0 chữ
Chương 11
Chương 11: Rất nhanh thôi, đến cả tiền ăn bánh bao cũng không có
Những lời kia đầy vẻ châm chọc, Sầm Khinh Khinh đương nhiên nghe hiểu, cô muốn phản bác, nhưng đầu óc lại rối bời, nghĩ mãi cũng không ra lời nào để nói lại. Cuối cùng, cô chỉ có thể cúi đầu xuống, bắt đầu nhặt thịt bò sốt rơi vãi dưới đất.
Mặc dù mặt đất đã được lau sơ qua, nhưng phần sốt vẫn dính đầy khắp nơi, vừa nhớp nháp vừa nhầy nhụa, nhìn thì đen sì xấu xí, vậy mà ngửi gần lại toát lên một mùi cay nồng thơm phức. Sầm Khinh Khinh từ sáng đến giờ vẫn chưa ăn gì, ngửi thấy mùi này thì không nhịn được nuốt nước bọt, bụng cũng réo lên một tiếng rõ to.
Cô đỏ mặt tía tai, vội vàng gom hết những thứ bẩn trên sàn cho vào thùng rác, không muốn để ai nhìn ra sự chật vật của mình.
Lý Thư Dương vỗ tay phủi phủi: “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Cả buổi sáng bận rộn, cô cũng hơi đói rồi.
Lý Thư Mộc nhanh chóng đứng dậy, cậu cũng đang đói meo.
Lý Thư Dương liếc nhìn Sầm Khinh Khinh đang cúi người lau sàn: “Đi ăn cơm không?”
Chưa đợi Sầm Khinh Khinh trả lời, cô đã tự tiếp lời: “À, quên mất, mẹ cậu vừa mới nói cắt sinh hoạt phí với tiền tiêu vặt, giờ cậu đâu còn tiền, vậy thôi khỏi đi.”
Sầm Khinh Khinh chết lặng trong giây lát, chỉ thấy xấu hổ không để đâu cho hết.
Hệ thống cảm thấy khó hiểu, chẳng phải lúc này nên tiếp cận nữ chính sao?
[Ký chủ, sao cậu lại nói như vậy?]
Muốn thay đổi vận mệnh của nữ chính, trước tiên không phải nên tạo thiện cảm với cô ấy sao? Làm cho cô ấy tin tưởng mình rồi mới dễ hành động sau này chứ.
Vì sao không nhân cơ hội này kết bạn với nữ chính?
Hơn nữa, bây giờ nữ chính vừa bị gia đình tổn thương, là lúc dễ mở lòng nhất mà.
Lý Thư Dương chỉ nhàn nhạt đáp: [Đừng xen vào, tôi có kế hoạch của riêng tôi.]
Hệ thống nghe vậy tuy thấy bất an, nhưng vẫn vì tin tưởng ký chủ nên không nói thêm nữa.
Lý Thư Dương dắt Lý Thư Mộc ra khỏi ký túc xá, cùng nhau đi đến nhà ăn.
Trên đường, Lý Thư Mộc thì thầm với chị: “Lúc trước em còn tưởng người thành phố ai cũng tốt, bây giờ nhìn lại, sao thấy họ đầu óc có vẻ không bình thường cho lắm.”
Nói rồi, cậu có chút lo lắng: “Chị, chị phải cẩn thận đấy.”
Đừng để bị “nhiễm bệnh” theo bọn họ.
Cậu chỉ muốn một người chị gái bình thường, không muốn một bà chị đầu óc có vấn đề.
Lý Thư Dương giận dữ đập một cái lên đầu em trai.
Lúc này nhà ăn đang vào giờ cao điểm, may mà có nhiều khu ăn uống và đồ ăn cũng phong phú, thịt thà rau cỏ đủ cả. Họ tìm đại một chỗ, lấy phần ăn rồi vui vẻ ngồi xuống.
Ăn xong, Lý Thư Dương đưa em trai đi dạo trung tâm thương mại. Dù sao trong tay cũng còn mười mấy vạn, chẳng bằng mua ít đồ cho em trai mang về quê.
Cả con phố rực rỡ hàng hóa, nhìn hoa cả mắt.
Lý Thư Mộc nhìn đến choáng váng, đúng là thành phố lớn có khác, khác hẳn quê nhà.
Thời điểm đầu năm học, đâu đâu cũng khuyến mãi rầm rộ. Lý Thư Dương tiêu tiền không chút tiếc nuối, mua quần áo, đồ ăn, đồ dùng linh tinh, cái gì cũng mua.
Đến cuối cùng, hai tay Lý Thư Mộc xách đầy đồ, đi không nổi.
