0 chữ
Chương 4
Chương 4
Mưa dầm dề, mây đen dày đặc tầng tầng lớp lớp, càng làm cho khung cảnh xung quanh thêm u tối. Người đi đường vội vã trở về nhà, không ai chú ý một chiếc xe ngựa đang dừng ở cửa hông phía đông phủ Bình Nam Quốc Công.
Tiêu quản gia sai người hạ bậc thang: "Đại tiểu thư, đến nơi rồi, mời ngài xuống xe ngựa."
Ngân Chúc vừa định đứng dậy, bị Minh Tư kéo lại. Nàng vén nửa tấm rèm xe quét mắt nhìn: "Sao không vào bằng cổng chính?"
Tiêu quản gia cười nịnh nọt: "Đêm đã khuya, ngoài đường nguy hiểm, cổng chính đã khóa rồi. Lão phu nhân nói cửa hông phía đông gần Đông Uyển nơi đại tiểu thư ở hơn, cũng tiện lợi hơn."
"Chưa đến giờ cấm đi lại mà cổng chính đã đóng rồi, ai không biết còn tưởng phủ Bình Nam Quốc Công có chuyện gì mờ ám." Minh Tư buông rèm xe xuống, giọng điệu không nặng không nhẹ: "Ta muốn vào từ cổng chính."
Mấy ngày trước, bọn họ bị đuổi ra từ cổng hông phía đông. Giờ muốn mời nàng quay về thì không dễ dàng như vậy đâu.
Minh Tư đã tự mình hy sinh, nếu cuối cùng chỉ nhận được kết quả phải cúi đầu nhún nhường, ép mình chịu đựng, chẳng phải là phí công vô ích sao?
"Cái này…" Tiêu quản gia đau đầu. Trước đây, hắn thấy đại tiểu thư tính tình hòa nhã, chưa bao giờ làm khó người dưới. Hôm nay mới biết đại tiểu thư cũng là một người khó đối phó.
Nếu không cứng rắn, sao có thể ép nhị tiểu thư quỳ hai canh giờ chứ?
Tiêu quản gia đành vội vàng đi bẩm báo lão phu nhân.
Minh Tư đoan trang ngồi trong xe ngựa, không ai động đậy. Hai đứa bé song sinh ngoan ngoãn ngồi trong lòng Bạch Du và Chu ma ma.
Chu ma ma nói: "Đại tiểu thư nên sớm cứng rắn hơn. Người mới là đích trưởng nữ của Quốc Công gia, mới là chủ nhân của phủ này."
"Trước đây ta cũng không biết họ có ý định như vậy." Minh Tư xoa đầu tiểu muội.
Phụ thân nàng trấn thủ sa trường, cả gia đình nàng sống nhiều năm ở Tây Bắc. Sau khi mẫu thân bệnh mất, tiểu đệ đột nhiên mắc chứng tim đập nhanh. Để tìm thái y chữa bệnh, nàng mới dẫn hai đệ muội về kinh. Ba năm nay vừa lúc là kỳ tang của mẫu thân, nàng sống khép kín. Đại phòng đối xử vô cùng thân thiết, không hề lộ chút lòng dạ hai mặt nào.
"Đại tiểu thư ở Tây Bắc lâu rồi, không biết kinh thành này ai nấy đều có mười mấy bộ mặt." Chu ma ma khẽ thở dài.
Tay đặt lên đầu gối đau nhức, Minh Tư nói: "Giờ thì biết rồi."
"Đại tiểu thư, cổng chính đã mở rồi, chúng ta mau qua đó thôi." Tiêu quản gia thở hồng hộc chạy đến, sai phu xe lái xe ngựa đến cổng chính.
Cổng chính đóng rồi lại mở, cuối cùng cũng mời được đại tiểu thư vào phủ.
Tiêu quản gia cầm đèn l*иg nói: "Đại tiểu thư, lão phu nhân đang chờ người đó."
Minh Tư vịn tay Ngân Chúc, như không nghe thấy, chỉ nói: "Về Đông Uyển."
"Đại tiểu thư…" Tiêu quản gia nhìn bóng lưng của Minh Tư và mấy người nhị phòng, một giọt mồ hôi chảy dài trên trán, thầm nghĩ những ngày bình yên trong phủ e rằng đã đến hồi kết rồi.
Phủ Bình Nam Quốc Công chia làm Đông Uyển và Tây Uyển. Đại phòng ở Tây Uyển, Bình Nam Quốc Công ở Đông Uyển, còn lão phu nhân thì ở giữa.
Mấy năm nay Bình Nam Quốc Công không ở kinh thành, Đông Uyển tuy rộng rãi nhưng không xa hoa. Ba năm kỳ tang, Minh Tư cũng không cho người tu sửa, chỉ dọn dẹp sạch sẽ rồi ở.
Trở về nơi quen thuộc, hai đứa bé song sinh rõ ràng an tâm hơn rất nhiều, đã bắt đầu ngáp. Minh Tư bảo Bạch Du và Chu ma ma đưa chúng đi ngủ.
"Cô nương cứ ngồi đi, nô tỳ đã sai người đi đun nước nóng." Ngân Chúc quét mắt nhìn quanh phòng: "Để nô tỳ xem có thiếu đồ gì không."
