TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 25
Chương 25: Không thầy dạy cũng hiểu, vẽ ra chiếc bánh nướng thật to

Lý Thư Dương biết Sầm Khinh Khinh hiểu lầm, nhưng cũng không nói rõ ra, chỉ khẽ ra hiệu bảo cô mau đi làm sơ yếu lý lịch.

Cô âm thầm hỏi hệ thống: [Cậu có thể theo dõi điện thoại của cô ấy không?]

Tốt nhất là khiến điện thoại nhà họ Sầm không thể nhận cuộc gọi hay tin nhắn gì cả.

Hệ thống tỏ ra hơi uể oải: [Ký chủ, năng lượng của tôi hiện giờ quá ít, tạm thời không làm được.]

Thật ra không phải không làm được, chỉ là sau đó sẽ kéo theo nhiều rắc rối. Nhưng chuyện này nó chưa muốn nói cho ký chủ biết.

Thấy ký chủ dường như hơi thất vọng, hệ thống vội vàng giải thích: [Chỉ cần có đủ năng lượng, tôi làm được rất nhiều việc! Tôi thật sự rất hữu dụng!]

Lý Thư Dương nghi ngờ liếc nó một cái.

Hệ thống liền lập tức bảo đảm: [Thật mà! Chỉ cần có đủ năng lượng, tôi thậm chí có thể chế tạo ra một cơ thể giả, cậu bảo tôi đánh ai, tôi sẽ đánh người đó cho cậu!]

Lý Thư Dương hơi kinh ngạc: [Thật không đó?]

Dĩ nhiên là thật. Đây là loại rối do hệ thống từ tu chân giới cung cấp, có thể tùy chỉnh diện mạo. Nó còn hào hứng nói: [Ký chủ, chẳng phải cậu đang thấy ngứa mắt với đám người nhà họ Sầm sao? Chờ tôi có đủ năng lượng, tôi sẽ tạo cho cậu một cơ thể giả giống hệt Sầm Khinh Khinh, để cậu mượn mặt cô ấy mà đập từng người một trong Sầm gia!]

Rõ ràng không ai dạy, mà hệ thống lại biết cách... vẽ ra chiếc bánh nướng thật to.

Lý Thư Dương chỉ mới tưởng tượng ra cảnh tượng đó đã thấy buồn cười. Nhưng nghĩ lại, dùng khuôn mặt tiểu bạch hoa của Sầm Khinh Khinh đi đánh người, cũng thấy khá thú vị.

[Được rồi, tôi hiểu rồi. Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cậu kiếm nhiều năng lượng hơn.]

[Ký chủ thật tốt với tôi quá!]

[Hệ thống của tôi cũng đáng yêu lắm.]

Ngốc nghếch thì có, nhưng lại biết kiếm tiền đổ về cho chủ, hệ thống như vậy... cũng không tệ.

...

Đợi đến khi trời bớt nắng, Sầm Khinh Khinh cuối cùng cũng hoàn thành hai bản sơ yếu lý lịch, hứng thú bừng bừng mang đến cho Lý Thư Dương: “Cậu xem thử đi, như vậy được không?”

Lý Thư Dương chỉ liếc qua sơ qua, gật đầu nói: “Được đấy, không tồi, cậu cũng giỏi lắm.”

Đây là lần đầu tiên có người khen cô như vậy, mặt Sầm Khinh Khinh liền đỏ bừng lên.

Lý Thư Dương nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói: “Đi thôi, ra ngoài mua chút đồ. Tôi xem qua thời khóa biểu rồi, từ ngày mai tới trước kỳ nghỉ, lịch học kín mít. Đến lúc đó phải dậy sớm để kịp bắt xe buýt.”

Với những chuyện này, Sầm Khinh Khinh hoàn toàn không có kinh nghiệm, đành nghe theo lời cô bạn.

Hơn nữa, đây là lần đầu tiên có người chủ động rủ cô đi mua đồ, trong lòng bất giác dâng lên cảm giác vui sướиɠ khó tả. Từ nhỏ đến lớn, cô rất ít có bạn bè. Trước đây cũng có vài người, nhưng do gia đình thường xuyên chuyển nhà nên mất liên lạc. Lớn lên rồi thì suốt ngày học hành, làm việc nhà, dạy kèm em trai, thời gian kết bạn chẳng có, mà từ khi bị nhận lại vào nhà họ Sầm thì lại càng chẳng ai thân thiết.

Nghĩ đi nghĩ lại, Lý Thư Dương có lẽ chính là người bạn đầu tiên của cô.

Mang theo niềm vui nho nhỏ ấy, cô nhanh chóng đi theo.

...

Lý Thư Dương đi mua đồ rất nhanh gọn và quyết đoán. Cô dẫn Sầm Khinh Khinh đến một khu chợ lớn bên ngoài làng đại học, nơi có đồ vừa rẻ vừa chất lượng, là do hệ thống hỗ trợ tra cứu.

