TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Chương 5

Một tháng trước, Minh Tư đã hết kì tang.

Nàng đến chùa Nam Sơn ngoài thành thắp một ngọn đèn trường minh cho mẫu thân. Trên đường về, nàng gặp phải một trận mưa lớn, liền tìm một quán trọ gần đó.

Chưởng quầy nói đã có khách quý thuê hết phòng, không tiếp đón khách nữa. Ngân Chúc cầm ô đứng thương lượng với chưởng quầy nhưng không thành công.

Minh Tư không muốn làm khó chưởng quầy, chuẩn bị rời đi thì không hiểu sao chưởng quầy lại đổi ý, đồng ý cho các nàng vào.

Khi được Ngân Chúc đỡ xuống xe ngựa, Minh Tư tinh ý nhận ra một ánh mắt lạ lẫm. Nàng ngẩng đầu lên, xuyên qua màn mưa thấy một công tử lạ mặt đứng bên lan can tầng ba. Nàng cảm thấy có chút quen mắt, nhưng thực sự không nhớ ra là ai. Mấy năm giữ đạo hiếu chỉ ở trong nhà, người nàng từng gặp qua quá ít.

Thành công vào được quán trọ, mưa càng lúc càng lớn, đành phải ở lại qua đêm.

Nửa đêm, Minh Tư bị một tiếng ồn ào đánh thức. Nàng thức dậy định gọi Ngân Chúc, nhưng bất ngờ một tên thích khách tay cầm lưỡi dao sắc bén xông tới, lập tức ghì dao ngang cổ Minh Tư: "Không được động đậy!"

Ngay sau đó, một đám người ồ ạt xông vào. Vị công tử lạ mặt kia đứng giữa đám người, khí chất xuất chúng như hạc đứng giữa bầy gà. Minh Tư vẫn cảm thấy quen thuộc.

Ngân Chúc sợ đến muốn khóc: "Mau buông cô nương nhà ta ra!"

"Tất cả không được đến gần, bằng không ta sẽ gϊếŧ nàng!" Tên thích khách dùng kiếm kề vào cổ Minh Tư, lùi dần về phía cửa sổ.

Ngoài cửa sổ, tia chớp lóe sáng, tiếng sấm rền vang. Con dao găm kề sát cổ Minh Tư ánh lên vẻ sắc lạnh. Tay nàng đặt trên mép bàn, vô tình chạm vào món trang sức đã tháo ra trước khi ngủ.

Ngân Chúc vẫn còn la lớn: "Cô nương nhà ta là đại tiểu thư Bình Nam Quốc Công phủ, nếu ngươi làm hại nàng, Quốc Công gia sẽ không tha cho ngươi đâu!"

Có lẽ nghe thấy danh hiệu Bình Nam Quốc Công, hơi thở của tên thích khách khựng lại trong chốc lát. Minh Tư lập tức ngửa đầu ra sau, xoay người dốc hết sức bình sinh, cắm phập chiếc trâm vàng đang nắm chặt vào cổ họng tên thích khách.

"Phụt" Máu tươi nóng hổi văng tung tóe khắp mặt Minh Tư. Khi con dao găm rơi xuống, nó vô tình cứa một đường nhẹ vào cổ nàng.

Vị công tử phong thái bất phàm đứng sau đám người, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào nàng. Minh Tư chợt nhớ ra mấy năm trước từng gặp hắn trong cung. Đây nào phải công tử nhà ai, rõ ràng là Thái tử Đông Cung, Bùi Trường Uyên.

Hơi thở của Bùi Trường Uyên kề sát bên mặt Minh Tư, giống hệt như cảm giác máu nóng văng tung tóe lên mặt nàng hôm đó.

Minh Tư nuốt khan, run rẩy cất giọng: "Còn phải đa tạ điện hạ đã vì thần nữ mà giấu giếm chuyện này."

Dù là bị thích khách nửa đêm xông vào khuê phòng, hay nàng dùng trâm vàng gϊếŧ thích khách, nếu truyền ra ngoài đều có hại đến danh tiết của nàng.

