăng đống đồ xuống đất, mím môi, mặt lạnh như tiền, không nói một lời, quay đầu bỏ chạy.

Sầm Khinh Khinh lo lắng định gọi cậu lại, nhưng thấy cậu chạy càng lúc càng nhanh, đành bất lực đứng yên, đầy mặt u sầu.

Lý Thư Dương hỏi: “Cậu còn chuyện gì muốn nói với nó hả?”

Câu hỏi mang theo ánh mắt sắc bén, như thể nếu Sầm Khinh Khinh dám gật đầu thì sẽ bị “xử lý” ngay lập tức.

Sầm Khinh Khinh vẻ mặt ngơ ngác, vô tội nói: “Tôi... Tôi chỉ định nhắc nó, trên áo vẫn còn dấu giày thôi mà...”

Lý Thư Dương: “...”

“Thôi, về đi, không phải cậu còn định tối nay chạy bộ rèn luyện thể lực sao?”

Sầm Khinh Khinh vẫn còn đắm chìm trong sự việc vừa rồi, chỉ gật đầu, ngoan ngoãn đi theo cô trở về.

...

Cùng lúc đó.

Sầm Hành Vũ cúi đầu đi nhanh, không dám ngẩng mặt.

Cậu không ngờ mình khổ công luyện tập bao lâu, cuối cùng lại bị một đòn của cô gái kia đè bẹp xuống đất. Điều khiến cậu tức nhất là: cô ta còn dám đạp lên mặt cậu!

Cậu càng nghĩ càng uất, bước chân cũng càng nhanh hơn.

Trên đường, người đi ngang nhìn cậu khá nhiều. Trước kia cậu thấy bình thường, dù sao cậu cũng đẹp trai, được người khác ngắm nhìn cũng dễ hiểu.

Nhưng hôm nay lại khác, cậu cảm thấy ánh mắt của những người đó rất kỳ quặc, như thể đang cười nhạo mình.

Cậu nghiến răng, cúi đầu đi thẳng một mạch.

Đúng lúc đó, điện thoại vang lên. Cậu chẳng buồn nhìn ai gọi, chỉ bực dọc bắt máy: “Ai đấy?”

Đầu dây bên kia, giọng Sầm Vãn Ngâm có chút sửng sốt, rồi dịu dàng hỏi: “Là chị đây. Em không phải nói sẽ đợi chị ở cổng trường sao? Sao chị không thấy em đâu cả?”

Nếu Sầm Vãn Ngâm không nhắc thì thôi, nhắc tới lại như đổ thêm dầu vào lửa. Sầm Hành Vũ lập tức nổi giận: “Tôi ở đâu thì liên quan gì đến chị!”

Sầm Vãn Ngâm: “...”

Trước kia nếu cậu dám nói chuyện kiểu đó, cô nhất định sẽ mắng cho một trận. Nhưng hôm nay, cô lại không làm vậy.

Dù bên ngoài trông vẫn là em trai mình, nhưng cô biết, Sầm Hành Vũ giờ đây đã không còn như xưa nữa.

Cô trầm ngâm giây lát, hạ thấp giọng: “Sao vậy, có ai bắt nạt em à?”

Không ngờ câu hỏi đó như chọc trúng tổ ong. Sầm Hành Vũ càng giận hơn. Tất cả là tại Sầm Vãn Ngâm. Nếu không phải vì chị ta bảo mình đến trường, thì đâu có gặp con nhỏ điên kia, càng không đến nỗi bị làm nhục như vậy.

“Tôi không cần chị quản!”

Nói xong, cậu dập máy cái rầm. Thậm chí còn tức đến mức ném luôn điện thoại xuống đất, đập nát tan tành.

Ngực cậu phập phồng vì tức giận. Vô tình ngẩng đầu lên, nhìn vào gương trước mặt, cậu sững sờ phát hiện trên khuôn mặt đẹp trai của mình vẫn còn nguyên dấu giày chưa lau, áo cũng in rõ một vết giẫm.

Nghĩ đến chuyện bản thân diện nguyên bộ dạng đó đi khắp đường lớn ngõ nhỏ, bao nhiêu người đã thấy...

Cả người cậu run lên vì nhục nhã, cuối cùng không nhịn được nữa, bật khóc tức tưởi.

...

Trong khi đó, tại biệt thự Sầm gia.

Sầm Vãn Ngâm bị dập máy, trong lòng có phần bất an.

Cô hiểu em trai mình. Tuy đôi khi ngang bướng, nhưng chưa từng nổi cáu và cúp máy như thế.

Trừ phi... đã xảy ra chuyện gì đó cô không biết.

Chẳng lẽ liên quan đến Sầm Khinh Khinh?

Không đúng. Cô lập tức bác bỏ ý nghĩ đó. Sầm Khinh Khinh thì có bản lĩnh gì chứ? Cô ta chẳng thể tạo ra chuyện gì to tát nổi.

Đúng lúc xe trong nhà đến đón, cô lên xe, hỏi tài xế: “Anh có thấy tam thiếu gia không?”

Tài xế lắc đầu: “Thiếu gia đã về rồi ạ.”

“Được, đưa tôi về.”

Chẳng bao lâu, xe dừng trước biệt thự, đèn sáng rực. Người hầu ra đón, đỡ giúp đồ đạc trên tay cô.

“Tam thiếu gia đã về chưa?”

Người hầu cung kính: “Thưa tiểu thư, thiếu gia đã về... chỉ là tâm trạng không được tốt lắm.”

“Là sao?”

Người hầu lưỡng lự, không biết nên nói thế nào.

“Cứ nói đi.” Sầm Vãn Ngâm cau mày.

Người hầu hạ thấp giọng: “Khi thiếu gia về, mắt có vẻ hơi đỏ... như là vừa khóc vậy.”

Sầm Vãn Ngâm sững người: “Giờ trong nhà còn ai không?”

“Ông chủ và phu nhân đi tiệc rồi, đại thiếu gia tăng ca ở công ty, tối không về. Trong nhà chỉ còn tam thiếu gia.”

Còn Sầm Khinh Khinh thì dĩ nhiên... chẳng ai trong nhà thèm nhắc đến.

Sầm Vãn Ngâm vốn định lên lầu gặp em trai, nhưng cuối cùng lại dừng bước. Cô ra hiệu cho người hầu lui đi, rồi một mình trở về phòng, đứng trước cửa sổ sát đất, thần sắc có phần trầm lặng.

Cô từng nghĩ, sự trở về của Sầm Khinh Khinh sẽ không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của mình.

Nhưng thực tế thì, Sầm Khinh Khinh vẫn mang dòng máu Sầm gia. Dù hiện tại bị ghẻ lạnh, nhưng liệu chuyện đó sẽ kéo dài bao lâu?

Dù sao cũng là máu mủ ruột thịt.

Sầm Hành Vũ từng là một đứa em trai rất ngoan. Giờ đây, có thể nói giận là giận, không thèm để cô vào mắt.

Còn cô, bây giờ lấy tư cách gì để can thiệp vào chuyện của cậu?

Không được... như vậy không ổn. Trừ phi, cô có thể buộc bản thân gắn chặt với Sầm gia bằng lợi ích, nếu không, cô rất có thể sẽ lặp lại vết xe đổ của Sầm Khinh Khinh...

5

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.