0 chữ
Chương 2
Chương 2: Trùng sinh năm 1983 (2)
Nhìn những người thân yêu trước mắt, Lâm Hằng thầm hạ quyết tâm rằng cả đời này, anh nhất định sẽ không để bản thân sống tệ hại như kiếp trước. Anh sẽ đưa gia đình mình thoát khỏi nghèo khổ, sống một cuộc đời hạnh phúc, ấm no.
“Lão nhị, củ nhân sâm mà mày đào được là mọc trong rừng nhà tao. Cách đây vài năm tao đã thấy nó rồi, nhưng thấy nó còn nhỏ nên không đào. Tao cũng không đòi nhiều, nhân sâm bán được bao nhiêu thì chia tao một nửa. Như thế đã là tao chịu thiệt rồi, cũng không làm tổn hại gì đến tình cảm anh em cả!”
Bác cả của Lâm Hằng là Lâm Tự Bình đứng ngay trước cửa nhà, kéo theo một bà lão, mặt mày đầy vẻ hống hách.
“Lão nhị, nghe lời mẹ một câu. Mọi người đều thấy con đi từ rừng của thằng cả ra mà. Củ nhân sâm này mà bán được tiền, chia đôi là hợp lý. Anh cả của con cũng đâu dễ dàng gì, không chỉ nuôi mẹ mà còn phải lo cho hai đứa con, ba đứa cháu, khổ lắm chứ có sướиɠ gì đâu!”
Người vừa lên tiếng chính là bà nội của Lâm Hằng, một bà cụ già yếu, run rẩy nói từng chữ.
Nghe đến đây, cả cha của Lâm Hằng là Lâm Tự An và mẹ anh đều tức đến mức mặt mày đỏ bừng.
Ngày lễ, ngày Tết, đồ ngon đồ ngọt đều mang sang biếu mẹ, vậy mà lúc nào bà cũng chỉ nghĩ cho con cả, chẳng coi đứa con thứ hai này ra gì.
“Anh cả, củ nhân sâm này tôi đào được trên núi Thái Bạch, lúc về có đi ngang qua rừng nhà anh thì nó thành của anh sao? Nếu tính như anh nói, vậy mỗi lần anh cầm tiền đi qua ruộng nhà tôi, số tiền đó cũng thành của tôi chắc?”
Lâm Tự An tức giận đến mức mắt trợn tròn, người anh cả này đúng là không biết xấu hổ.
“Còn mẹ, mẹ nói vậy mà nghe được sao? Anh cả không dễ dàng, chẳng lẽ chúng con dễ dàng? Nhà chúng con không phải lo cho con cháu chắc?”
Mẹ của Lâm Hằng là Lỗ Hồng Mai cũng không chịu nhịn. Rõ ràng đều là con trai của bà cụ, vậy mà bà chỉ thiên vị anh cả, chẳng thèm quan tâm đến gia đình con thứ.
Nghe mẹ Lâm lên tiếng, vợ của bác cả lập tức chen vào: “Củ nhân sâm mọc trong rừng nhà tôi, không phải mấy người đào thì nó còn có thể chạy đi đâu được? Chia một nửa cho các người đã là ưu ái lắm rồi, đừng có không biết điều!”
Nghe tiếng cãi vã ngoài sân, Lâm Hằng lập tức nhớ lại. Năm đó, cha anh lên núi Thái Bạch đào được một củ nhân sâm dại 15 năm tuổi. Không biết bằng cách nào bác cả lại hay tin nên liền đến đây gây sự, đòi chia một nửa, nói rằng nhân sâm được đào trong rừng nhà ông ta.
Bà nội cũng đi theo hùa, bênh vực bác cả, chẳng coi cha anh là con trai. Cuối cùng, vì không muốn làm rùm beng, cha anh đành nhượng bộ, chia một phần tiền bán nhân sâm cho bác cả.
Đó là củ nhân sâm dại 15 năm tuổi ở núi Thái Bạch, nặng khoảng 15 đến 16 gram.
Phải biết rằng, vào năm 2012, một củ nhân sâm dại 30 gram trên núi Thái Bạch đã được đấu giá đến 3 triệu tệ. Năm 2023, giá trị của nó còn cao hơn nữa.
“Lão nhị, củ nhân sâm mà mày đào được là mọc trong rừng nhà tao. Cách đây vài năm tao đã thấy nó rồi, nhưng thấy nó còn nhỏ nên không đào. Tao cũng không đòi nhiều, nhân sâm bán được bao nhiêu thì chia tao một nửa. Như thế đã là tao chịu thiệt rồi, cũng không làm tổn hại gì đến tình cảm anh em cả!”
Bác cả của Lâm Hằng là Lâm Tự Bình đứng ngay trước cửa nhà, kéo theo một bà lão, mặt mày đầy vẻ hống hách.
“Lão nhị, nghe lời mẹ một câu. Mọi người đều thấy con đi từ rừng của thằng cả ra mà. Củ nhân sâm này mà bán được tiền, chia đôi là hợp lý. Anh cả của con cũng đâu dễ dàng gì, không chỉ nuôi mẹ mà còn phải lo cho hai đứa con, ba đứa cháu, khổ lắm chứ có sướиɠ gì đâu!”
Nghe đến đây, cả cha của Lâm Hằng là Lâm Tự An và mẹ anh đều tức đến mức mặt mày đỏ bừng.
Ngày lễ, ngày Tết, đồ ngon đồ ngọt đều mang sang biếu mẹ, vậy mà lúc nào bà cũng chỉ nghĩ cho con cả, chẳng coi đứa con thứ hai này ra gì.
“Anh cả, củ nhân sâm này tôi đào được trên núi Thái Bạch, lúc về có đi ngang qua rừng nhà anh thì nó thành của anh sao? Nếu tính như anh nói, vậy mỗi lần anh cầm tiền đi qua ruộng nhà tôi, số tiền đó cũng thành của tôi chắc?”
Lâm Tự An tức giận đến mức mắt trợn tròn, người anh cả này đúng là không biết xấu hổ.
“Còn mẹ, mẹ nói vậy mà nghe được sao? Anh cả không dễ dàng, chẳng lẽ chúng con dễ dàng? Nhà chúng con không phải lo cho con cháu chắc?”
Nghe mẹ Lâm lên tiếng, vợ của bác cả lập tức chen vào: “Củ nhân sâm mọc trong rừng nhà tôi, không phải mấy người đào thì nó còn có thể chạy đi đâu được? Chia một nửa cho các người đã là ưu ái lắm rồi, đừng có không biết điều!”
Nghe tiếng cãi vã ngoài sân, Lâm Hằng lập tức nhớ lại. Năm đó, cha anh lên núi Thái Bạch đào được một củ nhân sâm dại 15 năm tuổi. Không biết bằng cách nào bác cả lại hay tin nên liền đến đây gây sự, đòi chia một nửa, nói rằng nhân sâm được đào trong rừng nhà ông ta.
Bà nội cũng đi theo hùa, bênh vực bác cả, chẳng coi cha anh là con trai. Cuối cùng, vì không muốn làm rùm beng, cha anh đành nhượng bộ, chia một phần tiền bán nhân sâm cho bác cả.
Phải biết rằng, vào năm 2012, một củ nhân sâm dại 30 gram trên núi Thái Bạch đã được đấu giá đến 3 triệu tệ. Năm 2023, giá trị của nó còn cao hơn nữa.
6
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