"Nàng định tạ ơn Cô thế nào đây?" Bùi Trường Uyên dường như đã trêu chọc đủ, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt long lanh của nàng.

Khoảng cách chợt rút lại, Minh Tư như người chết đuối được ngoi lên khỏi mặt nước. L*иg ngực nàng phập phồng gấp gáp mấy nhịp mới dịu giọng lại: "Thần nữ đều là của điện hạ, điện hạ muốn tạ ơn thế nào cũng được."

"Như vậy sao?" Bùi Trường Uyên từ từ thẳng lưng, nói với giọng đầy ẩn ý: "Cô nhớ nàng còn có hôn ước với tam công tử Tín Dương Hầu phủ."

Minh Tư vốn đang vòng tay qua cổ Thái tử, hắn vừa đứng thẳng, thân hình nàng cũng theo đó mà nâng lên, dưới ánh nến lung linh càng lộ rõ dáng vẻ uyển chuyển thướt tha. Thế nhưng Minh Tư nào còn để ý đến sự xấu hổ, nàng từ từ áp mặt vào l*иg ngực vạm vỡ của Thái tử, dịu dàng nói: "Đó chẳng qua chỉ là lời nói đùa của bậc phụ huynh, thần nữ là người của điện hạ."

"Nàng phải nhớ kỹ lời nói này của nàng." Đầu ngón tay chai sạn xoa đỏ vành tai trắng nõn của Minh Tư. Ánh mắt Bùi Trường Uyên sâu như vực thẳm: "Cô không thích đồ vật của mình lại mang dấu vết của người khác."

"Vâng." Minh Tư vẻ mặt thuận theo, khẽ siết chặt tay đang khoác lấy cổ tay Thái tử, nịnh nọt hỏi: "Điện hạ có thể giúp thần nữ một việc không?"

Bùi Trường Uyên khẽ cười khẩy: "Nàng còn chưa cho Cô lễ tạ ơn, lại còn muốn Cô giúp đỡ, chẳng phải là nợ quá nhiều rồi sao?"

"Nợ nhiều thì chẳng phải càng không biết sợ sao?" Minh Tư gác cằm lên ngực Thái tử, chớp chớp hàng mi dày, ánh mắt mong chờ nhìn chàng: "Thần nữ muốn gửi một phong thư nhà cho cữu cữu."

Nếu Thái tử chịu ra tay, phong thư này nhất định sẽ nhanh chóng và an toàn đến tay cữu cữu nàng.

"Được." Bùi Trường Uyên buông tay khỏi eo nàng: "Đi viết đi."

"Tạ ơn điện hạ!" Minh Tư mày reo mắt múa, nhất thời quên cả đau chân, từ trên bàn trang điểm nhảy xuống, suýt chút nữa thì ngã sấp mặt.

"Chậc." Bùi Trường Uyên cau mày đỡ lấy nàng: "Hấp tấp, bộp chộp."

"Hì, điện hạ đợi chút." Minh Tư được Thái tử đỡ đứng vững, vội vàng đi viết thư.

Minh Tư viết vắn tắt, chỉ trong một khắc đã xong. Nàng nhét thư vào phong bì, niêm phong bằng sáp đỏ, rồi đưa cho Thái tử đang ngồi bên cạnh.

Bùi Trường Uyên liếc mắt một cái, rồi đặt lại lên bàn: "Cứ để đó, nghỉ ngơi đi."

Minh Tư được hắn dắt tay về phía giường, vẫn còn vương vấn chuyện bức thư, khẽ nói: "Điện hạ đừng quên nhé."

Bùi Trường Uyên tùy tiện đáp một tiếng.

Sau mấy ngày mưa tầm tã, cuối cùng cũng trời quang mây tạnh. Minh Tư đã sớm bị ánh nắng rọi qua cửa sổ làm tỉnh giấc.