Minh Tư ngồi xuống ghế dài êm ái: "Ta mới hết kỳ tang, cũng chưa kịp sắm sửa đồ vật gì quý giá."
"Cô nương!" Vừa dứt lời, Ngân Chúc đã kéo ngăn kéo của bàn trang điểm ra: "Rất nhiều trang sức quý giá của cô nương đã biến mất rồi, đó là những thứ trước đây được ban thưởng từ trong cung đó."
Từ khi Minh Tư về kinh, mỗi dịp lễ tết, những vật phẩm ban thưởng từ trong cung đều không thể thiếu phần của nàng. Hơn nữa, vì nàng đang trong kỳ tang nên được miễn vào cung tạ ơn. Ân sủng lớn như vậy, sao có thể không khiến người ta đỏ mắt?
Minh Tư không chút vội vàng: "Đồ vật được ban thưởng đã được đăng ký vào sổ sách rồi, không thể chạy thoát được đâu."
"Đại tiểu thư, lão phu nhân đến rồi." Ngoài cửa, tỳ nữ chạy vào bẩm báo.
Ngân Chúc vội vàng đặt ngăn kéo xuống, định đỡ Minh Tư dậy, nhưng Minh Tư lại lắc đầu.
Khâu ma ma đỡ lão phu nhân vào, Ngân Chúc khụy gối hành lễ.
Lão phu nhân thấy Minh Tư vẫn ngồi yên, khẽ cau mày không dễ nhận ra: "Tư nha đầu."
"Tổ mẫu đến rồi." Minh Tư nở nụ cười: "Hôm qua tôn nữ quỳ bị thương đầu gối, tổ mẫu thương con như vậy, chắc hẳn sẽ không nỡ để con đứng dậy hành lễ chứ."
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở. Cuối cùng, lão phu nhân vì nhớ đến khẩu dụ của Thánh Thượng mà chịu thua.
Bà bày ra vẻ mặt từ ái, ngồi xuống bên cạnh Minh Tư: "Đứa bé ngoan, sao lại bị thương đầu gối? Tổ mẫu sẽ cho người đi mời đại phu đến."
Minh Tư tỏ vẻ ngạc nhiên: "Tổ mẫu không biết hôm qua con quỳ hai canh giờ ngoài cửa sao?"
"Mấy ngày nay ta bệnh nặng hồ đồ." Lão phu nhân muốn nắm tay Minh Tư: "Thật sự không biết."
Minh Tư không động đậy thu tay lại đặt lên đầu gối: "Con biết mà, nếu tổ mẫu biết, nhất định sẽ không nỡ để con quỳ lâu như vậy."
Tay lão phu nhân vồ hụt, trên mặt ngẩn ra một lúc mới đau lòng nói: "Tổ mẫu thương con nhất, nhất định sẽ phạt nặng những hạ nhân không biết quy củ đó."
"Tổ mẫu thương yêu như vậy, tôn nữ xin ghi nhớ trong lòng, tương lai nhất định sẽ báo đáp thật tốt." Minh Tư nói xã giao vài câu rồi không muốn ứng phó nữa, thẳng thắn hỏi: "Con nhớ danh sách hồi môn của mẫu thân ở chỗ tổ mẫu, con cũng không còn nhỏ nữa, nên học quản gia. Chuyện trong phủ có đại bá mẫu lo liệu nên con sẽ không nhúng tay vào, con chỉ quản lý của hồi môn của mẫu thân thôi."
Sắc mặt lão phu nhân cứng đờ: "Không phải con bị thương đầu gối sao, vẫn nên dưỡng thương là chính. Chuyện này không vội."
"Chính vì bị thương đầu gối nên không có việc gì làm, chi bằng học xem sổ sách." Minh Tư bĩu môi, giả vờ buồn bã nói: "Tổ mẫu sẽ không nỡ từ chối con đâu, đúng không?"
"Sao lại thế." Vẻ mặt hiền hòa của lão phu nhân khó mà duy trì: "Của hồi môn của mẫu thân con đương nhiên là của con. Chỉ là tổ mẫu không nhớ để ở đâu, mai ta sẽ cho người tìm xem."
Minh Tư cười cong mắt: "Tổ mẫu tốt nhất."
Lão phu nhân bước ra khỏi Đông Uyển, sắc mặt còn đen hơn lúc đến. Đã lớn tuổi rồi mà còn phải chịu ấm ức từ một tiểu nha đầu, làm sao bà nhịn được.
Khâu ma ma đỡ lão phu nhân, khẽ nói: "Lão phu nhân, hồi môn của nhị phu nhân trong phủ đã dùng không ít, nếu đại tiểu thư điều tra kỹ lưỡng…"
Nhị phu nhân Phạm thị là con gái của phú thương giàu có ở Dương Châu, khi xuất giá, đó là cảnh mười dặm hồng trang (của hồi môn rất nhiều), của hồi môn nhiều đến mức trong phủ không chứa hết. Sau khi họ đi Tây Bắc, phần lớn của hồi môn để lại trong phủ, những năm này, chỗ này dùng một ít, chỗ kia dùng một ít, còn đâu mà nguyên vẹn.
"Thật là ngang bướng giống hệt tính khí của cha nó, đáng ghét thật." Lão phu nhân mất kiên nhẫn hỏi: "Lão đại đâu?"
