TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 43
Chương 43

Lyn liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của Ninh Giai, cuối cùng cô ấy vẫn chọn ở lại.

“Tôi biết rồi. Các người nhớ phải lịch sự, nhất định phải đưa tiểu thư Bạch Du về an toàn.” Lyn căn dặn phân phó nhân viên an ninh.

Cô ấy click mở quang não, vừa định gọi điện chào tạm biệt Bạch Du thì một thông báo tin nhắn xuất hiện trước mắt.

Lyn mở ra xem, lập tức trợn tròn mắt.

Trên màn hình là mấy bức ảnh về một con sứa màu xanh tím. Con sứa đó rất lớn, rất mộng mơ, thậm chí còn phát sáng, nhìn trông cực kỳ bắt mắt.

Người đứng cạnh con sứa cũng mơ hồ lọt vào khung hình. Dựa vào quần áo và trang phục, thì chính là Ninh Hy Irlo mà cô ấy vừa gặp không lâu trước đó.

Lyn ngây người một giây, sau đó vội vã gọi điện cho bộ phận an ninh: “Nghe đây, đừng để xe bay của gia tộc Irlo rời đi, tuyệt đối không được để họ rời đi!”

Cô ấy vừa nói vừa mở cửa, chạy thẳng đến phòng nghỉ dành cho khách quý.



Đây là lần đầu tiên Bạch Du nhìn thấy tinh thần thể hàng thật giá thật.

Hóa ra con tinh thần thể kia thực sự đại diện cho ý thức của một người? Cô thấy rõ ràng, khi Lyn xông vào phòng nghỉ, con sứa ấy hoảng sợ đến mức run rẩy, định tái hiện kỹ năng “ẩn thân” một lần nữa — dường như nó có năng lực đặc biệt này, vì vậy mới có thể xuất thần nhập quỷ, dễ dàng che giấu tung tích của mình.

Nhưng Lyn ra tay còn quả quyết và nhanh chóng hơn.

“Ninh Giai.” Lin gọi thẳng một cái tên lạ lẫm, giọng điệu có chút nghiêm khắc: “Em định chạy đi đâu nữa hả?”

Con sứa bỗng nhiên không dám nhúc nhích.

Bạch Du hiếu kỳ quan sát tất cả, nhưng Lyn lại đột nhiên quay sang cô, nói: “Xin lỗi, Ninh Hy, đã khiến cô hoảng sợ rồi. Con sứa lén lút này chính là em trai tôi, em ấy biến thành thế này là vì…”

Dừng lại! Mau dừng lại!

Đột nhiên, con sứa như bị kí©h thí©ɧ, gấp gáp bay đến trước mặt Lyn, bay lên bay xuống một cách bất an. Toàn bộ xúc tua của nó gần như đều đang run rẩy, cố gắng che khuất Bạch Du khỏi tầm mắt của Lyn.

“Xem ra, em ấy không muốn để tôi giới thiệu hộ rồi.” Lyn nở một nụ cười kỳ lạ, dịu giọng nói: “Ninh Hy, cô có thể ra ngoài trước được không? Tôi có chút chuyện muốn nói riêng với con sứa này.”

Cô ấy đặc biệt nhấn mạnh vào ba chữ “Con sứa này”.

Bạch Du: “… Đương nhiên là được rồi.”

Những gì xảy ra sau đó trong phòng nghỉ dành cho khách quý, không ai biết rõ. Căn phòng có hiệu quả cách âm rất tốt, cô chỉ có thể nghe loáng thoáng thấy dường như Lyn đang to tiếng với con sứa, nhưng không nghe thấy rõ nội dung ra sao, nhưng tác dụng của cuộc trò chuyện này lại vô cùng rõ rệt…

Con sứa không còn bỏ chạy nữa.

Trước khi dẫn con sứa ngoan ngoãn rời đi, Lyn chân thành cảm ơn Bạch Du, còn mời cô vài ngày nữa quay lại chơi. Thái độ vô cùng nhiệt tình, thậm chí nhiệt tình đến mức hơi quá đà.

Bạch Du hoàn toàn không hiểu gì.

Trên đường về, Bạch Du hỏi quản gia: “Con sứa kia là người thân của tiểu thư Lyn sao?”

Quản gia đáp rằng ông ấy cũng không rõ lắm. Nhưng dựa vào cái tên tiểu thư Lyn đã gọi, đó có thể là tinh thần thể của em trai cô ấy.

Bạch Du không nghĩ ngợi nhiều, chỉ là có chút tò mò: “Người thế nào mới có tinh thần thể? Alpha hay Omega?”

“Về lý thuyết, ai có tinh thần lực vượt cấp S đều có khả năng thức tỉnh tinh thần thể.”

Quản gia tiếp tục bổ sung thêm một số thông tin.

Mặc dù cấp bậc tinh thần lực rất quan trọng, nhưng không phải mọi thứ đều được quyết định bởi “cấp bậc”. Trong quân đội, vẫn có những Beta cấp A mạnh mẽ hơn cả Alpha cấp S. Nhưng không thể phủ nhận, sự xuất hiện của tinh thần thể đánh dấu một bước tiến mới trong việc con người điều khiển tinh thần lực. Những người như vậy thường không thể đo lường bằng lý lẽ thông thường.

Ngoài ra, việc thức tỉnh tinh thần thể như nào còn có sự liên quan nhất định đến gia tộc. Ví dụ như hai người anh họ của Bạch Du đều có tinh thần thể là sư tử, chỉ là cô chưa từng gặp bao giờ.

“Mọi người thường cho rằng, Alpha giải phóng tinh thần thể sẽ tạo ra áp lực tinh thần lên những người xung quanh…” Quản gia mỉm cười giải thích: “Thiếu gia Earlsey không muốn làm tiểu thư sợ, cho nên chưa bao giờ để ngài nhìn thấy tinh thần thể của ngài ấy.”

Bạch Du “Ồ” một tiếng, im lặng một lúc rồi bỗng hỏi: “Vậy có thể chạm được vào tinh thần thể không?”

Nụ cười của quản gia thoáng cứng lại, sau đó tràn đầy thành khẩn đáp: “Tốt nhất là không nên.”

“Vậy à.”

Dù có chút tiếc nuối, nhưng cô cũng không tiếp tục hỏi thêm.

Bởi vì đã xảy ra vài bản nhạc đệm nhỏ như vậy nên thời gian trở về nhà sớm hơn so với dự kiến, Earlsey cũng không có nhà.

Bạch Du định ngay lập tức trở về phòng, thả mình vào khoang mô phỏng thực tế ảo — sau khi quen với việc ngày nào cũng đấu tay đôi với Ngỗng Trắng Lớn, chỉ cần không luyện tập một ngày, cô liền cảm thấy như thiếu thiếu cái gì đó.

Cô nhanh chóng bước vào sân giữa, bất ngờ đυ.ng phải một thiếu niên đang đứng trên bãi cỏ.

Bãi cỏ vừa được tưới nước, vẫn còn đọng lại những giọt sương lấp lánh, khiến màu xanh lá tươi tốt lại càng trở nên rực rỡ chói mắt.

Thiếu niên mặc quần yếm, cúi người nhặt thứ gì đó trên bãi cỏ. Khi cậu đứng thẳng dậy, dáng vẻ toát lên nét thẳng thắn khó diễn tả. Mái tóc vàng của cậu rực rỡ dưới ánh mặt trời, vô cùng bắt mắt.

3

0

3 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.