TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 26
Chương 26: Cậu cam lòng để bị bắt nạt là chuyện của cậu, không liên quan đến tôi

Lý Thư Dương thậm chí không liếc nhìn Sầm Khinh Khinh đang ngã dưới đất lấy một cái. Cô chỉ lặng lẽ cắn ống hút, uống nốt ngụm trà sữa cuối cùng, rồi không biểu cảm, giơ tay ném chiếc ly vào thùng rác một cách dứt khoát, chuẩn xác.

Làm xong tất cả, cô mới nhìn thẳng vào Sầm Hành Vũ: "Lời ban nãy của cậu, có thể lặp lại một lần nữa không?"

Sầm Hành Vũ tưởng cô đang bênh vực cho Sầm Khinh Khinh, trong lòng cảm thấy nực cười, thấy cô đúng là không biết tự lượng sức. Cậu ta nhếch mép: "Cô muốn tôi lặp lại câu nào? Là câu gọi hai người là vịt con xấu xí, hay là câu cảnh cáo con nhỏ đó? Nếu cô thích, tôi có thể nói cả trăm lần cũng được!"

Sầm Khinh Khinh hốt hoảng chen vào: "Thư Dương, nó không cố ý đâu. Dù gì nó cũng chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện, cậu đừng chấp với nó."

Lý Thư Dương gật đầu: "Ừ, đúng là cậu ta còn trẻ con thật. Nhưng tôi đây tính cách thẳng thắn, đã nói là làm. Nếu cậu ta muốn nói một trăm lần, vậy thì tôi sẽ giúp cậu ta thực hiện cho đủ."

Sầm Hành Vũ còn chưa kịp mở lời chế giễu, Lý Thư Dương đã bước tới gần. Cậu từng bị cô đánh một lần, biết cô không phải dạng vừa, nhưng vẫn nghĩ lần đó là do cậu chủ quan, để cô đánh lén. Giờ nếu đấu đàng hoàng, cậu chắc chắn không thua.

Tự nhủ vậy, cậu hạ thấp trọng tâm, vào tư thế phòng thủ, miệng còn không quên lên giọng: "Cô đừng tưởng lần trước thắng được tôi là oai, đó là tôi nhường cô thôi. Lần này đường đường chính chính, ta so tài một trận!"

Sầm Khinh Khinh vội từ dưới đất bò dậy, hét lớn: "Sầm Hành Vũ, chạy mau! Cậu ấy từng đánh thắng cả một con sói đó!"

Nhưng Sầm Hành Vũ đã không còn nghe thấy gì ngoài Lý Thư Dương. Cậu chủ động tung cú đấm, nhưng Lý Thư Dương chỉ đơn giản giơ tay lên chặn lại, nhẹ nhàng như thể cậu vừa đập vào tấm sắt. Ngay sau đó, cô ấn vai cậu, dễ dàng vật cậu xuống đất.

Chiếc áo sơ mi trắng của cậu lập tức lấm lem, gương mặt bị dính đầy đất cát.

Sầm Hành Vũ tức đến nghẹn lời, cố gắng vùng ra, nhưng lại bị cô dùng cùi chỏ giáng mạnh vào lưng, đau đến suýt ngất.

"Thả tôi ra!"

Cậu nghiến răng, giọng run run. Dù đây là chỗ khá vắng, nhưng vẫn gần cổng trường, lỡ bị ai bắt gặp thì mặt mũi đâu mà nhìn đời nữa?

Lý Thư Dương hờ hững đáp: "Được thôi."

Cô buông tay, để mặc cậu ta đang cố bò dậy, rồi bất ngờ giẫm mạnh lên lưng cậu ta, ánh mắt lạnh tanh từ trên cao nhìn xuống: "À đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, lúc nãy cậu nói sẽ lặp lại câu đó một trăm lần đúng không? Bắt đầu đi."

Sầm Hành Vũ tức đến run người: "Cô dám làm thế với tôi? Tôi sẽ không tha cho cô!"

Lý Thư Dương cười nhạt, chân lại dấn mạnh thêm, khiến cậu không nhúc nhích nổi: "Cậu nói gì? Tôi không nghe rõ, nói lại xem nào?"