Khâu ma ma: "Nhị tiểu thư quỳ lâu như vậy, chắc hẳn đại gia và đại phu nhân đang ở trong viện của nhị tiểu thư."
Hai người đến Tây Uyển, vừa vào sân đã nghe thấy tiếng khóc lóc ồn ào của Minh Tĩnh Phù, kèm theo tiếng đồ vật vỡ loảng xoảng. Các nha hoàn, bà tử đứng ngoài đều cúi đầu, nín thở không dám lên tiếng.
"Mẫu thân! Con không muốn sống nữa!" Minh Tĩnh Phù khóc đến mức suýt chút nữa tắt thở: "Nữ nhi còn mặt mũi nào mà sống trên cõi đời này nữa đây!"
Đại phu nhân nhìn vết bầm tím trên đầu gối nàng, liền ôm chặt lấy nữ nhi mà rơi lệ: "Lão gia, chúng ta chỉ có duy nhất một đứa con gái này thôi. Phù nhi chịu nhục cũng chính là lão gia chịu nhục, rõ ràng Minh Tư đang cố ý sỉ nhục lão gia mà!"
"Thôi đừng khóc nữa!" Minh đại gia bị hai mẹ con khóc đến nhức cả đầu, trong lòng cũng không đành lòng: "Phù nhi đừng khóc, phụ thân nhất định sẽ vì con mà đòi lại công đạo."
"Kẽo kẹt…" Khâu ma ma đẩy cửa bước vào. Trong phòng, mảnh sứ vỡ tan tành khắp nơi, chẳng còn lấy một chỗ đặt chân.
Minh Tĩnh Phù nhìn thấy lão phu nhân thì càng thêm ủy khuất, thút thít đáng thương: "Tổ mẫu, Phù nhi đau lắm, tổ mẫu hãy làm chủ cho con đi ạ!"
So với vẻ giả tạo ở Đông Uyển, lão phu nhân đối với Minh Tĩnh Phù, người từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh mình, lại là thật lòng đau xót. Bà lau đi nước mắt cho Minh Tĩnh Phù: "Phù nhi ngoan, đừng khóc, coi chừng khóc hỏng đôi mắt."
Minh đại gia bưng một chiếc ghế đẩu tròn đến cho lão phu nhân: "Đêm khuya thế này, sao mẫu thân còn ra ngoài?"
Lão phu nhân ngồi xuống, giọng điệu chẳng mấy thiện lương: "Đi một chuyến từ Đông Uyển về."
Khâu ma ma tiếp lời: "Đại tiểu thư không những không chịu đứng dậy hành lễ với lão phu nhân, còn cả gan hỏi lão phu nhân xin danh sách của hồi môn của mẫu thân nàng ấy."
"Danh sách hồi môn?" Đại phu nhân chợt quay đầu lại, kinh ngạc: "Nàng ta muốn làm gì?"
Từ trước đến nay, phủ này đều do đại phu nhân quản lý, việc tham ô bao nhiêu của hồi môn của Phạm thị (mẹ của Minh Tư) thì bà là người rõ nhất.
Lão phu nhân khẽ hừ lạnh một tiếng: "Chỉ sợ cánh đã cứng rồi, muốn cùng chúng ta đấu đá, giống y hệt cái đức hạnh của lão nhị trước kia."
"Mẫu thân, giờ phải làm sao đây?" Đại phu nhân lau khô nước mắt: "Cái danh sách đó tuyệt đối không thể giao cho nàng ta."
"Vội gì chứ, nàng ta chẳng làm nên trò trống gì đâu." Lão phu nhân vỗ nhẹ vào mu bàn tay Minh Tĩnh Phù, trấn an: "Gái lớn phải gả chồng, chẳng phải nàng ta có hôn ước với Tín Dương Hầu phủ sao? Nữ nhi gả ra ngoài tất nhiên không thể quản chuyện trong phủ được, hai đứa nhỏ kia cũng chẳng thể làm nên sóng gió gì."
Minh đại gia gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Thế nhưng tình cảnh hiện giờ, Tín Dương Hầu phủ đâu còn chịu nhận Minh Tư nữa?"
Đại phu nhân trầm ngâm suy tính, chợt nảy ra một ý hay: "Chính thất thì bọn họ chắc chắn sẽ không chịu, vậy còn thϊếp thất thì sao? Ta thấy Tôn tam công tử rất ưng ý nàng ta đó."
"Không tồi." Lão phu nhân tán thưởng: "Lão nhị phạm tội, bị Thánh Thượng giáng chức, một nữ nhi của tội thần, có thể cho nàng ta vào phủ làm thϊếp cũng đã là may mắn của nàng ta rồi."
Minh Tĩnh Phù dựa vào lòng đại phu nhân, nghĩ đến việc Minh Tư phải làm thϊếp, trong lòng hả hê không ít: "Tín Dương Hầu phủ còn chịu cho nàng ta làm thϊếp đã là may mắn lắm rồi, nàng ta dựa vào đâu mà dám mơ tưởng vị trí chính thất?"
