0 chữ
Chương 12
Chương 12: Có lẽ sẽ không bao giờ
Lý Thư Dương nhìn Sầm Khinh Khinh bằng ánh mắt nửa ngạc nhiên nửa hoài nghi suốt một lúc lâu, thầm nghĩ, cái thể loại nữ chính trong truyện ngược như này, người bình thường đúng là chịu không nổi.
Còn Sầm Khinh Khinh thì hơi lúng túng khi bị nhìn chằm chằm như vậy.
Lý Thư Dương hỏi: "Mẹ cậu ngang ngược cắt đứt tiền sinh hoạt, cậu nghĩ sao?"
Sầm Khinh Khinh cúi đầu uống ngụm nước, không cần nghĩ ngợi liền đáp: "Còn có thể nghĩ gì được nữa? Mẹ làm như vậy chắc cũng là vì muốn tốt cho tôi thôi. Tôi khiến bà ấy thất vọng, nếu quyết định đó khiến bà ấy vui lên một chút, thì tôi cũng cảm thấy vui rồi."
Hệ thống: [???]
Không phải chứ, đến cả hệ thống cũng cảm thấy sai sai.
Lý Thư Dương tiếp tục: "Vậy còn em trai cậu? Nó không phân biệt đúng sai, trách móc cậu trước bao nhiêu người, không chừa cho cậu chút thể diện nào. Cậu không buồn sao?"
Sầm Khinh Khinh khẽ gật đầu, giọng nhỏ hẳn đi: "Tất nhiên là buồn... Nhưng tôi là chị, phải bao dung nó chứ. Nó còn nhỏ, nhiều chuyện chưa hiểu, chưa đủ chín chắn. Sau này lớn lên, nó sẽ hiểu thôi. Tôi không trách nó."
Hệ thống: [...]
"Tôi nghe họ nói hình như cả nhà đều thích người khác, không thích cậu thì phải?"
Sầm Khinh Khinh nhẹ giọng “ừ” một tiếng, nhưng nét mặt lại hiện lên sự kiên định: "Không sao hết. Họ không thích tôi là vì tôi chưa đủ tốt. Chờ tôi cố gắng trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình, chờ họ hiểu rõ con người tôi, họ nhất định sẽ thay đổi. Dù sao thì... chúng tôi cùng chung dòng máu. Sớm muộn gì họ cũng sẽ nhìn nhận lại. Tôi cũng muốn đối xử tốt hơn với họ, để họ sớm cảm nhận được tình cảm của tôi."
Hệ thống: [...]
Nó cảm thấy... có khi nào năng lượng của nó sẽ hết sạch ở cái thế giới này không.
Lý Thư Dương nghe những lời đó, im lặng hồi lâu mới khẽ nói: "Ừm, cố lên."
Nói rồi, cô giả vờ cầm sách lật xem, hoàn toàn không có ý định tiếp tục trò chuyện.
Nhưng Sầm Khinh Khinh lại không nhận ra. Cô hiếm khi gặp được người có thể ngồi nghe mình tâm sự, liền hào hứng tiếp tục: "Thật ra mẹ tôi không phải người như cậu thấy đâu. Mẹ tôi là người rất tốt. Bà ấy hay nói chuyện dịu dàng với người nhà, lúc trời lạnh sẽ nhắc mọi người mặc thêm áo, còn thi thoảng xuống bếp nấu ăn nữa..."
Lý Thư Dương nghe tới đây đã thấy chán, liền dội một gáo nước lạnh: "Cậu cũng là người trong nhà à? Bà ấy từng nói chuyện dịu dàng với cậu chưa? Có từng nấu cơm cho cậu? Có từng dặn cậu mặc ấm chưa?"
Quả nhiên, lời vừa dứt, Sầm Khinh Khinh liền giống như bị chọc trúng nỗi đau, lặng lẽ rút về giường, không nói thêm lời nào.
Cả thế giới bỗng im bặt.
Một lúc lâu sau, hệ thống mới có chút cảm xúc: [Không trách được thế giới này không có hệ thống nào dám nhận nữ chính, kiểu nữ chính thế này mà còn công lược thành công được, thì toàn là thiên tài!]
Nó lo lắng hỏi: [Ký chủ, cậu có kế hoạch gì không?]
Lý Thư Dương không trả lời, chỉ cầm quần áo đi tắm.
Hôm sau là ngày tân sinh viên đến đăng ký, chưa có tiết học. Lúc Lý Thư Dương tỉnh dậy, Sầm Khinh Khinh đã dậy từ sớm, cần mẫn dọn dẹp ký túc xá sạch sẽ, còn kéo rèm cửa, lau cả bàn học của cô.