Đương nhiên, trong phòng không còn ai khác. Thái tử quả là thần long thấy đuôi không thấy đầu (ý nói xuất hiện rồi biến mất nhanh chóng, khó nắm bắt), đến rồi đi vội vã.

Minh Tư mặc xiêm y xong liền vội đi xem thư, sợ hắn quên mất. May mắn thay, bức thư đã biến mất. Ở chỗ đặt thư, có thêm một chiếc hộp sơn mài khảm trai màu vàng son rực rỡ. Mở ra xem, bên trong bày một bộ trang sức ngọc quý được chạm khắc hoa văn hoa diên vĩ tinh xảo, hoa lệ và đẹp đẽ, không phải những món đồ tầm thường bên ngoài cung có thể sánh bằng. Quả thật tốt hơn chiếc trâm bạc kia cả ngàn vạn lần.

"Cô nương." Ngân Chúc khẽ gọi ngoài cửa.

Minh Tư tiện tay đóng hộp gấm lại, bước đến mở cửa. Một mùi khói lửa nồng nặc xộc vào, kèm theo tiếng kêu leng keng của đồ vật đổ vỡ.

"Chuyện gì vậy?" Minh Tư nhíu mày.

Ngân Chúc chỉ ra ngoài: "Nghe nói viện của lão phu nhân bị cháy rồi."

"Cháy?" Minh Tư bước ra ngoài mấy bước, nhìn thấy một làn khói đen bốc lên từ mái nhà: "Mưa mấy ngày liền, hôm nay nắng còn chưa kịp hong khô mặt đất, thế mà cũng cháy được sao?"

Ngân Chúc thẳng thắn nói: "Nô tỳ thấy là diễn thôi, cô nương vừa mới nói muốn danh sách hồi môn thì đã cháy rồi, danh sách hồi môn chắc là đã cháy thành tro rồi."

Minh Tư quay đầu nhìn Ngân Chúc, khen một câu: "Ngân Chúc ngoan, càng ngày càng thông minh rồi đó."

Ngân Chúc cười không nổi: "Không phải nô tỳ thông minh, mà là có kẻ coi chúng ta là kẻ ngốc."

"Phải đó, chúng ta đều làm kẻ ngốc mười mấy năm rồi." Minh Tư lẩm bẩm.

Ngân Chúc vội vàng hỏi: "Thế này thì làm sao đây? Cô nương không phải muốn viết thư cho cữu lão gia sao, viết xong chưa ạ? Nô tỳ sẽ tìm người đưa đến Dương Châu."

"Thư đã gửi đi rồi." Minh Tư đưa tay xoa xoa tai, như thể cảm giác đêm qua vẫn còn vương vấn. Nàng quay người vào phòng: "Trước cứ mặc kệ đi, ta đói rồi."

"Vâng, nô tỳ sẽ đi dọn bữa sáng ngay." Ngân Chúc nhìn về phía chính viện, dậm chân một cái, trông như thể muốn nuốt chửng làn khói đen đó.

Minh Tư cười lắc đầu, nha đầu này còn sốt ruột hơn cả nàng.

Sau khi rửa mặt, Minh Tư dùng bữa sáng ở hoa sảnh. Hai đứa song sinh lần lượt chạy vào, liên tục gọi: "A tỷ, a tỷ!"

"Chậm thôi, đừng ngã, hai đứa đã ăn sáng chưa vậy?" Minh Tư đặt đũa xuống, một tay ôm một đứa nhỏ.

"Ăn rồi." Minh Tuệ An búi tóc hai chỏm, khi gật đầu, bông hoa lụa trên tóc cũng lắc lư theo. Nàng nhìn thoáng qua bàn ăn, chỉ vào một đĩa bánh vân phiến nói: "A tỷ, muội còn muốn ăn nữa."

"Được." Minh Tư lấy hai miếng bánh, đưa một miếng cho tiểu muội, miếng còn lại đưa cho tiểu đệ: "Gia Bình ăn không?"