"Đúng là đạo lý này, con cũng đừng khóc nữa, ngày tháng còn dài, sự ủy khuất con chịu hôm nay, tổ mẫu nhất định sẽ đòi lại cho con." Lão phu nhân an ủi Minh Tĩnh Phù.
Minh Tĩnh Phù liên tục gật đầu, làm nũng nói: "Tạ ơn tổ mẫu, tổ mẫu thương con nhất!"
"Được, nhi tử sẽ lập tức đi liên hệ Tín Dương Hầu phủ, càng nhanh càng tốt!" Minh đại gia lập tức quyết định.
Đó chính là một khoản bạc lớn, con vịt đã đến miệng rồi, ai nỡ để nó bay đi mất chứ?
Sau khi tắm rửa, Minh Tư lại nghĩ đến hai đứa bé song sinh, liền đi một chuyến đến Đông Sương phòng, thấy cả hai đang ngủ say sưa mới yên lòng.
"Cô nương cẩn thận chút." Ngân Chúc đỡ Minh Tư xuống bậc thang, nhớ lại chuyện vừa rồi: "Cô nương hỏi danh sách hồi môn của phu nhân để làm gì vậy?"
Đã bôi thuốc tan bầm, đầu gối không còn đau nhiều như trước, Minh Tư ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen kịt: "Chức quan của đại bá phụ không cao, nhưng đại phòng lại sống phong lưu thịnh vượng, chắc hẳn đã nuốt không ít của hồi môn của mẫu thân ta."
Trước đây, dù là vì mẫu thân nói đều là người một nhà, cũng không thiếu chút bạc này, nhưng nay đã không còn là người một nhà thì phải tính sổ cho rõ ràng rồi.
Ngân Chúc bĩu môi nói: "Chắc chắn là vậy rồi, cô nương đừng để bọn họ được lợi dễ dàng."
Dọc theo con đường lát đá xanh qua trung đình, Minh Tư bước lên bậc thang: "Chắc hẳn bọn họ sẽ không đưa danh sách hồi môn cho ta, ta phải viết thư cho cữu cữu, thư từ đã chuẩn bị chưa?"
"Đã chuẩn bị rồi ạ, nô tỳ sẽ mài mực cho cô nương." Ngân Chúc đẩy cửa phòng.
Một chân Minh Tư bước qua ngưỡng cửa, đột nhiên ngửi thấy một mùi hương lạ. Sắc mặt nàng không đổi, quay đầu dặn dò Ngân Chúc: "Ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi, bảo cả những người gác đêm cũng lui hết đi, không được quấy rầy."
Ngân Chúc há miệng định hỏi, chợt nhớ ra điều gì, lập tức đáp lời rồi lui xuống.
Minh Tư vào phòng, đóng cửa lại. Trong phòng thắp vài ngọn nến, nàng liếc mắt một cái đã thấy bóng dáng cao ráo đứng trước bàn trang điểm. Căn phòng của nữ tử khuê các vốn rộng rãi, vì có thêm một vị khách không mời mà đến, bỗng trở nên chật chội lạ thường, sự hiện diện của nam nhân kia quá đỗi mạnh mẽ.
Nàng bước đến, khom người muốn hành lễ: "Điện hạ…"
"Chân chưa lành thì miễn lễ." Một bàn tay dày dặn, mạnh mẽ đỡ lấy cánh tay nàng.
"Tạ ơn điện hạ." Minh Tư đứng gần thêm một chút, thấy hắn đang nhìn vào ngăn kéo trên bàn trang điểm, vừa rồi Ngân Chúc quên chưa cất vào.
"Sao lại chỉ có chút đồ trang sức này thôi?" Bùi Trường Uyên khẽ đưa ngón tay thon dài, tùy ý gạt qua mấy món đồ trang sức của nàng.
Minh Tư cũng không giấu giếm, nói thẳng: "Bị trộm rồi."
Không hỏi mà tự lấy, coi như trộm.
"Trong phủ Quốc Công mà còn có kẻ trộm dám tơ tưởng sao?" Bùi Trường Uyên cười một tiếng đầy ẩn ý: "Xem ra cấm quân tuần tra vẫn còn quá lỏng lẻo rồi."
Hắn chọn một chiếc trâm bạc hình mẫu đơn, vươn cánh tay dài, ôm Minh Tư vào lòng, nâng tay cài chiếc trâm bạc vào mái tóc nàng.
Minh Tư bị kẹp giữa Thái tử và bàn trang điểm, để không quá gần Thái tử, nàng chỉ đành miễn cưỡng ngả người ra sau, dán vào bàn trang điểm, hơi thở có chút dồn dập đáp lời: "Ngàn phòng vạn phòng, trộm nhà khó phòng."
Bùi Trường Uyên dường như không nhận ra sự ngượng ngùng của nàng, lại càng tiến gần thêm hai bước. Bàn tay ôm lấy vòng eo mềm mại, thon gọn, như một cây cung đã giương hết dây, có thể nắm trọn bằng một tay, cảm giác thật tuyệt vời.
"Trước hết phải an nội mới có thể dẹp ngoại (muốn chống ngoại xâm thì trước tiên phải ổn định nội bộ)." Ngón trỏ của Bùi Trường Uyên khẽ cong, nâng cằm nàng lên. Có lẽ vì vừa tắm xong chưa lâu, đôi mắt long lanh như chứa tuyết ẩn sau hàng mi dài, hai má nàng ửng lên một chút hồng nhạt.