Thấy Lý Thư Dương tỉnh dậy, Sầm Khinh Khinh liền vui vẻ hỏi: "Cậu có muốn đi ăn sáng cùng tôi không?"
Như thể những chuyện không vui hôm qua chưa từng xảy ra.
Tấm lòng đúng là rộng thật.
Lý Thư Dương gật đầu: "Đi thôi."
Không ngờ cô lại đồng ý, Sầm Khinh Khinh thoáng sững người, sau đó liền nở nụ cười. Đây là lần đầu tiên có người chịu đi ăn với cô.
Sau khi thay đồ xong, Lý Thư Dương đút tay vào túi, đi cạnh Sầm Khinh Khinh.
Sầm Khinh Khinh liếc nhìn cô một cái. Lý Thư Dương cao cỡ mình, mặc áo thun rộng, tóc dài ngang vai, làn da ngăm ngăm vì phơi nắng, nhìn cũng xinh xắn, nhưng cả người lại toát ra vẻ sắc bén, không chút dịu dàng như nữ sinh khác.
Ngay cả dáng đi cũng lười biếng, bất cần.
Sầm Khinh Khinh suýt nữa thì định hỏi cô có phải từng đánh người không, nhưng nghĩ lại cái cảnh cô xắn tay đánh bọn lang thang thì đành nuốt lời, chắc mình chưa chịu nổi một cú đấm đâu.
Cứ thế, hai người im lặng đi đến căn-tin.
Buổi sáng căn-tin không đông. Lý Thư Dương gọi bốn cái bánh bao, một quả trứng gà và một ly sữa đậu nành. Lúc cô bưng khay đồ ăn ra bàn thì Sầm Khinh Khinh cũng vừa quay lại, nhưng trong tay chỉ có hai cái bánh bao và một ly nước đun sôi để nguội miễn phí.
Nhìn thấy phần ăn của Lý Thư Dương, mắt cô sáng lên, hạ giọng hỏi: "Cậu cũng giống tôi à? Tôi chỉ mua hai cái bánh bao thôi, định ăn dần cả ngày."
Lý Thư Dương liếc cô một cái, không đáp, chỉ hai ba miếng là giải quyết xong cái bánh bao đầu tiên, vài miếng nữa là sạch sữa đậu nành và trứng, rồi mới thong thả hỏi: "Giống gì mà giống?"
Sầm Khinh Khinh hơi ngại ngùng, lắc đầu: "Không có gì... Cậu ăn khỏe thật đó."
Cô còn tưởng Lý Thư Dương cũng phải tiết kiệm như mình, ai ngờ người ta ăn như hổ đói.
Sầm Khinh Khinh vừa cắn bánh bao vừa nghĩ thầm, chưa kịp ăn hết cái thứ hai thì đứng lên lại vô tình đυ.ng trúng một bạn nữ đang cầm khay, làm cả cháo lẫn sữa đậu nành đổ xuống đất, điện thoại của người ta rơi xuống lăn một vòng rồi nứt toác màn hình.
Lý Thư Dương: "..."
Sầm Khinh Khinh vội vàng cúi đầu xin lỗi: "Thật xin lỗi, mình không cố ý!"
Bạn nữ tóc ngắn nhặt điện thoại lên, khẽ rên một tiếng: "Trời ơi, điện thoại mình vỡ rồi..."
Sầm Khinh Khinh đầy vẻ áy náy: "Hay là... mình đền cho cậu nhé?"
Thế là toàn bộ 3.000 tệ cô mang theo đều phải đền điện thoại cho người ta.
Lúc quay lại, cô ỉu xìu phát hiện cái bánh bao còn lại của mình không biết rơi từ lúc nào, bị người khác dẫm nát từ lâu.
Lý Thư Dương chứng kiến hết mọi chuyện, thầm nghĩ: “Quả nhiên là nữ chính truyện ngược, cũng ngược thật.”
Nhưng Sầm Khinh Khinh lại rất nhanh lấy lại tinh thần, còn tự giễu: "Không sao, sau chuyện xui thì sẽ đến chuyện tốt, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!"
Lý Thư Dương nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ: "Thế hôm nay cậu tính sống sao?"
Cái thân thể nhỏ xíu này, nhịn đói hai ngày chắc phải nhập viện quá.