"Ăn ạ, cảm ơn a tỷ." Minh Gia Bình ngồi trên ghế đẩu tròn cắn bánh vân phiến.

Chu ma ma mỉm cười nhìn ba tiểu chủ tử nói: "Tiểu công tử và tiểu cô nương đã chơi cả buổi, ăn sáng xong cũng tiêu hóa rồi."

"Vậy thì cùng ta ăn thêm chút nữa." Minh Tư bưng bát cháo tôm lên uống hai ngụm, rồi dặn dò: "Chu ma ma, lát nữa bà dẫn bọn chúng vào phòng đi, chính viện bị cháy, giờ đây hỗn loạn, đừng để bọn chúng ra ngoài."

Chu ma ma nói: "Nô tỳ hiểu rồi, vẫn luôn cùng Bạch Du trông chừng ạ."

Ai cũng biết Minh Tư tuy đã về phủ, nhưng trong phủ cảnh còn người mất, cả phủ đầy rẫy sài lang hổ báo đang dòm ngó mấy đứa nhỏ, Chu ma ma một khắc cũng không dám lơ là.

Đang nói chuyện, Ngân Chúc bẩm báo Khâu ma ma đến.

Minh Tư ra hiệu cho Chu ma ma, bà liền dẫn hai đứa song sinh về phòng.

"Nô tỳ thỉnh an đại tiểu thư." Khâu ma ma khẽ cúi người, động tác qua loa lấy lệ.

Minh Tư uống cháo, coi như không thấy, hỏi: "Khâu ma ma đến để đưa danh sách hồi môn của mẫu thân ta sao?"

Khâu ma ma làm ra vẻ đáng thương: "Đại tiểu thư, thật không khéo rồi, sáng nay không biết kẻ mắt mù nào đã châm lửa đốt Tây Sương phòng trong viện của lão phu nhân. Danh sách hồi môn được cất giữ ở trong đó, e rằng đã cháy thành tro tàn rồi."

"Không khéo đến vậy sao?" Ngón tay thon dài của Minh Tư véo chiếc thìa sứ, khẽ gõ vào thành bát phát ra tiếng lạch cạch. Nàng quan tâm hỏi: "Không làm cháy tổ mẫu đó chứ?"

Khâu ma ma nói: "Lão phu nhân phúc lớn mệnh dày nên không sao cả, chỉ là đồ vật mà đại tiểu thư muốn thì không còn nữa rồi."

"Thật sự không còn sao?" Minh Tư nghiêng đầu liếc nhìn Khâu ma ma một cái.

Khâu ma ma có lão phu nhân chống lưng, cũng không sợ Minh Tư, lấp liếʍ nói: "Thiên chân vạn xác (hoàn toàn đúng sự thật), lão phu nhân nói đại tiểu thư cứ an tâm dưỡng thương, không cần lo lắng chuyện quản gia."

Minh Tư thu hồi ánh mắt: "Vậy thì thôi vậy."

Khâu ma ma đắc ý nghĩ nha đầu này thật dễ đối phó, nhưng rồi lại nghe Minh Tư nói:

"Đầu tiên, sính lễ của phụ thân ta tặng cho mẫu thân là từ tiền công quỹ của phủ. Ngoại tổ phụ của ta đã thêm nguyên vẹn số lễ vật đó vào của hồi môn. Vậy danh sách sinh lễ chắc hẳn vẫn còn chứ?"

Không ngờ Minh Tư còn có nước cờ sau, Khâu ma ma nghẹn một hơi trong cổ họng, sững sờ một lúc lâu mới thốt ra một câu nói sai sót trăm bề: "Đại tiểu thư ở Tây Bắc nên không biết, trước đây nhà chúng ta bị trộm, các sổ sách cũ đều bị đánh cắp hết rồi."

Minh Tư gật đầu: "Vậy sao?"

Khâu ma ma thấy Minh Tư có vẻ tin, liền tiếp tục nói: "Đúng vậy, sổ sách mười mấy năm trước đều không tìm thấy nữa rồi."

