TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 27
Chương 27: Nó là đứa con nít không hiểu chuyện, chẳng lẽ cậu cũng không hiểu chuyện luôn sao?

Cậu giọng trầm giận dữ: "Sầm Khinh Khinh, cuối cùng thì chị cũng lộ mặt thật rồi đúng không? Tôi biết ngay chị là loại ngoài cười trong không, trong lòng thì chỉ mong tôi gặp xui xẻo chứ gì?"

Sầm Khinh Khinh không hiểu vì sao, nghe mấy lời kiểu này lại chẳng thấy đau lòng như trước nữa, chỉ nhỏ giọng giải thích: "Thư Dương rất lợi hại, em không đánh lại được cậu ấy đâu."

Câu này suýt khiến Sầm Hành Vũ tức đến nghẹt thở. Ý gì đây? Khuyên can thì ít mà giẫm đạp lên lòng tự tôn người ta thì nhiều? Bảo mình đánh không lại, là chê mình vô dụng đúng không?

"Sầm Khinh Khinh, tôi nhìn rõ chị rồi. Chị đúng là tiểu nhân! Chị giờ chắc vui lắm nhỉ? Nhìn tôi bị đánh, bị đạp dưới đất, chị hả hê lắm phải không?"

Sầm Khinh Khinh hoang mang, cô đâu có vui mừng gì đâu, đang tính nghĩ cách giúp cậu ta mà?

"Không có, không có... Em hiểu lầm chị rồi. Chị chỉ là muốn giúp em thôi..."

Nhưng Sầm Hành Vũ đã không nghe lọt tai nữa, trừng mắt giận dữ, thầm hạ quyết tâm sẽ về mách người lớn, bắt họ đến xử lý chuyện này. Nhưng bây giờ đang ở thế yếu, lại thêm Lý Thư Dương không phải dạng dễ đối phó, cậu đành nghiến răng chịu nhục, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cô thả tôi ra đi, tôi cho cô tiền..."

Lý Thư Dương nghe vậy, mắt đầu tiên sáng lên, nhưng ngay sau đó lại tiếc nuối. Nếu thực sự nhận tiền thì chẳng phải là tống tiền sao? Phiền phức lắm, cô không muốn chuốc họa vào thân. Nhịn đau lòng, cô cười nhạo: "Tiền? Lòng tự trọng của cậu đáng giá bao nhiêu?"

Sầm Hành Vũ tưởng có hy vọng, vội vàng nói: "Cô muốn bao nhiêu? Chỉ cần cô chịu thả tôi ra, giá nào cũng được!"

"Cậu đúng là không có chút khí phách nào."

Một câu nhẹ tênh suýt nữa khiến Sầm Hành Vũ tức ói máu. Cậu giận đến mức hai mắt đỏ lên, đầu cúi gằm, không nói một lời. Không biết vì sao, trông cậu lúc này lại có chút... đáng thương.

Sầm Khinh Khinh nhìn thấy cũng mềm lòng, quay sang Lý Thư Dương nói nhỏ: "Thư Dương... Nó biết sai rồi mà. Nó mới học cấp ba thôi, nhiều chuyện chưa hiểu rõ. Hay là... để tôi thay mặt nó xin lỗi cậu được không?"

Lý Thư Dương chưa kịp lên tiếng thì Sầm Hành Vũ đã quát lớn: "Biến đi! Chị đừng giả vờ nhân từ! Chị chỉ muốn nhìn tôi mất mặt, cố ý làm tôi nhục nhã!"

Sầm Khinh Khinh bối rối nhìn Lý Thư Dương: "Thư Dương..."

Lý Thư Dương bỗng bật cười: "Muốn tôi tha cho nó không phải là không thể... nhưng mà, nó là đứa không hiểu chuyện, còn cậu là chị nó, cũng không hiểu chuyện sao?"

Sầm Khinh Khinh sững người. Ý gì vậy?

"Dù sao cậu cũng là chị nó. Chị thì phải làm gương cho em. Hôm nay may là gặp tôi, chứ gặp người khác không dễ nói chuyện thế đâu."

Sầm Khinh Khinh nghiêng đầu, nghi hoặc. Lý Thư Dương mà dễ nói chuyện?

Lý Thư Dương hắng giọng: "Nếu mà gặp người khác, chưa biết chừng bị đánh gãy chân rồi."

Nghe đến đây, không chỉ Sầm Khinh Khinh giật mình mà Sầm Hành Vũ dưới đất cũng cảm giác chân mình đau âm ỉ.

"Cậu làm chị, chẳng lẽ không nên dạy em cho đàng hoàng à?"

Sầm Khinh Khinh nhìn bộ dạng nghiêm túc của Lý Thư Dương, cũng thấy có lý. Cô vốn là người không hiểu thì hỏi, liền hỏi: "Vậy... phải dạy thế nào?"

Sầm Hành Vũ nghe tới đây thì linh cảm không ổn, vùng vẫy muốn đứng dậy. Nhưng Lý Thư Dương chẳng phải người dễ bỏ qua, lập tức đè cậu xuống: "Bước đầu tiên, phải khiến nó tự biết mình sai ở đâu."

Rồi quay sang Sầm Khinh Khinh, mỉm cười: "Cậu nói đi, nó sai ở đâu?"

Sầm Khinh Khinh lập tức chết trân. Nhìn thấy Sầm Hành Vũ đang trừng mắt giận dữ với mình, cô càng sợ hãi. Từ ngày cô trở lại nhà họ Sầm, Sầm Hành Vũ đã quen được nuông chiều, nói gì cũng đúng. Cô vốn không dám phản bác cậu, giờ bảo cô chỉ ra lỗi sai, quả thật khó như lên trời.

Cô nhìn Lý Thư Dương như cầu cứu, nhưng lại thấy nụ cười kia đang dần biến mất.

Trong lòng cô rối bời, biết Lý Thư Dương sắp hết kiên nhẫn: "Tôi... tôi... Sầm Hành Vũ, em... em có biết mình sai ở đâu không?"

Lời nói run rẩy, lắp bắp, khiến Lý Thư Dương cạn lời. Trong lòng cô thầm phun tào với hệ thống: [Cái dạng này... tôi thấy cô ta tới đây để tấu hài thì có!]

Hệ thống cũng thở dài: [Năng lượng chẳng tăng nổi một tí, cả bình năng lượng như đang kêu trời vậy.]

Sầm Hành Vũ thì khỏi nói, bị người mà mình luôn coi thường chỉ trích, cậu tức đến muốn phát điên: "Chuyện của tôi liên quan gì đến chị? Chị có tư cách gì mà dạy tôi?"

Sầm Khinh Khinh lại chỉ biết luống cuống nhìn Lý Thư Dương.

Lý Thư Dương bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, sau đó túm cổ Sầm Hành Vũ dựng dậy, đẩy cậu ép vào tường, khoanh tay, lạnh nhạt nói: "Trong ba giây mà không xin lỗi, tôi sẽ lột đồ cậu rồi thả trần chạy vòng quanh phố."

Sầm Hành Vũ vừa định chửi lại thì bắt gặp ánh mắt cô, bỗng chốc cứng đờ. Cậu bỗng nhận ra... cô gái này không phải nói cho vui, cô hoàn toàn có thể làm thật.

Nhưng mà... bảo cậu xin lỗi Sầm Khinh Khinh á? Có đánh chết cậu cũng không làm!

5

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.