0 chữ
Chương 13
Chương 13: Cậu trở về nhà để làm gì? Là để chịu khổ thêm nữa sao?
Buổi tối, sau khi đọc xong tài liệu, Lý Thư Dương chuẩn bị đi ngủ thì thấy Sầm Khinh Khinh trở về. Nhìn cô mệt mỏi đến mức ngồi thẫn thờ trên ghế một lúc lâu mới hoàn hồn lại.
Lý Thư Dương tò mò hỏi: “Cậu tìm được việc làm thêm rồi à?”
Sầm Khinh Khinh gật đầu: “Ở quán cơm gần trường, đáng tiếc chỉ làm được hôm nay, mai người ta không cần nữa.”
Dù phải rửa bát, lau bàn đến đau lưng mỏi gối, nhưng dù sao hôm nay cũng kiếm được hơn trăm tệ.
“Vì hôm nay có nhiều người đến báo danh, ngày mai khai giảng, chắc lượng khách không còn đông như vậy nên họ cũng không tuyển thêm người làm.”
Cô vừa nói vừa lộ vẻ mặt "tôi rất thông minh đấy".
Lý Thư Dương nhíu mày: “Tôi nhớ nhà ăn trường mình cũng tuyển sinh viên làm thêm mà? Cậu không thử hỏi sao?”
Sầm Khinh Khinh hơi cụp mắt, giọng nhỏ dần: “Hỏi rồi, nhưng họ chỉ nhận sinh viên có hoàn cảnh khó khăn.”
Tuy Sầm Khinh Khinh không có tiền, nhưng Sầm gia lại có. Chỉ cần nhắc đến cái tên Sầm gia, nhà ăn cũng chẳng dám thu nhận cô.
Lý Thư Dương như có điều suy nghĩ, chậm rãi nói: “Nhà cậu không những không giúp gì, còn cứ kéo cậu thụt lùi thêm.”
Sầm Khinh Khinh ngẩn người. Cô chưa từng nghe ai nói vậy. Từ lúc được nhận về Sầm gia năm ngoái, ai biết chuyện cũng đều nói cô may mắn, bảo rằng ngay trước kỳ thi đại học mà được đón về nhà họ Sầm, một gia đình giàu có, thì đời cô coi như đã sang trang, không cần lo lắng gì nữa.
Đây là lần đầu tiên có người nói, Sầm gia là thứ khiến cô sa lầy.
Cô bật cười, nghiêm túc giải thích: “Thật ra... không hẳn như vậy. Năm ngoái tôi mới được đưa về Sầm gia, hồi nhỏ sinh ra có chút sự cố...”
Lý Thư Dương gật đầu: “Nên thực ra họ đâu có nuôi nấng gì cậu, vậy mà bây giờ còn muốn làm khó cậu?”
Sầm Khinh Khinh sững sờ, rồi vội vàng lắc đầu: “Họ không cố ý, họ cũng không biết chuyện khi đó. Sau khi tôi về nhà, họ cũng cố gắng bù đắp cho tôi...”
“Bù đắp cái gì?” Lý Thư Dương lạnh nhạt hỏi.
“Anh trai tặng tôi một chiếc vòng cổ, mẹ đưa tiền cho tôi mua quần áo, ba thì cấp tiền sinh hoạt... chỉ là... sau này tôi làm sai chuyện, họ cắt luôn phần tiền đó.”
Nói đến đây, giọng cô trầm hẳn xuống: “Thật ra là do tôi không tốt, tôi không cố gắng bằng chị gái, không bao giờ trở nên ưu tú, tao nhã như chị ấy... tôi vĩnh viễn cũng không thể lên được mặt bàn.”
“Ồ, họ còn giỏi tẩy não cậu nữa à?”
Sầm Khinh Khinh vội vàng xua tay: “Không phải vậy đâu, thật sự là tôi ngốc...”
Lý Thư Dương gật đầu như đồng tình sâu sắc: “Ừ, cậu đúng là người ngốc nhất tôi từng thấy.”
Nếu là người thông minh một chút, đã chẳng sống khổ sở thế này rồi.