Lý Thư Dương đưa em ra ga tàu, căn dặn: “Về nhà nhớ học hành chăm chỉ. Với lại, đồ mua cho ba mẹ, bà nội thì cứ để họ dùng, đừng tiếc. Có chuyện gì thì gọi cho chị. Nếu ai dám bắt nạt họ, chị sẽ cho người tới dạy dỗ.”
Lý Thư Mộc gật đầu như gà mổ thóc, trong lòng thì nghĩ, ở quê ai mà dám chọc vào nhà mình, trừ khi chán sống.
“Còn nữa, nếu dám giấu chuyện gì, lần sau chị về nhà là xử lý em đầu tiên.”
Lý Thư Mộc rụt cổ, lập tức cam đoan không dám.
Không lâu sau, chú tư cũng tới, hai người vào trong ga, Lý Thư Dương đứng ngoài vẫy tay chào, rồi mới quay đi.
Khi Lý Thư Dương trở lại ký túc xá thì trời đã sập tối, cả trường yên tĩnh, có người đã bắt đầu đi thư viện.
Về tới phòng, cô thấy Sầm Khinh Khinh đang uống nước, không biết có ăn gì chưa. Ánh mắt cô liếc xuống bụng Sầm Khinh Khinh, đánh giá vài lần, vẫn không đoán ra được gì.
Sầm Khinh Khinh nhận thấy ánh mắt ấy thì hơi co lại, có chút sợ sệt.
Lý Thư Dương hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Không ngờ cô ấy lại hỏi han mình, Sầm Khinh Khinh bối rối không thôi, ngập ngừng một lúc rồi lắc đầu: “Vẫn chưa.”
Lý Thư Dương hờ hững: “À, nhìn cũng giống như chưa ăn thật.”
Nói rồi, cô ngồi xuống ghế, tiện tay lấy một túi đồ ăn vặt từ ngăn kéo ra ăn, hoàn toàn không có ý định chia sẻ.
Sầm Khinh Khinh: “...”
Cô cúi đầu uống ừng ực một hớp nước lớn.
Hệ thống đã bắt đầu lo lắng: [Ký chủ, làm vậy không sợ cô ấy ghét cậu sao?]
Ai lại hành xử như vậy chứ? Như thế chỉ khiến người ta chán ghét thôi.
Lý Thư Dương: [Không sao. Tôi cũng đâu cần cô ta thích tôi.]
[Vậy nhiệm vụ phải làm sao?]
Chẳng lẽ ký chủ định bỏ cuộc? Không được, nó còn cần năng lượng để quay về nữa!
Lý Thư Dương nghe hệ thống gấp gáp đến vậy, liền gắt: [Nhìn là biết cậu chẳng hiểu gì cả.]
Hệ thống hơi run: [Ký chủ, ý cậu là gì?]
Lý Thư Dương hỏi lại: [Chẳng lẽ tôi cho cô ta ăn cơm, thì cô ta sẽ cảm kích, sau đó răm rắp nghe lời tôi sao?]
Hệ thống ngập ngừng: [Ít nhất cũng sẽ thấy cậu là bạn cùng phòng tử tế, là người bạn đáng tin...]
Nếu coi ký chủ là bạn, thì lời ký chủ nói sau này sẽ dễ nghe lọt tai hơn đúng không?
Lý Thư Dương cảm thấy hệ thống thật ngây thơ, chẳng buồn giải thích. Cô bèn hỏi thẳng Sầm Khinh Khinh: “Tên cậu là Sầm Khinh Khinh đúng không?”
Sầm Khinh Khinh hơi ngẩn ra, rồi gật đầu.
“Cậu không đói à?”
Cô sờ bụng, đúng là có hơi đói. Nhưng chẳng hiểu sao, cô lại nhỏ giọng đáp: “Tôi không đói lắm.”
“À. Trên người cậu còn tiền không?”
Sầm Khinh Khinh không muốn nói về chuyện tiền nong, bản năng cảm thấy Lý Thư Dương là người nguy hiểm. Nhưng cô lại không giỏi từ chối người khác, đành đáp: “Còn một ít, là tiền sinh hoạt còn dư lại từ trước.”
“Vậy đủ sống bao lâu?”
Câu hỏi này khiến Sầm Khinh Khinh ngây ra, cô nghiêm túc nghĩ một chút rồi nói: “Nếu chỉ ăn bánh bao mỗi ngày, chắc vẫn trụ được vài tháng.”
Lý Thư Dương: “...”
Nhà cậu dù gì cũng là hào môn, mà lại định ăn bánh bao cầm hơi mấy tháng? Cậu thấy vậy là bình thường à?