Để tránh Minh Tư còn đòi sổ sách gì khác, Khâu ma ma dứt khoát cắt đứt đường lui của nàng.

"Danh sách hồi môn của mẫu thân ta bị cháy, sổ sách sính lễ của phụ thân ta bị trộm." Minh Tư cười như không cười nhìn chằm chằm vào Khâu ma ma: "Vậy còn danh sách những vật ban thưởng từ hoàng cung trong những năm phụ thân ta giữ tước vị thì sao?"

Câu sau nối tiếp câu trước, Khâu ma ma ngớ người ra, siết chặt tay hồi lâu không nói nên lời: "Cái… cái này nô tỳ cũng không rõ."

"Không phải cũng bị kẻ trộm lấy mất rồi chứ?" Minh Tư đặt bát xuống bàn, bát đĩa va chạm phát ra âm thanh chói tai, ngữ khí theo đó trở nên lạnh lẽo: "Xem ra ta phải đi đánh trống Đăng Văn để thỉnh tội, kẻo sau này Hoàng Thượng trách tội quản gia không có phép tắc, đường đường là Quốc Công phủ mà cũng để kẻ trộm lấy sạch sành sanh, ngay cả danh sách ban thưởng cũng không giữ nổi!"

"Đại tiểu thư." Khâu ma ma nghe thấy trống Đăng Văn liền "bịch" một tiếng quỳ xuống, mặt trắng bệch lẫn xanh xám: "Đương… đương nhiên là không bị trộm, nô tỳ, nô tỳ…"

Vật phẩm ngự ban là thiên ân và cũng là vinh quang của gia tộc. Mỗi món đều được ghi chép cẩn thận vào sổ sách, và sổ sách đó phải được bảo quản kỹ lưỡng, truyền từ đời này sang đời khác.

Khâu ma ma nào dám nói món đồ này bị mất, nếu truyền ra ngoài sẽ mang tội bất kính tôn thượng, mấy cái đầu cũng không đủ để chém!

"Không bị trộm là tốt nhất." Minh Tư liếc nhìn Khâu ma ma đang quỳ dưới đất: "Trong vòng một canh giờ mà không thấy danh sách ban thưởng, ta sẽ đi đánh trống Đăng Văn. Dù sao thì Minh Tư ta đây cũng đã mất mặt đủ rồi, không thiếu vụ này đâu."

Mất hứng ăn sáng, Minh Tư đứng dậy: "Ngân Chúc, về phòng."

"Cô nương cẩn thận chút." Ngân Chúc đỡ Minh Tư, khóe miệng không kìm được cong lên. Ra khỏi phòng khách mới nói: "Cô nương thật lợi hại, mụ già đó sợ đến mức trán toát mồ hôi rồi."

"Ngày xưa chính là đối xử với bọn họ quá tốt, coi ta như một đứa đầy tớ ngoan ngoãn vậy."

Minh Tư lớn lên ở Tây Bắc, từng trải qua khói lửa chiến trường, từng chứng kiến gϊếŧ người và cũng từng gϊếŧ người. Việc bị đại phòng gài bẫy chẳng qua là vì niệm tình huyết mạch tương liên, từ trước đến nay chưa từng đề phòng người thân.

Ấy vậy mà vào lúc nàng yếu đuối nhất, lại bị người thân ra tay đâm sau lưng một nhát chí mạng. Cái thứ huyết mạch vô dụng này, đã đến lúc phải đoạn tuyệt rồi.

Minh Tư nổi trận lôi đình, chưa đầy nửa canh giờ, quản gia phòng thu chi đã đem danh sách ban thưởng trả lại cho Đông Uyển nguyên vẹn không thiếu một tờ.

Phụ thân nàng kế thừa tước vị cũng đã hơn mười năm, sổ sách dày cộp. Minh Tư ngồi lật xem một lát, kể từ khi phụ thân trấn giữ Tây Bắc, ân thưởng hàng năm lại càng nhiều hơn.