Nhưng Sầm Khinh Khinh không hề giận trước lời nói ấy. Cô đã quen rồi. Từ nhỏ đến lớn, ai cũng bảo cô ngốc. Đến khi về Sầm gia, cô càng thấy mình thua kém so với anh chị em trong nhà.
Lý Thư Dương nói tiếp, giọng vẫn lạnh nhạt như lưỡi dao: “Cậu là con gái ruột của Sầm gia, vì sơ suất của họ mà bị tráo đổi ngay từ lúc sinh ra, phải sống khổ suốt 18 năm. Giờ trở về, họ chẳng những không thấu hiểu cậu, còn thấy cậu không xứng mặt, khiến họ mất mặt?”
Từng lời nói như mũi kim đâm vào tim Sầm Khinh Khinh. Cô nghẹn ngào, cúi đầu che giấu đôi mắt đỏ hoe, một lúc sau mới cố gắng gượng cười: “Là do tôi không tốt...”
Cô cứ tưởng Lý Thư Dương sẽ châm chọc mình, vì trước giờ những ai biết chuyện cũng đều cười nhạo, bảo cô dù về nhà họ Sầm cũng không thể hóa thiên nga.
Không ngờ Lý Thư Dương chỉ thở dài, lắc đầu: “Cậu thật sự quá đáng thương.”
Sầm Khinh Khinh ngước lên, có phần ngỡ ngàng.
“Trên diễn đàn viết về thiên kim thật giả, người ta nói là cậu đúng không?”
Sầm Khinh Khinh gật đầu, chuyện cô được nhận về Sầm gia từng gây xôn xao, bị bàn tán trên diễn đàn cũng là chuyện dễ hiểu.
“Cậu thi đại học điểm cao như vậy, sao lại chọn trường này? Rõ ràng có thể đậu vào Thanh Đại mà.”
Sầm Khinh Khinh cúi đầu nói nhỏ: “Chị tôi sức khỏe yếu, tôi học cùng trường để tiện chăm sóc.”
Lý Thư Dương cười nhạt: “Vậy là, người bị tráo đổi là cậu, sau khi được nhận về thì phải chịu hiểu lầm, chịu khổ, còn thiên kim giả kia vẫn ở nhà cậu sống sung sướиɠ như đại tiểu thư. Mà cậu, thậm chí ngay cả trường đại học cũng không được tự chọn, giờ đến tiền cơm cũng không có. Nói vậy đúng không?”
Sầm Khinh Khinh vội vàng lắc đầu: “Không phải đâu! Họ là người thân của tôi, là có máu mủ, mà họ sống với chị ấy 18 năm rồi, tình cảm sao có thể dứt bỏ dễ dàng chứ...”
“Vậy... họ có yêu thương cậu không?”
Một câu hỏi khiến Sầm Khinh Khinh nghẹn lời.
Lý Thư Dương tiếp tục: “Nếu cậu không về nhà họ Sầm, dựa vào điểm số, ở quê nhà cậu có thể được học bổng, chính phủ còn có trợ cấp, tổng cộng cũng gần 60.000 tệ. Việc học có thể vay, sau tốt nghiệp hoàn trả. Cậu còn có thể đi làm thêm trong trường. Tính sao cũng tốt hơn bây giờ, không bị gia đình chỉ trích, không bị coi thường.”
“Nên rốt cuộc... cậu về Sầm gia để làm gì? Là để chịu khổ thêm sao?”
Sầm Khinh Khinh nghe vậy, trong lòng rối loạn như bị ai khuấy lên. Đây là lần đầu tiên có người nói như thế. Cô chỉ còn biết bản năng mà phản bác: “Không phải... không phải đâu... tình cảm làm sao có thể đem ra cân đo đong đếm như vậy...”
“Ồ, thế họ có tình cảm với cậu không?”
Một câu, như đòn trí mạng.
Nước mắt Sầm Khinh Khinh rơi không kìm được, cô lui về phía sau, chui vào chăn, nhỏ giọng khóc nức nở.
Lý Thư Dương làm như không nghe thấy, tiếp tục cúi đầu nghịch điện thoại.
Hệ thống vui vẻ vang lên: [Ký chủ, nữ chính khóc rồi! Cô ấy có phải sắp giác ngộ rồi không?]
Lý Thư Dương liếc hệ thống, thản nhiên nói: [Ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có.]