Lúc này, hệ thống bổ sung một câu: [Theo nguyên tác, ngay ngày khai giảng, nữ chính bị người khác gài bẫy, va chạm rồi phải đền hết số tiền mang theo.]
Nói cách khác, sắp tới thôi là Sầm Khinh Khinh đến cả tiền ăn bánh bao cũng không còn.
Bảo sao sau đó cô ấy đói đến mức bị đau bao tử, rồi thành ung thư dạ dày, đúng là không oan chút nào.
Mặc dù mặt đất đã được lau sơ qua, nhưng phần sốt vẫn dính đầy khắp nơi, vừa nhớp nháp vừa nhầy nhụa, nhìn thì đen sì xấu xí, vậy mà ngửi gần lại toát lên một mùi cay nồng thơm phức. Sầm Khinh Khinh từ sáng đến giờ vẫn chưa ăn gì, ngửi thấy mùi này thì không nhịn được nuốt nước bọt, bụng cũng réo lên một tiếng rõ to.
Cô đỏ mặt tía tai, vội vàng gom hết những thứ bẩn trên sàn cho vào thùng rác, không muốn để ai nhìn ra sự chật vật của mình.
Lý Thư Dương vỗ tay phủi phủi: “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Cả buổi sáng bận rộn, cô cũng hơi đói rồi.
Lý Thư Dương liếc nhìn Sầm Khinh Khinh đang cúi người lau sàn: “Đi ăn cơm không?”
Chưa đợi Sầm Khinh Khinh trả lời, cô đã tự tiếp lời: “À, quên mất, mẹ cậu vừa mới nói cắt sinh hoạt phí với tiền tiêu vặt, giờ cậu đâu còn tiền, vậy thôi khỏi đi.”
Sầm Khinh Khinh chết lặng trong giây lát, chỉ thấy xấu hổ không để đâu cho hết.
Hệ thống cảm thấy khó hiểu, chẳng phải lúc này nên tiếp cận nữ chính sao?
[Ký chủ, sao cậu lại nói như vậy?]
Muốn thay đổi vận mệnh của nữ chính, trước tiên không phải nên tạo thiện cảm với cô ấy sao? Làm cho cô ấy tin tưởng mình rồi mới dễ hành động sau này chứ.
Vì sao không nhân cơ hội này kết bạn với nữ chính?
Hơn nữa, bây giờ nữ chính vừa bị gia đình tổn thương, là lúc dễ mở lòng nhất mà.
Hệ thống nghe vậy tuy thấy bất an, nhưng vẫn vì tin tưởng ký chủ nên không nói thêm nữa.
Lý Thư Dương dắt Lý Thư Mộc ra khỏi ký túc xá, cùng nhau đi đến nhà ăn.
Trên đường, Lý Thư Mộc thì thầm với chị: “Lúc trước em còn tưởng người thành phố ai cũng tốt, bây giờ nhìn lại, sao thấy họ đầu óc có vẻ không bình thường cho lắm.”
Nói rồi, cậu có chút lo lắng: “Chị, chị phải cẩn thận đấy.”
Đừng để bị “nhiễm bệnh” theo bọn họ.
Cậu chỉ muốn một người chị gái bình thường, không muốn một bà chị đầu óc có vấn đề.
Lý Thư Dương giận dữ đập một cái lên đầu em trai.
Lúc này nhà ăn đang vào giờ cao điểm, may mà có nhiều khu ăn uống và đồ ăn cũng phong phú, thịt thà rau cỏ đủ cả. Họ tìm đại một chỗ, lấy phần ăn rồi vui vẻ ngồi xuống.
Cả con phố rực rỡ hàng hóa, nhìn hoa cả mắt.
Lý Thư Mộc nhìn đến choáng váng, đúng là thành phố lớn có khác, khác hẳn quê nhà.
Thời điểm đầu năm học, đâu đâu cũng khuyến mãi rầm rộ. Lý Thư Dương tiêu tiền không chút tiếc nuối, mua quần áo, đồ ăn, đồ dùng linh tinh, cái gì cũng mua.
Đến cuối cùng, hai tay Lý Thư Mộc xách đầy đồ, đi không nổi.
Lý Thư Dương đưa em ra ga tàu, căn dặn: “Về nhà nhớ học hành chăm chỉ. Với lại, đồ mua cho ba mẹ, bà nội thì cứ để họ dùng, đừng tiếc. Có chuyện gì thì gọi cho chị. Nếu ai dám bắt nạt họ, chị sẽ cho người tới dạy dỗ.”
Lý Thư Mộc gật đầu như gà mổ thóc, trong lòng thì nghĩ, ở quê ai mà dám chọc vào nhà mình, trừ khi chán sống.