Sầm Khinh Khinh mỉm cười: "Tôi đi hỏi xem có việc làm thêm nào không. Rửa chén cũng được, phát tờ rơi cũng xong. Chỉ cần có thể sống là tốt rồi."
Cô nói mà mặt mày rạng rỡ như không hề có chút khổ sở nào.
Lý Thư Dương thầm nghĩ: [Đáng tiếc, cái kiểu lạc quan này, nếu không phải là nữ chính ngược văn thì sớm đã thành công rực rỡ rồi.]
Còn Sầm Khinh Khinh thì hơi lúng túng khi bị nhìn chằm chằm như vậy.
Lý Thư Dương hỏi: "Mẹ cậu ngang ngược cắt đứt tiền sinh hoạt, cậu nghĩ sao?"
Sầm Khinh Khinh cúi đầu uống ngụm nước, không cần nghĩ ngợi liền đáp: "Còn có thể nghĩ gì được nữa? Mẹ làm như vậy chắc cũng là vì muốn tốt cho tôi thôi. Tôi khiến bà ấy thất vọng, nếu quyết định đó khiến bà ấy vui lên một chút, thì tôi cũng cảm thấy vui rồi."
Hệ thống: [???]
Không phải chứ, đến cả hệ thống cũng cảm thấy sai sai.
Lý Thư Dương tiếp tục: "Vậy còn em trai cậu? Nó không phân biệt đúng sai, trách móc cậu trước bao nhiêu người, không chừa cho cậu chút thể diện nào. Cậu không buồn sao?"
Hệ thống: [...]
"Tôi nghe họ nói hình như cả nhà đều thích người khác, không thích cậu thì phải?"
Sầm Khinh Khinh nhẹ giọng “ừ” một tiếng, nhưng nét mặt lại hiện lên sự kiên định: "Không sao hết. Họ không thích tôi là vì tôi chưa đủ tốt. Chờ tôi cố gắng trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình, chờ họ hiểu rõ con người tôi, họ nhất định sẽ thay đổi. Dù sao thì... chúng tôi cùng chung dòng máu. Sớm muộn gì họ cũng sẽ nhìn nhận lại. Tôi cũng muốn đối xử tốt hơn với họ, để họ sớm cảm nhận được tình cảm của tôi."
Hệ thống: [...]
Nó cảm thấy... có khi nào năng lượng của nó sẽ hết sạch ở cái thế giới này không.
Nói rồi, cô giả vờ cầm sách lật xem, hoàn toàn không có ý định tiếp tục trò chuyện.
Nhưng Sầm Khinh Khinh lại không nhận ra. Cô hiếm khi gặp được người có thể ngồi nghe mình tâm sự, liền hào hứng tiếp tục: "Thật ra mẹ tôi không phải người như cậu thấy đâu. Mẹ tôi là người rất tốt. Bà ấy hay nói chuyện dịu dàng với người nhà, lúc trời lạnh sẽ nhắc mọi người mặc thêm áo, còn thi thoảng xuống bếp nấu ăn nữa..."
Lý Thư Dương nghe tới đây đã thấy chán, liền dội một gáo nước lạnh: "Cậu cũng là người trong nhà à? Bà ấy từng nói chuyện dịu dàng với cậu chưa? Có từng nấu cơm cho cậu? Có từng dặn cậu mặc ấm chưa?"
Quả nhiên, lời vừa dứt, Sầm Khinh Khinh liền giống như bị chọc trúng nỗi đau, lặng lẽ rút về giường, không nói thêm lời nào.
Một lúc lâu sau, hệ thống mới có chút cảm xúc: [Không trách được thế giới này không có hệ thống nào dám nhận nữ chính, kiểu nữ chính thế này mà còn công lược thành công được, thì toàn là thiên tài!]
Nó lo lắng hỏi: [Ký chủ, cậu có kế hoạch gì không?]
Lý Thư Dương không trả lời, chỉ cầm quần áo đi tắm.
Hôm sau là ngày tân sinh viên đến đăng ký, chưa có tiết học. Lúc Lý Thư Dương tỉnh dậy, Sầm Khinh Khinh đã dậy từ sớm, cần mẫn dọn dẹp ký túc xá sạch sẽ, còn kéo rèm cửa, lau cả bàn học của cô.
Thấy Lý Thư Dương tỉnh dậy, Sầm Khinh Khinh liền vui vẻ hỏi: "Cậu có muốn đi ăn sáng cùng tôi không?"
Như thể những chuyện không vui hôm qua chưa từng xảy ra.
Tấm lòng đúng là rộng thật.