Ánh mắt hắn lướt xuống, nhìn chằm chằm vào đôi môi không cần son mà vẫn đỏ tươi, nói: "Hiểu không?"
Nam nhân kề sát quá gần, mùi long diên hương bao trùm lấy Minh Tư. Không còn đường lui, vòng eo mềm nhũn như sắp gãy rời. Nàng dứt khoát nâng hai tay lên, vòng lấy bờ vai rộng lớn của Thái tử để mượn lực, đôi môi đỏ mọng khẽ cười: "Tạ ơn điện hạ đã dạy bảo."
Khoảng cách giữa hai người lại một lần nữa được rút ngắn. Bùi Trường Uyên ngửi thấy mùi hương hoa diên vĩ thoang thoảng từ mái tóc Minh Tư tỏa ra. Hắn khẽ nuốt khan: "Cô không dạy không công đâu."
Minh Tư ngước mắt lên, nhìn sống mũi cao thẳng của Thái tử, đôi mày liễu giống như nhíu mà không phải nhíu, ra vẻ phiền não nói: "Thần nữ giờ đây chỉ còn mỗi thân mình, e rằng không thể trả được phí nhập học."
Tua rua treo trên chiếc trâm bạc khẽ lay động theo sự ngẩng đầu của Minh Tư, dưới ánh nến lấp lánh tỏa sáng có chút chói mắt. Bùi Trường Uyên rút chiếc trâm bạc xuống, tùy tay ném xuống đất: "Vậy thì lấy thứ khác mà bù vào."
Chiếc trâm bạc chạm đất, phát ra tiếng "đốp". Đôi mắt đẹp của Minh Tư lưu chuyển, hờn dỗi nói: "Thần nữ chỉ có mấy món đồ trang sức này thôi, điện hạ còn ném đi, ngày mai e rằng đến trâm cài đầu cũng chẳng còn bao nhiêu."
"Cô sẽ ban cho nàng những thứ tốt hơn." Cánh tay mạnh mẽ của Bùi Trường Uyên khẽ nâng lên, đỡ eo Minh Tư để nàng ngồi lên bàn trang điểm: "Những thứ thô thiển này, giữ lại cũng vô dụng."
Một người ngồi, một người đứng, tầm nhìn của Minh Tư được nâng lên đáng kể, phần eo cuối cùng cũng được giải thoát, thả lỏng ra. Thấy Thái tử không có vẻ gì là không thích, nàng liền buông thả thêm vài phần, dùng tay vòng lấy cổ Thái tử, cười nói rạng rỡ: "Điện hạ lời vàng ý ngọc, thần nữ xin chờ đợi vậy."
"Đầu gối còn đau không?" Không đợi nàng trả lời, Bùi Trường Uyên đã đưa tay vén váy nàng lên, để lộ vết tím bầm đáng sợ. Đêm qua không cẩn thận đè trúng, đau đến mức nước mắt lưng tròng, vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.
Hai người kề sát, Minh Tư sợ chạm vào đầu gối, chỉ đành dang chân ngồi trên bàn trang điểm, bắp chân vừa vặn đặt sát bên cạnh Thái tử. Vạt váy vén lên, làn da trắng nõn cọ vào áo ngoài của Thái tử, sự lạnh lẽo khiến nàng khẽ co ngón chân lại.
Minh Tư cũng cúi đầu nhìn: "Thuốc cao điện hạ ban thật kỳ diệu, đã đỡ hơn nhiều rồi."
Bùi Trường Uyên chỉ liếc mắt một cái liền thả vạt váy xuống: "Cẩn thận dưỡng thương, đừng để lại di chứng."
"Tuân lệnh điện hạ." Minh Tư khẽ nghiêng đầu. Dưới ánh nến lung linh, giữa mày đôi mắt ẩn hiện vẻ linh động và tinh nghịch của thiếu nữ.
Mái tóc xanh đen theo đó nghiêng xuống, lướt qua mu bàn tay Bùi Trường Uyên đang ôm lấy eo nàng, mang theo cảm giác tê dại ngưa ngứa. Hắn thuận thế vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của Minh Tư, lòng bàn tay vuốt ve chiếc cổ ngọc thanh mảnh của nàng.
"Vết sẹo này cũng nhạt đi rồi." Ngón cái đeo nhẫn ngọc của Bùi Trường Uyên đặt sát vào một bên cổ Minh Tư, chậm rãi vuốt ve.
"Vết thương vốn nhỏ, lành lại nhanh." Chiếc nhẫn ngọc hơi lạnh, khiến Minh Tư giật mình một cái, theo bản năng muốn rụt cổ lại nhưng cố gắng kiềm chế, nhẹ giọng cầu xin: "Điện hạ nhẹ tay chút, cổ thần nữ không chịu nổi bị bẻ gãy đâu."
"Cô đâu nỡ bẻ gãy cổ nàng." Mặc dù nói vậy, nhưng Bùi Trường Uyên lại chẳng hề nương tay. Hắn giữ lấy cổ Minh Tư, kéo nàng sát lại, cúi đầu xuống, khoảng cách giữa hai người gần đến mức gần như mặt kề mặt.