Minh Tĩnh Phù luôn miệng nói rằng tước vị Bình Nam Quốc Công phủ là cha truyền con nối, nhưng nếu không có công lao phụ thân trấn giữ Tây Bắc, liệu với chức quan ngũ phẩm của đại bá phụ, trong cung có ban ân thưởng vào mỗi dịp lễ tết không? Biết bao phủ đệ thừa kế tước vị đã dần suy tàn, chỉ còn cái vỏ rỗng tuếch.

Ngân Chúc đứng bên cạnh liếc nhìn mấy lượt: "Mỗi năm trong cung ban thưởng nhiều gấm vóc như vậy, nhưng đưa đến Tây Bắc chưa đầy một phần ba, còn có rất nhiều món trang sức do Hoàng hậu nương nương ban thưởng mà cô nương chưa từng thấy qua."

Đồ ăn thức uống thì cũng thôi đi, nhưng tơ lụa, đồ trang sức, những thứ đó sao không thể đưa về Tây Bắc? Cớ sao lại bị đại phòng chiếm trọn?

Minh Tư trầm ngâm nhìn: "Mấy năm nay quả thực đã để đại phòng ăn no bụng rồi."

Mấy cuốn sổ sách dày cộp khiến Minh Tư chóng cả mặt, nhìn đến tận trưa cũng chưa hết, nhưng trong lòng đã có chủ ý. Phần lớn những vật phẩm ban thưởng này, nàng chưa từng thấy cũng chưa từng nghe nói đến. Thậm chí ba năm nay nàng ở kinh thành, đại phòng còn có thể gian lận trong việc báo cáo những thứ được ban thưởng từ cung đình, những lời họ nói với nàng và sổ sách hoàn toàn không khớp.

Chẳng trách người ta xem nàng như kẻ ngốc, nàng quả thật quá đỗi ngu xuẩn.

Tây Bắc khổ hàn, phụ thân thường chia sẻ những thứ Hoàng thượng ban thưởng cho các tướng sĩ trong quân. Ăn mặc của họ cũng chẳng hơn dân thường là bao. Mỗi độ thu về, mẫu thân còn cùng nha hoàn, bà tử trong phủ may vá áo ấm cho binh sĩ, thường dạy nàng phải sống tiết kiệm.

Thế nhưng đại phòng thì hay rồi, dựa vào công lao phụ thân liều mình đổ máu trên chiến trường, ai nấy đều béo tốt, cuối cùng còn muốn chiếm đoạt cả Minh gia, ngay cả tính mạng của tiểu đệ cũng chẳng màng.

Với những hành động như vậy của đại phòng, Minh Tư không khỏi nghi ngờ, liệu việc phụ thân gặp chuyện có phải do đại phòng nhúng tay vào không?

"Cô nương? Cô nương?" Ngân Chúc giơ tay vẫy vẫy trước mặt Minh Tư.

Minh Tư giật mình tỉnh lại, tạm thời nén lại những suy nghĩ trong lòng, hỏi: "Sao vậy?"

Ngân Chúc chỉ ra ngoài cửa: "Người từ viện lão phu nhân đến, nói là Tín Dương Hầu phu nhân dẫn theo Tôn tam công tử đến, mời cô nương qua đó."

"Nghe nói là đến cầu thân." Ngân Chúc hạ giọng, bất mãn nói: "Tín Dương Hầu phủ rốt cuộc có hiểu quy củ không, ai lại đi cầu thân vào buổi chiều chứ."

Minh Tư đặt sổ sách xuống, xoa xoa đôi mắt mỏi nhừ, giọng điệu chắc chắn: "Không phải đến cầu thân."

"Dạ? Vậy cô nương còn đi không?" Ngân Chúc khó hiểu.

"Đi chứ, bảo người mang nước nóng đến, ta muốn trang điểm." Minh Tư đứng dậy cất sổ sách: "Cứ để họ đợi đi."

8

0

1 tháng trước

19 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.