TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 46
Chương 46

Arnold cười lạnh một tiếng, đôi mắt xanh lam lộ ra vẻ sắc sảo: “Tôi hiểu rồi. Earlsey nói gì thì chính là cái đó, còn tôi thì làm gì cũng không được, đúng không?”

Mắt thấy không khí trở nên giương cung bạt kiếm, Bạch Du chen ngang: “Em thấy ý kiến này rất hay, học thêm vài chiêu phòng thân cũng không có gì xấu. Em tin anh, Arnold. Nhưng chúng ta sẽ luyện tập ở đâu?”

“Có thể đến phòng huấn luyện của anh.” Arnold lập tức bỏ qua quản gia qua một bên, vui vẻ nói với cô, “Ở đó có đủ mọi thứ —— đồng phục chiến đấu đời mới, súng hỏa lực, vũ khí năng lượng, thiết bị trinh sát, các loại bẫy với trang bị…... còn có mấy bộ cơ giáp nữa!”

Hai mắt Bạch Du lập tức sáng lên giống hệt ánh mắt Arnold.

Thấy vậy, Arnold càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình, Bạch Du cũng thích những thứ này như mình.

“Em có muốn đến đó không?” Arnold hào hứng hỏi.

Bạch Du gật đầu thật mạnh.

“Không, khoan đã…...” Quản gia có chút bất lực. Vừa nãy không phải chỉ là học đánh nhau thôi sao, sao lại đột nhiên leo thang biến thành bắn súng, vung dao rồi? Khả năng xảy ra sự cố càng cao hơn —— hơn nữa, sao ông ấy lại không biết thiếu gia Arnold lại có "bộ sưu tập" đầy đủ đến vậy? Đây là đang chuẩn bị cho nổ tung cả phủ công tước sao?

Dù vậy, kế hoạch cuối cùng vẫn không thành vì Earlsey đã về nhà, còn dẫn theo cả lão công tước. Hai người đang chậm rãi tiến đến khu sân giữa.

Lão công tước vẫn giống như trên TV mà Bạch Du từng thấy, tóc ngắn màu xám, đôi mắt xanh lam, dáng người cao lớn, cường tráng, tuy rằng tuổi tác đã cao, nhưng dấu vết năm tháng chỉ hiện rõ trong ánh mắt, khuôn mặt vẫn chỉ như một người khoảng bốn, năm mươi tuổi.

Lần xuất hiện gần đây nhất của ông trên TV là trong lễ tất niên của giới chính trị quân sự, khi đó ông mặc quân phục, đeo đầy huy chương, thần thái uy nghiêm khiến người ta không dám nhìn thẳng. Nhưng hiện tại, ông mặc trang phục thường ngày, gương mặt thoáng một nụ cười nhạt —— dù vậy, khí thế của ông vẫn khiến Earlsey phải thu liễm sự lạnh lùng của mình, còn Arnold phản nghịch cũng trở nên ngoan ngoãn như một chú cừu nhỏ.

Bạch Du không khỏi bị hai người này ảnh hưởng, vô thức điều chỉnh tư thế đứng.

Lão công tước bước tới trước mặt cô, dừng lại, mở lời:

“......Con là Bạch Du.”

Không chút ngập ngừng, giọng ông như một lời khẳng định, thậm chí pha lẫn một tiếng thở dài trầm nặng.

Bạch Du nín thở, theo bản năng hành lễ, sau đó nở một nụ cười nhẹ.

“Phải. Lần đầu gặp mặt, ông nội.”

Bạch Du cúi người hành lễ với động tác lưu loát, khi ngẩng đầu lên, góc độ hoàn hảo, khóe môi khẽ cong không thể chê vào đâu được.

Sau khi trở về phủ công tước, quản gia từng phổ cập khoa học cho cô về một số lễ nghi cơ bản cần thiết, nhưng cũng không ép cô phải luyện tập. Còn phải cảm tạ những ngày bị Alfred chỉ đạo nghiêm ngặt, cô mới có được phong thái như hiện tại.

Sau khi Bạch Du thực hiện nghi lễ chào hỏi, ánh mắt lão công tước càng trở nên phức tạp. Ông như chìm vào một hồi ức sâu xa, thậm chí còn thoáng thất thần trong chốc lát. Nhưng rất nhanh, ông rời khỏi dòng ký ức, ánh mắt trở nên sắc sảo, rồi lộ ra nụ cười phóng khoáng:

“Lần đầu gặp mặt, Bạch Du. Sau này, con không cần phải hành lễ với ta như vậy đâu. Gia tộc Irlo chúng ta không quá câu nệ mấy thứ này.”

Bạch Du ngoan ngoãn gật đầu, sau đó lùi lại nửa bước, khẽ đẩy khuỷu tay Arnold.

Arnold lập tức bắt chước, chào hỏi: “Đã lâu không gặp, ông nội. Tinh thần của ngài thoạt nhìn tốt hơn nhiều rồi.”

Lão công tước quan sát cử chỉ thân thiết giữa Bạch Du và Arnold, mỉm cười: “Làm một người nhàn nhã, du sơn ngoạn thủy vẫn là có chỗ lợi.” Ông nói, “Ít nhiều cũng là nhờ Earlsey. Đương nhiên, Arnold, con cũng là một đứa trẻ khiến ta yên lòng.”

Arnold cố gắng nở một nụ cười gượng gạo —— chắc hẳn ông nội vẫn chưa biết anh ta và Earlsey thường xuyên tranh cãi.

Ba ông cháu vừa đi vừa trò chuyện, đều là những câu chuyện vụn vặt thường ngày.

Khi bước vào nhà, lão công tước quay người lại, nói:

“Bạch Du, đến thư phòng của ta một chuyến. Ta muốn nói chuyện riêng với con.”

Bạch Du đã đoán trước được tình huống này, bình tĩnh đi theo. Ngược lại, Earlsey và Arnold phía sau lại lộ rõ vẻ lo lắng.

Dù lão công tước là một người ông từ ái hết mực yêu thương cháu, nhưng đồng thời, ông cũng vô cùng nghiêm khắc.

Dù cả hai người con trai đều mất sớm, nhưng trong việc giáo dục các cháu trai, ông chưa từng qua loa hay tỏ ra nhân nhượng, ngược lại càng chu đáo, kỹ lưỡng, không chấp nhận bất kỳ sai sót nào.

Bọn họ không nghĩ rằng lão công tước sẽ làm điều gì gây tổn hại đến Bạch Du, nhưng nếu ông đã quyết định can thiệp vào cuộc sống của cô, thì điều đang chờ đợi cô chắc chắn sẽ là một kế hoạch giáo dục nghiêm ngặt toàn diện ——

9

0

3 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.