Mạng sống nằm trong tay người khác, Minh Tư không dám thở mạnh, tim đập thình thịch, cánh tay vòng lấy cổ Thái tử khẽ run rẩy.
Hơi thở ấm áp phả vào vành tai Minh Tư, giọng nói trầm thấp của Bùi Trường Uyên lọt vào tai: "Minh đại tiểu thư gϊếŧ người không chớp mắt, hẳn sẽ không dễ dàng dung túng cho trộm nhà đâu nhỉ?"
Minh Tư bỗng cứng người, đôi mắt hạnh trợn tròn.
Đêm mưa hôm ấy, là lần đầu tiên Minh Tư gϊếŧ người.
Tiêu quản gia sai người hạ bậc thang: "Đại tiểu thư, đến nơi rồi, mời ngài xuống xe ngựa."
Ngân Chúc vừa định đứng dậy, bị Minh Tư kéo lại. Nàng vén nửa tấm rèm xe quét mắt nhìn: "Sao không vào bằng cổng chính?"
Tiêu quản gia cười nịnh nọt: "Đêm đã khuya, ngoài đường nguy hiểm, cổng chính đã khóa rồi. Lão phu nhân nói cửa hông phía đông gần Đông Uyển nơi đại tiểu thư ở hơn, cũng tiện lợi hơn."
"Chưa đến giờ cấm đi lại mà cổng chính đã đóng rồi, ai không biết còn tưởng phủ Bình Nam Quốc Công có chuyện gì mờ ám." Minh Tư buông rèm xe xuống, giọng điệu không nặng không nhẹ: "Ta muốn vào từ cổng chính."
Minh Tư đã tự mình hy sinh, nếu cuối cùng chỉ nhận được kết quả phải cúi đầu nhún nhường, ép mình chịu đựng, chẳng phải là phí công vô ích sao?
"Cái này…" Tiêu quản gia đau đầu. Trước đây, hắn thấy đại tiểu thư tính tình hòa nhã, chưa bao giờ làm khó người dưới. Hôm nay mới biết đại tiểu thư cũng là một người khó đối phó.
Nếu không cứng rắn, sao có thể ép nhị tiểu thư quỳ hai canh giờ chứ?
Tiêu quản gia đành vội vàng đi bẩm báo lão phu nhân.
Minh Tư đoan trang ngồi trong xe ngựa, không ai động đậy. Hai đứa bé song sinh ngoan ngoãn ngồi trong lòng Bạch Du và Chu ma ma.
Chu ma ma nói: "Đại tiểu thư nên sớm cứng rắn hơn. Người mới là đích trưởng nữ của Quốc Công gia, mới là chủ nhân của phủ này."
Phụ thân nàng trấn thủ sa trường, cả gia đình nàng sống nhiều năm ở Tây Bắc. Sau khi mẫu thân bệnh mất, tiểu đệ đột nhiên mắc chứng tim đập nhanh. Để tìm thái y chữa bệnh, nàng mới dẫn hai đệ muội về kinh. Ba năm nay vừa lúc là kỳ tang của mẫu thân, nàng sống khép kín. Đại phòng đối xử vô cùng thân thiết, không hề lộ chút lòng dạ hai mặt nào.
"Đại tiểu thư ở Tây Bắc lâu rồi, không biết kinh thành này ai nấy đều có mười mấy bộ mặt." Chu ma ma khẽ thở dài.
Tay đặt lên đầu gối đau nhức, Minh Tư nói: "Giờ thì biết rồi."
"Đại tiểu thư, cổng chính đã mở rồi, chúng ta mau qua đó thôi." Tiêu quản gia thở hồng hộc chạy đến, sai phu xe lái xe ngựa đến cổng chính.
Cổng chính đóng rồi lại mở, cuối cùng cũng mời được đại tiểu thư vào phủ.
Minh Tư vịn tay Ngân Chúc, như không nghe thấy, chỉ nói: "Về Đông Uyển."
"Đại tiểu thư…" Tiêu quản gia nhìn bóng lưng của Minh Tư và mấy người nhị phòng, một giọt mồ hôi chảy dài trên trán, thầm nghĩ những ngày bình yên trong phủ e rằng đã đến hồi kết rồi.
Phủ Bình Nam Quốc Công chia làm Đông Uyển và Tây Uyển. Đại phòng ở Tây Uyển, Bình Nam Quốc Công ở Đông Uyển, còn lão phu nhân thì ở giữa.
Mấy năm nay Bình Nam Quốc Công không ở kinh thành, Đông Uyển tuy rộng rãi nhưng không xa hoa. Ba năm kỳ tang, Minh Tư cũng không cho người tu sửa, chỉ dọn dẹp sạch sẽ rồi ở.
Trở về nơi quen thuộc, hai đứa bé song sinh rõ ràng an tâm hơn rất nhiều, đã bắt đầu ngáp. Minh Tư bảo Bạch Du và Chu ma ma đưa chúng đi ngủ.
"Cô nương cứ ngồi đi, nô tỳ đã sai người đi đun nước nóng." Ngân Chúc quét mắt nhìn quanh phòng: "Để nô tỳ xem có thiếu đồ gì không."
Minh Tư ngồi xuống ghế dài êm ái: "Ta mới hết kỳ tang, cũng chưa kịp sắm sửa đồ vật gì quý giá."