Hệ thống không chịu từ bỏ: [Nhưng cô ấy trông như vừa chịu đả kích lớn lắm đó?]
[Đả kích này đã là gì, còn nhiều cú sốc hơn đang chờ phía sau. Mà nếu cậu mong chờ cô ta tỉnh ngộ sau lần này, thì e là hy vọng quá rồi.]
[Vì sao?]
[Vì cô ấy... quá lương thiện.]
Hệ thống: [...]
Lý Thư Dương tò mò hỏi: “Cậu tìm được việc làm thêm rồi à?”
Sầm Khinh Khinh gật đầu: “Ở quán cơm gần trường, đáng tiếc chỉ làm được hôm nay, mai người ta không cần nữa.”
Dù phải rửa bát, lau bàn đến đau lưng mỏi gối, nhưng dù sao hôm nay cũng kiếm được hơn trăm tệ.
“Vì hôm nay có nhiều người đến báo danh, ngày mai khai giảng, chắc lượng khách không còn đông như vậy nên họ cũng không tuyển thêm người làm.”
Cô vừa nói vừa lộ vẻ mặt "tôi rất thông minh đấy".
Lý Thư Dương nhíu mày: “Tôi nhớ nhà ăn trường mình cũng tuyển sinh viên làm thêm mà? Cậu không thử hỏi sao?”
Sầm Khinh Khinh hơi cụp mắt, giọng nhỏ dần: “Hỏi rồi, nhưng họ chỉ nhận sinh viên có hoàn cảnh khó khăn.”
Lý Thư Dương như có điều suy nghĩ, chậm rãi nói: “Nhà cậu không những không giúp gì, còn cứ kéo cậu thụt lùi thêm.”
Sầm Khinh Khinh ngẩn người. Cô chưa từng nghe ai nói vậy. Từ lúc được nhận về Sầm gia năm ngoái, ai biết chuyện cũng đều nói cô may mắn, bảo rằng ngay trước kỳ thi đại học mà được đón về nhà họ Sầm, một gia đình giàu có, thì đời cô coi như đã sang trang, không cần lo lắng gì nữa.
Đây là lần đầu tiên có người nói, Sầm gia là thứ khiến cô sa lầy.
Cô bật cười, nghiêm túc giải thích: “Thật ra... không hẳn như vậy. Năm ngoái tôi mới được đưa về Sầm gia, hồi nhỏ sinh ra có chút sự cố...”
Lý Thư Dương gật đầu: “Nên thực ra họ đâu có nuôi nấng gì cậu, vậy mà bây giờ còn muốn làm khó cậu?”
“Bù đắp cái gì?” Lý Thư Dương lạnh nhạt hỏi.
“Anh trai tặng tôi một chiếc vòng cổ, mẹ đưa tiền cho tôi mua quần áo, ba thì cấp tiền sinh hoạt... chỉ là... sau này tôi làm sai chuyện, họ cắt luôn phần tiền đó.”
Nói đến đây, giọng cô trầm hẳn xuống: “Thật ra là do tôi không tốt, tôi không cố gắng bằng chị gái, không bao giờ trở nên ưu tú, tao nhã như chị ấy... tôi vĩnh viễn cũng không thể lên được mặt bàn.”
“Ồ, họ còn giỏi tẩy não cậu nữa à?”
Sầm Khinh Khinh vội vàng xua tay: “Không phải vậy đâu, thật sự là tôi ngốc...”
Lý Thư Dương gật đầu như đồng tình sâu sắc: “Ừ, cậu đúng là người ngốc nhất tôi từng thấy.”
Nhưng Sầm Khinh Khinh không hề giận trước lời nói ấy. Cô đã quen rồi. Từ nhỏ đến lớn, ai cũng bảo cô ngốc. Đến khi về Sầm gia, cô càng thấy mình thua kém so với anh chị em trong nhà.
Lý Thư Dương nói tiếp, giọng vẫn lạnh nhạt như lưỡi dao: “Cậu là con gái ruột của Sầm gia, vì sơ suất của họ mà bị tráo đổi ngay từ lúc sinh ra, phải sống khổ suốt 18 năm. Giờ trở về, họ chẳng những không thấu hiểu cậu, còn thấy cậu không xứng mặt, khiến họ mất mặt?”