“Còn nữa, nếu dám giấu chuyện gì, lần sau chị về nhà là xử lý em đầu tiên.”
Lý Thư Mộc rụt cổ, lập tức cam đoan không dám.
Không lâu sau, chú tư cũng tới, hai người vào trong ga, Lý Thư Dương đứng ngoài vẫy tay chào, rồi mới quay đi.
Khi Lý Thư Dương trở lại ký túc xá thì trời đã sập tối, cả trường yên tĩnh, có người đã bắt đầu đi thư viện.
Về tới phòng, cô thấy Sầm Khinh Khinh đang uống nước, không biết có ăn gì chưa. Ánh mắt cô liếc xuống bụng Sầm Khinh Khinh, đánh giá vài lần, vẫn không đoán ra được gì.
Sầm Khinh Khinh nhận thấy ánh mắt ấy thì hơi co lại, có chút sợ sệt.
Lý Thư Dương hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Không ngờ cô ấy lại hỏi han mình, Sầm Khinh Khinh bối rối không thôi, ngập ngừng một lúc rồi lắc đầu: “Vẫn chưa.”
Lý Thư Dương hờ hững: “À, nhìn cũng giống như chưa ăn thật.”
Nói rồi, cô ngồi xuống ghế, tiện tay lấy một túi đồ ăn vặt từ ngăn kéo ra ăn, hoàn toàn không có ý định chia sẻ.
Sầm Khinh Khinh: “...”
Cô cúi đầu uống ừng ực một hớp nước lớn.
Hệ thống đã bắt đầu lo lắng: [Ký chủ, làm vậy không sợ cô ấy ghét cậu sao?]
Ai lại hành xử như vậy chứ? Như thế chỉ khiến người ta chán ghét thôi.
Lý Thư Dương: [Không sao. Tôi cũng đâu cần cô ta thích tôi.]
[Vậy nhiệm vụ phải làm sao?]
Chẳng lẽ ký chủ định bỏ cuộc? Không được, nó còn cần năng lượng để quay về nữa!
Lý Thư Dương nghe hệ thống gấp gáp đến vậy, liền gắt: [Nhìn là biết cậu chẳng hiểu gì cả.]
Hệ thống hơi run: [Ký chủ, ý cậu là gì?]
Lý Thư Dương hỏi lại: [Chẳng lẽ tôi cho cô ta ăn cơm, thì cô ta sẽ cảm kích, sau đó răm rắp nghe lời tôi sao?]
Hệ thống ngập ngừng: [Ít nhất cũng sẽ thấy cậu là bạn cùng phòng tử tế, là người bạn đáng tin...]
Nếu coi ký chủ là bạn, thì lời ký chủ nói sau này sẽ dễ nghe lọt tai hơn đúng không?
Lý Thư Dương cảm thấy hệ thống thật ngây thơ, chẳng buồn giải thích. Cô bèn hỏi thẳng Sầm Khinh Khinh: “Tên cậu là Sầm Khinh Khinh đúng không?”
Sầm Khinh Khinh hơi ngẩn ra, rồi gật đầu.
“Cậu không đói à?”
Cô sờ bụng, đúng là có hơi đói. Nhưng chẳng hiểu sao, cô lại nhỏ giọng đáp: “Tôi không đói lắm.”
“À. Trên người cậu còn tiền không?”
Sầm Khinh Khinh không muốn nói về chuyện tiền nong, bản năng cảm thấy Lý Thư Dương là người nguy hiểm. Nhưng cô lại không giỏi từ chối người khác, đành đáp: “Còn một ít, là tiền sinh hoạt còn dư lại từ trước.”
“Vậy đủ sống bao lâu?”
Câu hỏi này khiến Sầm Khinh Khinh ngây ra, cô nghiêm túc nghĩ một chút rồi nói: “Nếu chỉ ăn bánh bao mỗi ngày, chắc vẫn trụ được vài tháng.”
Lý Thư Dương: “...”
Nhà cậu dù gì cũng là hào môn, mà lại định ăn bánh bao cầm hơi mấy tháng? Cậu thấy vậy là bình thường à?
Lúc này, hệ thống bổ sung một câu: [Theo nguyên tác, ngay ngày khai giảng, nữ chính bị người khác gài bẫy, va chạm rồi phải đền hết số tiền mang theo.]
Nói cách khác, sắp tới thôi là Sầm Khinh Khinh đến cả tiền ăn bánh bao cũng không còn.
Bảo sao sau đó cô ấy đói đến mức bị đau bao tử, rồi thành ung thư dạ dày, đúng là không oan chút nào.
6
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
