TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 44
Chương 44

Chàng trai trẻ giơ tay, ném ra một thứ từ tay mình — một quả bóng nhỏ màu vàng óng. Đột nhiên, dưới chân anh ta vọt ra một con sư tử con nhanh nhẹn. Con sư tử nhỏ với bộ lông vàng óng ánh trông chỉ khoảng ba, bốn tháng tuổi, rất hoạt bát chạy lên phía trước vài bước. Khi quả bóng sắp chạm đất, nó nhảy lên, ngoạm gọn bóng trong miệng, rồi chạy về.

Con sư tử nhỏ đặt quả bóng xuống chân chàng trai, rồi nhảy lên, đặt hai chân trước lên eo anh ta, cái đuôi vui vẻ ve vẩy.

“… ?”

Bước chân Bạch Du khựng lại, cả chàng trai và con sư tử nhỏ đều quay phắt sang nhìn cô, đôi mắt trợn tròn như bị giật mình.

Đôi mắt của con sư tử nhỏ có màu vàng nâu như lưu ly, còn mắt của chàng trai lại sáng rực một màu xanh lam nổi bật. Dẫu vậy, giữa cả hai vẫn có một nét gì đó rất giống nhau.

“Thiếu gia Arnold.” Quản gia đi bên cạnh Bạch Du, ung dung hành lễ với đối phương: “Ngài đã về rồi sao? Tôi cứ tưởng ngài sẽ về vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ chứ.”

Arnold Irlo hiện đang theo học tại Học viện Quân sự Sarlan. Sau kỳ thi cuối kỳ, trường cho nghỉ một tháng. Trong tuần đầu tiên, học sinh có thể tự do ở lại trường, nhưng sau đó thì bắt buộc phải rời trường.

Những năm trước, Arnold thường tranh thủ ở lại trường càng lâu càng tốt, luôn đến sát hạn chót mới quay về nhà.

“Là tên kia thúc giục tôi về đấy.” Arnold có chút không kiên nhẫn nói, sau đó ngẩng lên nhìn Bạch Du. Nhưng chỉ vừa nhìn được vài giây, đôi lông mày của anh ta đã nhíu chặt lại. Anh ta lập tức lùi về sau hai bước, ánh mắt cảnh giác.

“Em đã làm gì mà trên người đầy mùi Omega thế này? Đừng nói là… em vừa lăn lộn trong Pheromone của Omega đấy nhé? Không đúng, hình như còn không chỉ một người.”

“Cũng gần như vậy.” Bạch Du nhớ lại cảnh tượng bị các Omega bao vây đến mức suýt nghẹt thở, trong lòng vẫn còn run rẩy.

“Không còn cách nào khác, là anh trai bảo em đi tham gia tiệc trà.”

Vẻ mặt Arnold như nhìn thấy quỷ. Ban đầu, anh ta còn muốn lùi lại thêm vài bước, nhưng chú ý tới sự mệt mỏi lộ rõ trên gương mặt cô, cuối cùng đành kiềm chế lại, lựa chọn cùng cô công khai lên án Earlsey: “Đầu óc gã đó có vấn đề sao? Bắt em đi đến cái chỗ toàn Omega đó làm gì chứ? Uống trà nói chuyện thôi thì có ý nghĩa gì?”

Bạch Du nghĩ ngợi một lúc: “Thật ra em còn chơi mấy trò khác nữa.”

Arnold nhướn mày: “Ví dụ như?”

“Lặn biển, xem người ta bắt sứa…”

Trên mặt Arnold viết rõ mấy chữ [Em đùa anh à].

“Cho dù em là Beta, thì không phải anh ta cũng nên khuyến khích em trở nên mạnh mẽ, tự lập tự cường, đi đến quân đội gầy dựng sự nghiệp sao? Vậy mà lại cho em đi bắt sứa?!” Arnold cau có chỉ trích: “Anh đã sớm biết não anh ta có vấn đề, nhưng không ngờ lại có thể ba chấm đến mức này. Để Earlsey làm chủ gia tộc thế này, sớm muộn gì nhà chúng ta cũng tiêu đời!”

Bạch Du bình thản nói: “Thật ra cũng không chỉ là bắt sứa đơn thuần… Mà thôi, dăm ba câu khó mà giải thích được. Ngược lại, vì sao anh lại nói anh trai như vậy, có phải anh có thành kiến với anh ấy không?”

“Thành kiến gì chứ, anh ta vốn luôn như vậy…” Arnold bất chợt ngừng lại, nhìn cô và hỏi: “Em vừa gọi anh ta là gì? Anh trai?”

Sau đó anh ta chỉ vào mình: “Chẳng lẽ em chỉ có một người anh trai thôi sao? Thế anh ở đâu?… Ít nhất em cũng phải gọi anh ta là anh cả mới đúng!”

Nói rồi, anh ta tự đưa ra kết luận: “Hừ, anh biết ngay Earlsey có bụng dạ khó lường mà. Anh ta muốn trực tiếp coi anh như không tồn tại, đúng không?”

Nhìn Arnold không ngừng càu nhàu, Bạch Du suýt thì bật cười thành tiếng.

Dù Alpha vốn đã khó hòa hợp, thêm vào đó là mối quan hệ không mấy tốt đẹp giữa hai người, nhưng phản ứng của Arnold vẫn có chút quá khích. Rất giống một con sư tử con chưa mọc đủ lông bờm, nhưng đã vội vàng nhe răng với con đầu đàn để chứng minh sức mạnh của mình.

Bạch Du mỉm cười, bước tới gần: “Em nghĩ anh Earlsey không có ý đó đâu. Hơn nữa, cách gọi như nào cũng không quan trọng đến vậy. Anh xem, em và anh cũng ngang tuổi nhau, hay là chúng ta trực tiếp gọi thẳng tên nhau đi? Em gọi anh là Arnold, được không?”

Arnold lập tức phản bác: “Không được. Anh lớn hơn em hẳn hai tuổi đấy!”

Trọng điểm là… Anh ta đã sống mười mấy năm làm em út trong nhà, khó khăn lắm mới có một cô em họ, là đứa trẻ nhỏ nhất trong thế hệ này, vậy mà chẳng nhẽ một tiếng “anh trai” cũng không thể nghe sao? Như vậy cũng quá bất công rồi đi!

“Nhưng em muốn gọi anh là Arnold.” Thiếu nữ giương mắt, nhìn anh ta, đôi mắt đen tuyền lấp lánh như có ánh sáng: “Em nghe nói, trong các gia đình khác, anh chị em thân thiết thường gọi thẳng tên nhau.”

Arnold ngây người.

Anh ta chợt nhớ ra, thiếu nữ trước mặt đã sống mười mấy năm làm trẻ mồ côi, mà bây giờ, anh ta là một trong số ít người thân còn lại của cô.

Dù hiện tại cô đã hoàn toàn xoay người, nhưng nỗi cô đơn và sự thiếu vắng tình thân trong quá trình trưởng thành đâu có thể dễ dàng xóa nhòa chỉ vì địa vị mới được.

5

0

3 tháng trước

13 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.