"Cô nương!" Vừa dứt lời, Ngân Chúc đã kéo ngăn kéo của bàn trang điểm ra: "Rất nhiều trang sức quý giá của cô nương đã biến mất rồi, đó là những thứ trước đây được ban thưởng từ trong cung đó."
Từ khi Minh Tư về kinh, mỗi dịp lễ tết, những vật phẩm ban thưởng từ trong cung đều không thể thiếu phần của nàng. Hơn nữa, vì nàng đang trong kỳ tang nên được miễn vào cung tạ ơn. Ân sủng lớn như vậy, sao có thể không khiến người ta đỏ mắt?
Minh Tư không chút vội vàng: "Đồ vật được ban thưởng đã được đăng ký vào sổ sách rồi, không thể chạy thoát được đâu."
"Đại tiểu thư, lão phu nhân đến rồi." Ngoài cửa, tỳ nữ chạy vào bẩm báo.
Ngân Chúc vội vàng đặt ngăn kéo xuống, định đỡ Minh Tư dậy, nhưng Minh Tư lại lắc đầu.
Khâu ma ma đỡ lão phu nhân vào, Ngân Chúc khụy gối hành lễ.
Lão phu nhân thấy Minh Tư vẫn ngồi yên, khẽ cau mày không dễ nhận ra: "Tư nha đầu."
"Tổ mẫu đến rồi." Minh Tư nở nụ cười: "Hôm qua tôn nữ quỳ bị thương đầu gối, tổ mẫu thương con như vậy, chắc hẳn sẽ không nỡ để con đứng dậy hành lễ chứ."
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở. Cuối cùng, lão phu nhân vì nhớ đến khẩu dụ của Thánh Thượng mà chịu thua.
Bà bày ra vẻ mặt từ ái, ngồi xuống bên cạnh Minh Tư: "Đứa bé ngoan, sao lại bị thương đầu gối? Tổ mẫu sẽ cho người đi mời đại phu đến."
Minh Tư tỏ vẻ ngạc nhiên: "Tổ mẫu không biết hôm qua con quỳ hai canh giờ ngoài cửa sao?"
"Mấy ngày nay ta bệnh nặng hồ đồ." Lão phu nhân muốn nắm tay Minh Tư: "Thật sự không biết."
Minh Tư không động đậy thu tay lại đặt lên đầu gối: "Con biết mà, nếu tổ mẫu biết, nhất định sẽ không nỡ để con quỳ lâu như vậy."
Tay lão phu nhân vồ hụt, trên mặt ngẩn ra một lúc mới đau lòng nói: "Tổ mẫu thương con nhất, nhất định sẽ phạt nặng những hạ nhân không biết quy củ đó."
"Tổ mẫu thương yêu như vậy, tôn nữ xin ghi nhớ trong lòng, tương lai nhất định sẽ báo đáp thật tốt." Minh Tư nói xã giao vài câu rồi không muốn ứng phó nữa, thẳng thắn hỏi: "Con nhớ danh sách hồi môn của mẫu thân ở chỗ tổ mẫu, con cũng không còn nhỏ nữa, nên học quản gia. Chuyện trong phủ có đại bá mẫu lo liệu nên con sẽ không nhúng tay vào, con chỉ quản lý của hồi môn của mẫu thân thôi."
Sắc mặt lão phu nhân cứng đờ: "Không phải con bị thương đầu gối sao, vẫn nên dưỡng thương là chính. Chuyện này không vội."
"Chính vì bị thương đầu gối nên không có việc gì làm, chi bằng học xem sổ sách." Minh Tư bĩu môi, giả vờ buồn bã nói: "Tổ mẫu sẽ không nỡ từ chối con đâu, đúng không?"
"Sao lại thế." Vẻ mặt hiền hòa của lão phu nhân khó mà duy trì: "Của hồi môn của mẫu thân con đương nhiên là của con. Chỉ là tổ mẫu không nhớ để ở đâu, mai ta sẽ cho người tìm xem."
Minh Tư cười cong mắt: "Tổ mẫu tốt nhất."
Lão phu nhân bước ra khỏi Đông Uyển, sắc mặt còn đen hơn lúc đến. Đã lớn tuổi rồi mà còn phải chịu ấm ức từ một tiểu nha đầu, làm sao bà nhịn được.
Khâu ma ma đỡ lão phu nhân, khẽ nói: "Lão phu nhân, hồi môn của nhị phu nhân trong phủ đã dùng không ít, nếu đại tiểu thư điều tra kỹ lưỡng…"
Nhị phu nhân Phạm thị là con gái của phú thương giàu có ở Dương Châu, khi xuất giá, đó là cảnh mười dặm hồng trang (của hồi môn rất nhiều), của hồi môn nhiều đến mức trong phủ không chứa hết. Sau khi họ đi Tây Bắc, phần lớn của hồi môn để lại trong phủ, những năm này, chỗ này dùng một ít, chỗ kia dùng một ít, còn đâu mà nguyên vẹn.
"Thật là ngang bướng giống hệt tính khí của cha nó, đáng ghét thật." Lão phu nhân mất kiên nhẫn hỏi: "Lão đại đâu?"