Từng lời nói như mũi kim đâm vào tim Sầm Khinh Khinh. Cô nghẹn ngào, cúi đầu che giấu đôi mắt đỏ hoe, một lúc sau mới cố gắng gượng cười: “Là do tôi không tốt...”
Cô cứ tưởng Lý Thư Dương sẽ châm chọc mình, vì trước giờ những ai biết chuyện cũng đều cười nhạo, bảo cô dù về nhà họ Sầm cũng không thể hóa thiên nga.
Không ngờ Lý Thư Dương chỉ thở dài, lắc đầu: “Cậu thật sự quá đáng thương.”
Sầm Khinh Khinh ngước lên, có phần ngỡ ngàng.
“Trên diễn đàn viết về thiên kim thật giả, người ta nói là cậu đúng không?”
Sầm Khinh Khinh gật đầu, chuyện cô được nhận về Sầm gia từng gây xôn xao, bị bàn tán trên diễn đàn cũng là chuyện dễ hiểu.
“Cậu thi đại học điểm cao như vậy, sao lại chọn trường này? Rõ ràng có thể đậu vào Thanh Đại mà.”
Sầm Khinh Khinh cúi đầu nói nhỏ: “Chị tôi sức khỏe yếu, tôi học cùng trường để tiện chăm sóc.”
Lý Thư Dương cười nhạt: “Vậy là, người bị tráo đổi là cậu, sau khi được nhận về thì phải chịu hiểu lầm, chịu khổ, còn thiên kim giả kia vẫn ở nhà cậu sống sung sướиɠ như đại tiểu thư. Mà cậu, thậm chí ngay cả trường đại học cũng không được tự chọn, giờ đến tiền cơm cũng không có. Nói vậy đúng không?”
Sầm Khinh Khinh vội vàng lắc đầu: “Không phải đâu! Họ là người thân của tôi, là có máu mủ, mà họ sống với chị ấy 18 năm rồi, tình cảm sao có thể dứt bỏ dễ dàng chứ...”
“Vậy... họ có yêu thương cậu không?”
Một câu hỏi khiến Sầm Khinh Khinh nghẹn lời.
Lý Thư Dương tiếp tục: “Nếu cậu không về nhà họ Sầm, dựa vào điểm số, ở quê nhà cậu có thể được học bổng, chính phủ còn có trợ cấp, tổng cộng cũng gần 60.000 tệ. Việc học có thể vay, sau tốt nghiệp hoàn trả. Cậu còn có thể đi làm thêm trong trường. Tính sao cũng tốt hơn bây giờ, không bị gia đình chỉ trích, không bị coi thường.”
“Nên rốt cuộc... cậu về Sầm gia để làm gì? Là để chịu khổ thêm sao?”
Sầm Khinh Khinh nghe vậy, trong lòng rối loạn như bị ai khuấy lên. Đây là lần đầu tiên có người nói như thế. Cô chỉ còn biết bản năng mà phản bác: “Không phải... không phải đâu... tình cảm làm sao có thể đem ra cân đo đong đếm như vậy...”
“Ồ, thế họ có tình cảm với cậu không?”
Một câu, như đòn trí mạng.
Nước mắt Sầm Khinh Khinh rơi không kìm được, cô lui về phía sau, chui vào chăn, nhỏ giọng khóc nức nở.
Lý Thư Dương làm như không nghe thấy, tiếp tục cúi đầu nghịch điện thoại.
Hệ thống vui vẻ vang lên: [Ký chủ, nữ chính khóc rồi! Cô ấy có phải sắp giác ngộ rồi không?]
Lý Thư Dương liếc hệ thống, thản nhiên nói: [Ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có.]
Hệ thống không chịu từ bỏ: [Nhưng cô ấy trông như vừa chịu đả kích lớn lắm đó?]
[Đả kích này đã là gì, còn nhiều cú sốc hơn đang chờ phía sau. Mà nếu cậu mong chờ cô ta tỉnh ngộ sau lần này, thì e là hy vọng quá rồi.]
[Vì sao?]
[Vì cô ấy... quá lương thiện.]
Hệ thống: [...]
7
0
1 tháng trước
11 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
