TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3
Chương 3: Trùng sinh năm 1983 (3)

Ngay cả vào năm 1983 này, khi lương công nhân chỉ 15 tệ một tháng, muối giá 1 hào 5 một cân, thì củ nhân sâm đó cũng dễ dàng bán được 400 đến 500 tệ.

Nhớ lại chuyện này, Lâm Hằng lập tức quyết định rằng sẽ không đời nào anh để cha mình chịu thiệt nữa.

Gia đình bác cả vốn keo kiệt, ích kỷ, nếu nhượng bộ, họ sẽ càng được đà lấn tới, chứ chẳng biết ơn gì.

“Bác cả, bác không biết xấu hổ à? Còn bà nữa, ngày nào cũng thiên vị bác cả, thử hỏi bác ấy đã mua được cho bà cái áo nào chưa?”

Lâm Hằng bước ra, cất giọng nói đanh thép, không chút nể nang. Anh hiểu rất rõ, gia đình bác cả chỉ bắt nạt những người hiền lành, anh càng nhịn, họ càng coi anh là kẻ yếu thế, được nước lấn tới, chỉ có cứng rắn mới khiến họ sợ thôi.

Bác cả Lâm Tự Bình sững sờ trong giây lát rồi gầm lên: “Tao đang nói chuyện với cha mày, đến lượt mày xen vào à?”

Bà nội của Lâm Hằng tức giận đến mức tay run rẩy, chỉ thẳng vào anh mà mắng: “Đồ cháu bất hiếu! Cả ngày chỉ biết lêu lổng đã đành, giờ còn dám ăn nói hỗn láo với bề trên như vậy sao?”

Lâm Hằng cười khẩy một tiếng, rồi cầm lấy con dao bổ củi bên cạnh, ánh mắt sắc lạnh: “Hôm nay tôi nói rõ ở đây, ai dám không biết xấu hổ thì đừng trách tôi ác!”

Sau đó, anh quay sang anh cả Lâm Nhạc từ nãy đến giờ vẫn đứng im không nói gì, lớn tiếng: “Anh cả, đi gọi trưởng thôn, bí thư thôn, cậu và cả dân làng đến đây phân xử! Tôi muốn xem thử các người giỏi đến mức nào!”

Anh cả của Lâm Hằng nghe thấy vậy, không lập tức hành động mà quay sang nhìn vợ và cha mình.

Cha Lâm ngạc nhiên liếc nhìn anh một cái, suy nghĩ trong ba giây rồi nói với con trai cả Lâm Nhạc: “Đi ngay đi, cha cũng muốn xem ai đúng ai sai. Cái hố cha đào nhân sâm vẫn còn đó, nếu có người không biết xấu hổ, chúng ta cứ để mọi người trong thôn đến phân xử.”

“Được, con đi ngay!” Lâm Nhạc gật đầu, sau đó bước ra ngoài.

“Mẹ đi cùng con!” Mẹ Lâm nói một câu, rồi cũng bước theo.

“Đợi đã!” Nghe thấy họ muốn gọi người đến, bác cả của Lâm Hằng bắt đầu luống cuống.

Sao hôm nay lại khác thế này? Trước đây, mỗi lần ông ta kéo mẹ già đến đều thuận lợi ép được một phần lợi ích, nhưng hôm nay lại không như vậy.

“Thế này đi, mày đào nhân sâm cũng vất vả, chia cho tao một phần ba, coi như xong chuyện hôm nay.”

Bác cả nhìn Lâm Hằng cầm dao, lập tức thay đổi giọng điệu. Ông ta biết Lâm Hằng nổi tiếng là kẻ lêu lổng, không sợ trời không sợ đất, nên trong lòng có chút e dè.

“Không được! Một xu cũng không chia!” Lâm Hằng lớn tiếng quát: “Chúng ta cứ đợi mọi người đến đây, hôm nay tôi muốn xem ai mới là người không biết xấu hổ.”

Nói xong, Lâm Hằng cười khẩy, tiếp tục: “Bác cả, e rằng bác còn chưa kịp đào cái hố nào trong rừng thì đã chạy đến đây rồi, đúng không? Đến lúc đó, nếu ra rừng mà chẳng thấy cái hố nào, tôi muốn xem các người còn mặt mũi nào nữa.”

Lời này vừa dứt, sắc mặt bác cả và bác cả gái lập tức biến đổi. Quả thật, họ đến quá vội, còn chưa kịp đào một cái hố nào. Thực ra, họ cũng chẳng định đào, vì trước đây chỉ cần làm ầm lên một chút là đã kiếm được lợi ích rồi.

5

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.