Lý Thư Dương gật đầu: "Đi thôi."
Không ngờ cô lại đồng ý, Sầm Khinh Khinh thoáng sững người, sau đó liền nở nụ cười. Đây là lần đầu tiên có người chịu đi ăn với cô.
Sau khi thay đồ xong, Lý Thư Dương đút tay vào túi, đi cạnh Sầm Khinh Khinh.
Sầm Khinh Khinh liếc nhìn cô một cái. Lý Thư Dương cao cỡ mình, mặc áo thun rộng, tóc dài ngang vai, làn da ngăm ngăm vì phơi nắng, nhìn cũng xinh xắn, nhưng cả người lại toát ra vẻ sắc bén, không chút dịu dàng như nữ sinh khác.
Ngay cả dáng đi cũng lười biếng, bất cần.
Sầm Khinh Khinh suýt nữa thì định hỏi cô có phải từng đánh người không, nhưng nghĩ lại cái cảnh cô xắn tay đánh bọn lang thang thì đành nuốt lời, chắc mình chưa chịu nổi một cú đấm đâu.
Cứ thế, hai người im lặng đi đến căn-tin.
Buổi sáng căn-tin không đông. Lý Thư Dương gọi bốn cái bánh bao, một quả trứng gà và một ly sữa đậu nành. Lúc cô bưng khay đồ ăn ra bàn thì Sầm Khinh Khinh cũng vừa quay lại, nhưng trong tay chỉ có hai cái bánh bao và một ly nước đun sôi để nguội miễn phí.
Nhìn thấy phần ăn của Lý Thư Dương, mắt cô sáng lên, hạ giọng hỏi: "Cậu cũng giống tôi à? Tôi chỉ mua hai cái bánh bao thôi, định ăn dần cả ngày."
Lý Thư Dương liếc cô một cái, không đáp, chỉ hai ba miếng là giải quyết xong cái bánh bao đầu tiên, vài miếng nữa là sạch sữa đậu nành và trứng, rồi mới thong thả hỏi: "Giống gì mà giống?"
Sầm Khinh Khinh hơi ngại ngùng, lắc đầu: "Không có gì... Cậu ăn khỏe thật đó."
Cô còn tưởng Lý Thư Dương cũng phải tiết kiệm như mình, ai ngờ người ta ăn như hổ đói.
Sầm Khinh Khinh vừa cắn bánh bao vừa nghĩ thầm, chưa kịp ăn hết cái thứ hai thì đứng lên lại vô tình đυ.ng trúng một bạn nữ đang cầm khay, làm cả cháo lẫn sữa đậu nành đổ xuống đất, điện thoại của người ta rơi xuống lăn một vòng rồi nứt toác màn hình.
Lý Thư Dương: "..."
Sầm Khinh Khinh vội vàng cúi đầu xin lỗi: "Thật xin lỗi, mình không cố ý!"
Bạn nữ tóc ngắn nhặt điện thoại lên, khẽ rên một tiếng: "Trời ơi, điện thoại mình vỡ rồi..."
Sầm Khinh Khinh đầy vẻ áy náy: "Hay là... mình đền cho cậu nhé?"
Thế là toàn bộ 3.000 tệ cô mang theo đều phải đền điện thoại cho người ta.
Lúc quay lại, cô ỉu xìu phát hiện cái bánh bao còn lại của mình không biết rơi từ lúc nào, bị người khác dẫm nát từ lâu.
Lý Thư Dương chứng kiến hết mọi chuyện, thầm nghĩ: “Quả nhiên là nữ chính truyện ngược, cũng ngược thật.”
Nhưng Sầm Khinh Khinh lại rất nhanh lấy lại tinh thần, còn tự giễu: "Không sao, sau chuyện xui thì sẽ đến chuyện tốt, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!"
Lý Thư Dương nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ: "Thế hôm nay cậu tính sống sao?"
Cái thân thể nhỏ xíu này, nhịn đói hai ngày chắc phải nhập viện quá.
Sầm Khinh Khinh mỉm cười: "Tôi đi hỏi xem có việc làm thêm nào không. Rửa chén cũng được, phát tờ rơi cũng xong. Chỉ cần có thể sống là tốt rồi."
Cô nói mà mặt mày rạng rỡ như không hề có chút khổ sở nào.
Lý Thư Dương thầm nghĩ: [Đáng tiếc, cái kiểu lạc quan này, nếu không phải là nữ chính ngược văn thì sớm đã thành công rực rỡ rồi.]
5
0
1 tháng trước
9 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