Thậm chí, Lý Thư Dương còn mua hai bộ quần áo không mấy đẹp nhưng rất bền, một bộ cho mình, một bộ cho Sầm Khinh Khinh.

Sầm Khinh Khinh nhìn bộ đồ xám xịt trên tay, khó nói nên lời.

Lý Thư Dương tưởng cô đang lo lắng chuyện tiền bạc, liền mở miệng: “Thôi nào, đừng buồn bã. Tiền bạc để ghi sổ trước, sau này có thì trả lại cho tôi là được.”

“Không... không phải... Ý tôi là, bộ đồ này... nhất định phải mua sao?”

Bộ đồ này nhìn vừa cũ kỹ vừa xấu, thời buổi nào rồi còn mặc loại này chứ?

Lý Thư Dương quay đầu lại, nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý, chậm rãi nói: “Tôi bảo mua thì cứ mua. Những người mà cậu sắp gặp... không giống người bình thường đâu.”

Sầm Khinh Khinh “à” một tiếng, cảm thấy lời này cũng có lý. Cô nhớ Lý Thư Dương xuất thân từ nông thôn, hẳn sẽ có kinh nghiệm hơn mình.

Mà chuyện gì cô đã đồng ý thì cũng không dễ phản bác nữa.

...

Lý Thư Dương mua một đống lớn đồ, ngại xách nặng, nên Sầm Khinh Khinh liền ngoan ngoãn xách hết.

Trên đường về trời đã chập choạng, chỉ còn một chút ánh sáng le lói.

Thấy Sầm Khinh Khinh phối hợp như vậy, Lý Thư Dương hào phóng mua tặng cô một ly trà sữa.

Hai người vừa uống vừa về tới cổng trường thì bị người chặn lại.

Người đó không ai khác chính là Sầm Hành Vũ, em trai của Sầm Khinh Khinh, người mà Lý Thư Dương từng gặp một lần.

Tóc cậu ta vẫn nhuộm vàng, nhưng uốn xoăn nhẹ, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh, ánh mắt lạnh nhạt dừng lại trên ly trà sữa trong tay hai người. Ánh mắt lập tức hiện lên vẻ khinh bỉ: “Sầm Khinh Khinh, chị cũng uống loại này à? Loại đồ bẩn thỉu mất vệ sinh như thế, quả nhiên, vịt con xấu xí thì ở đâu cũng chỉ là vịt con xấu xí, cả đời cũng chẳng hóa thiên nga nổi.”

Lý Thư Dương nghe xong chỉ muốn nói: “Tên này bị tâm thần chắc?”

Trà sữa mà cũng quản nữa?

Sầm Khinh Khinh bị bất ngờ, hoảng sợ không nói nên lời. Cô nhớ Lý Thư Dương từng dặn, nếu gặp Sầm Hành Vũ thì phải cùng cô ấy mắng em ấy. Lúc đó cô còn nghĩ chắc gì đã chạm mặt đâu... Ai ngờ lại đυ.ng thật.

Cô cuống quýt bước tới, nôn nóng nói nhỏ: “Sao em lại tới đây? Mau về đi!”

Sầm Hành Vũ thấy dáng vẻ cô như sợ mình bị phát hiện thì đắc ý, chắc mẩm cô đang có chuyện giấu cậu ta. Cậu ta lập tức đẩy cô ra, ánh mắt liếc nhìn qua giữa cô và Lý Thư Dương, cao giọng: “Nói đi, chị có phải đang giấu tôi chuyện gì không?”

Sầm Khinh Khinh suýt khóc đến nơi, nhỏ giọng năn nỉ: “Em đừng làm loạn nữa, về trước đi. Có chuyện gì để lát chị tìm em. Mau lên!”

Sầm Hành Vũ cười lạnh: “Sầm Khinh Khinh, chị nghĩ chị là ai mà dám nói với tôi kiểu đó?”

Cô không biết giải thích ra sao, chỉ kịp phản ứng theo bản năng, kéo tay cậu định lôi đi.

Ai ngờ Sầm Hành Vũ ghét bỏ đẩy mạnh cô ra. Cú đẩy khá mạnh khiến cô ngã nhào xuống đất, đồ đạc rơi tứ tung, trông cực kỳ thê thảm.

Trong lòng cậu ta lại dâng lên một cơn khoái chí.

“Sầm Khinh Khinh, tôi đã cảnh cáo chị rồi. Đừng mơ mộng tới những thứ không thuộc về chị. Bây giờ xem ra, chị vẫn chưa chịu học khôn!”

Sầm Khinh Khinh cố gắng chống tay ngồi dậy, không màng đến bàn tay đang rướm máu vì trầy xước, mà lập tức nhìn về phía Lý Thư Dương. Thấy sắc mặt cô dần lạnh xuống, bản năng liền cảm thấy... có chuyện chẳng lành sắp xảy ra rồi.

5

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.