TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 45
Chương 45

Earlsey từng nói lý do khuyên anh ta về nhà là vì cô em họ vừa về nhà không quen với môi trường mới, ăn ngủ không ngon, làm gì cũng dè dặt. Trong thời điểm nhạy cảm này, nếu Arnold cứ ở lì trong trường không chịu về, sẽ khiến cô cảm thấy như mình không được chào đón.

Ban đầu Arnold còn khó chịu, nhưng suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn hủy kế hoạch đi chơi với bạn bè, ngoan ngoãn thu dọn hành lý về nhà.

Dù Bạch Du không giống với hình dung của anh ta lúc đầu, nhưng không sao cả. Dẫu sao, Earlsey luôn nhìn người không chuẩn, nhưng điều đó không có nghĩa là những lo ngại của Earlsey hoàn toàn sai.

Nhìn thiếu nữ mong manh như ngọc trước mặt! Cô chẳng qua chỉ muốn xây dựng mối quan hệ thân thiết hơn với người nhà mà thôi!

Arnold há miệng, tuy rằng rất muốn giữ lấy danh hiệu “anh trai” nhưng dù có cố thế nào cũng không thể nói ra được lời từ chối.

Vậy nên anh ta quay đầu, ngữ khí lãnh đạm, nhưng cổ đã hơi đỏ lên: “Tùy em đấy, muốn gọi sao thì gọi.”

“Arnold?”

“Ừm.”

“Arnold.”

“......” Đúng là để cô tùy tiện gọi, nhưng cũng không cần phải gọi nhiều thế chứ.

“Anh Arnold.”

Arnold giật mình, suýt nữa bước hụt, tự làm mình ngã tại chỗ. Con sư tử nhỏ dưới chân anh ta cũng giật bắn mình, lông xù lên như quả cầu.

Bạch Du cố gắng nhịn cười, trấn an đối phương nói: “Em nói giỡn thôi. Đều là anh trai, sao em có thể phân biệt đối xử được chứ? Sau này khi gọi các anh, em sẽ gọi thêm tên, gọi anh là anh Arnold…... thế này, anh có vui hơn không?”

“Hừ, ai…... ai vui chứ?”

Anh có thể đợi đến khi mặt anh hết đỏ, lưỡi hết líu lại rồi hẵng nói những lời này. Bạch Du thầm nghĩ.

Hơn nữa, tinh thần thể thật sự có thể trực tiếp biểu hiện cảm xúc của chủ nhân……

Không biết từ khi nào, con sư tử nhỏ lông vàng dưới chân đã bắt đầu dùng đầu không ngừng cọ vào chân cô.

Mắt thấy Bạch Du ung dung tự nhiên trò chuyện với Arnold, tuy đây là lần đầu hai người gặp mặt nhưng lại nói chuyện như thể đã thân quen từ lâu, quản gia thầm vui mừng trong lòng.

Từ sau chuyến đi tới nhà Lenaci, ông đã nhận ra rằng khả năng kết giao của Bạch Du dường như còn mạnh mẽ hơn so với ấn tượng ban đầu của ông ấy. Thực tế, phần lớn thời điểm, cách cô đối diện cuộc sống đều không thể gọi là dè dặt hay cẩn thận quá mức. Chỉ cần xác nhận an toàn, cô sẽ xem thế giới mới như một hành trình vừa mới mẻ vừa lãng mạn —— có lẽ cô không yếu đuối hay bi quan như thiếu gia Earlsey đã tưởng tượng.

Quản gia nghĩ mình cần phải giúp vị tiểu công tước thay đổi cái nhìn sai lệch về em gái mình.

Bên kia, Bạch Du và Arnold vẫn tiếp tục trò chuyện:

“Em ở nhà cả ngày như vậy không thấy buồn chán sao? Để hôm nào anh dẫn em ra ngoài chơi.”

“Cũng không đến nỗi nào, nhưng tạm thời đừng dẫn em đến những buổi tiệc đông người nữa. Mỗi lần đều phải chuẩn bị trang phục kỹ lưỡng mất vài giờ, có hơi phiền phức.”

“Alpha bọn anh đâu có…... khụ, không có cầu kỳ như vậy. Bình thường bọn anh chỉ cần mặc chế phục hoặc một bộ đồ thoải mái là ra ngoài được rồi. Em là Beta, đâu phải Omega, cứ phải ép mình chạy theo thẩm mỹ của bọn họ làm gì cho mệt?”

“Thỉnh thoảng làm một lần cũng không sao mà. Hôm nay em trang điểm không đẹp sao?”

Arnold tất nhiên không thể nói là không đẹp. Nhưng anh ta vẫn giữ vững quan điểm của mình.

“Người khác sẽ không vì em mặc gì mà thực sự tôn trọng em đâu. Cuối cùng vẫn phải dựa vào thực lực để nói chuyện. Chỉ cần em đủ mạnh, tự nhiên bọn họ sẽ đến nịnh nọt em. Đến lúc đó, em thích mặc gì thì mặc, bọn họ căn bản không dám lắm miệng dù chỉ một câu……”

Đây có lẽ chính là logic của Alpha. Không, phải nói là logic của Alpha xuất thân từ trường quân đội mới đúng.

Nhưng ở ngoài môi trường quân đội thì sao?

Giai cấp, thân phận, tài sản…… mới là những tiêu chí để phân định người với người.

Mà Bạch Du hoàn toàn không nóng nảy, vì cô đã sở hữu một lá bài vô cùng đẹp trong tay. Thân phận con cháu công tước mang lại cho cô rất nhiều quyền lợi; cho dù cô có làm gì thì cũng sẽ có rất ít người dám đứng ra trách móc trực diện. Chỉ cần sau lưng cô vẫn còn gia tộc công tước, đó chính là tấm lá chắn vô hình nhưng vững vàng.

Nhưng Arnold còn nhiệt tình hơn so với dự đoán của cô —— anh ta thậm chí còn đề nghị dạy cô đánh nhau.

Quản gia vội vàng ngăn cản: “Thiếu gia Arnold, ngài đã được rèn luyện từ nhỏ, lại là học sinh ưu tú của Học viện Quân sự Sarlan, tiểu thư ngài hoàn toàn không thể so sánh được. Lỡ đâu ngài xuống tay quá nặng thì sao?”

Arnold phản bác: “Tôi là đồ ngốc chắc? Chẳng lẽ tôi lại không biết hạ thủ lưu tình à?”

Quản gia nghẹn lời, không tiện nói rằng dù ngài có “hạ thủ lưu tình” thì khả năng ngài dùng một quyền đưa tiểu thư vào bệnh viện vẫn là rất cao. Nếu chuyện đó xảy ra, tiểu công tước nhất định sẽ "xử đẹp" cả hai người bọn họ.

5

0

3 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.