Sầm Khinh Khinh hoảng hốt bước tới định kéo cô ra, nhưng bị ánh mắt lạnh như băng của Lý Thư Dương trừng một cái, lập tức đứng khựng lại.

Thấy cô cứ chần chừ, Lý Thư Dương chủ động hỏi: "Cậu định nói gì?"

Sầm Khinh Khinh muốn cầu xin thay cho em mình, nhưng chưa kịp mở miệng đã nghe Lý Thư Dương nhẹ giọng cảnh cáo: "Nghĩ kỹ rồi hãy nói. Cậu cũng biết tôi nóng tính, một khi nổi giận thì chuyện gì cũng làm được."

Sầm Khinh Khinh lập tức nuốt lời vào trong, không dám hé môi. Trong tay Lý Thư Dương còn giữ giấy nợ, nếu cô giận thật, ngày mai kéo đến công ty Sầm gia đòi tiền, thì phiền phức lớn.

Nhìn em trai bị đè dưới đất, cuối cùng cô đành dè dặt nói: "Cậu... cậu có thể đừng giẫm lên lưng nó không? Nó thấy không thoải mái..."

"Ừ." Lý Thư Dương đáp.

Sầm Khinh Khinh còn chưa kịp mừng rỡ, thì đã thấy chân cô giẫm thẳng lên mặt Sầm Hành Vũ.

Sầm Khinh Khinh: “...”

Cô đã cố hết sức rồi, giờ thì không dám nói thêm gì nữa.

Bị giẫm lên mặt, Sầm Hành Vũ run lên vì tức. Từ nhỏ tới lớn, chưa bao giờ cậu bị sỉ nhục như vậy. Cậu bị bắt quỳ rạp dưới đất, còn cô thì giẫm lên mặt cậu, nhìn xuống như thể đang dẫm lên rác rưởi.

"Buông tôi ra! Cô là đồ điên! Buông ra!"

"A."

Lý Thư Dương cười nhẹ: "Cậu cứ hét to lên chút nữa đi, gọi thêm người tới, để mọi người cùng xem đường đường là tam công tử nhà họ Sầm, bị người ta giẫm dưới chân như thế nào."

"Cô..."

Sầm Hành Vũ tức đến nghiến răng, nhưng lại cố nén, không dám gào lên, sợ người ta nghe thấy thì danh tiếng lẫn gia đình đều bị ảnh hưởng.

Cậu rít qua kẽ răng: "Cô rốt cuộc muốn gì? Muốn làm gì tôi?"

"Sai rồi." Lý Thư Dương sửa lại: "Không phải tôi muốn làm gì, mà là cậu muốn làm gì. Cậu quên à? Chính cậu bảo sẽ nói lại một trăm lần cho tôi nghe. Giờ bắt đầu đi."

Sầm Hành Vũ tức đến nghẹn họng, một chữ cũng không thốt ra nổi.

"Không nói cũng được. Vậy thì chúng ta cứ ngồi đây đợi, xem ai lì hơn ai."

"Cô..."

Nhìn thấy gương mặt uất nghẹn mà bất lực của cậu ta, trong lòng Lý Thư Dương rốt cuộc cũng hả giận phần nào.

Sầm Khinh Khinh thấp giọng khuyên: "Thư Dương, cậu cũng trút giận rồi, hay là bỏ qua đi?"

"Bỏ? Bỏ cái gì mà bỏ. Hôm nay cậu ta vô duyên vô cớ tới sỉ nhục tôi, làm loạn đồ của tôi. Nếu tôi nhịn, ngày mai cậu ta sẽ dám tát thẳng mặt tôi. Cậu cam lòng để bị người ta bắt nạt là chuyện của cậu. Còn tôi thì không."

Sầm Khinh Khinh há miệng, lại không biết phản bác thế nào. Cô nhìn em trai, nhỏ giọng nói: "Hay là... hay là em xin lỗi đi? Dù gì chuyện này cũng là em sai trước, em chưa phân rõ trắng đen đã buộc tội người ta..."

Sầm Hành Vũ nghe xong càng tức, từ khi nào, con nhỏ tiện nhân này cũng dám dạy dỗ cậu?

5

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.