Khâu ma ma: "Nhị tiểu thư quỳ lâu như vậy, chắc hẳn đại gia và đại phu nhân đang ở trong viện của nhị tiểu thư."
Hai người đến Tây Uyển, vừa vào sân đã nghe thấy tiếng khóc lóc ồn ào của Minh Tĩnh Phù, kèm theo tiếng đồ vật vỡ loảng xoảng. Các nha hoàn, bà tử đứng ngoài đều cúi đầu, nín thở không dám lên tiếng.
"Mẫu thân! Con không muốn sống nữa!" Minh Tĩnh Phù khóc đến mức suýt chút nữa tắt thở: "Nữ nhi còn mặt mũi nào mà sống trên cõi đời này nữa đây!"
Đại phu nhân nhìn vết bầm tím trên đầu gối nàng, liền ôm chặt lấy nữ nhi mà rơi lệ: "Lão gia, chúng ta chỉ có duy nhất một đứa con gái này thôi. Phù nhi chịu nhục cũng chính là lão gia chịu nhục, rõ ràng Minh Tư đang cố ý sỉ nhục lão gia mà!"
"Thôi đừng khóc nữa!" Minh đại gia bị hai mẹ con khóc đến nhức cả đầu, trong lòng cũng không đành lòng: "Phù nhi đừng khóc, phụ thân nhất định sẽ vì con mà đòi lại công đạo."
"Kẽo kẹt…" Khâu ma ma đẩy cửa bước vào. Trong phòng, mảnh sứ vỡ tan tành khắp nơi, chẳng còn lấy một chỗ đặt chân.
Minh Tĩnh Phù nhìn thấy lão phu nhân thì càng thêm ủy khuất, thút thít đáng thương: "Tổ mẫu, Phù nhi đau lắm, tổ mẫu hãy làm chủ cho con đi ạ!"
So với vẻ giả tạo ở Đông Uyển, lão phu nhân đối với Minh Tĩnh Phù, người từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh mình, lại là thật lòng đau xót. Bà lau đi nước mắt cho Minh Tĩnh Phù: "Phù nhi ngoan, đừng khóc, coi chừng khóc hỏng đôi mắt."
Minh đại gia bưng một chiếc ghế đẩu tròn đến cho lão phu nhân: "Đêm khuya thế này, sao mẫu thân còn ra ngoài?"
Lão phu nhân ngồi xuống, giọng điệu chẳng mấy thiện lương: "Đi một chuyến từ Đông Uyển về."
Khâu ma ma tiếp lời: "Đại tiểu thư không những không chịu đứng dậy hành lễ với lão phu nhân, còn cả gan hỏi lão phu nhân xin danh sách của hồi môn của mẫu thân nàng ấy."
"Danh sách hồi môn?" Đại phu nhân chợt quay đầu lại, kinh ngạc: "Nàng ta muốn làm gì?"
Từ trước đến nay, phủ này đều do đại phu nhân quản lý, việc tham ô bao nhiêu của hồi môn của Phạm thị (mẹ của Minh Tư) thì bà là người rõ nhất.
Lão phu nhân khẽ hừ lạnh một tiếng: "Chỉ sợ cánh đã cứng rồi, muốn cùng chúng ta đấu đá, giống y hệt cái đức hạnh của lão nhị trước kia."
"Mẫu thân, giờ phải làm sao đây?" Đại phu nhân lau khô nước mắt: "Cái danh sách đó tuyệt đối không thể giao cho nàng ta."
"Vội gì chứ, nàng ta chẳng làm nên trò trống gì đâu." Lão phu nhân vỗ nhẹ vào mu bàn tay Minh Tĩnh Phù, trấn an: "Gái lớn phải gả chồng, chẳng phải nàng ta có hôn ước với Tín Dương Hầu phủ sao? Nữ nhi gả ra ngoài tất nhiên không thể quản chuyện trong phủ được, hai đứa nhỏ kia cũng chẳng thể làm nên sóng gió gì."
Minh đại gia gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Thế nhưng tình cảnh hiện giờ, Tín Dương Hầu phủ đâu còn chịu nhận Minh Tư nữa?"
Đại phu nhân trầm ngâm suy tính, chợt nảy ra một ý hay: "Chính thất thì bọn họ chắc chắn sẽ không chịu, vậy còn thϊếp thất thì sao? Ta thấy Tôn tam công tử rất ưng ý nàng ta đó."
"Không tồi." Lão phu nhân tán thưởng: "Lão nhị phạm tội, bị Thánh Thượng giáng chức, một nữ nhi của tội thần, có thể cho nàng ta vào phủ làm thϊếp cũng đã là may mắn của nàng ta rồi."
Minh Tĩnh Phù dựa vào lòng đại phu nhân, nghĩ đến việc Minh Tư phải làm thϊếp, trong lòng hả hê không ít: "Tín Dương Hầu phủ còn chịu cho nàng ta làm thϊếp đã là may mắn lắm rồi, nàng ta dựa vào đâu mà dám mơ tưởng vị trí chính thất?"
"Đúng là đạo lý này, con cũng đừng khóc nữa, ngày tháng còn dài, sự ủy khuất con chịu hôm nay, tổ mẫu nhất định sẽ đòi lại cho con." Lão phu nhân an ủi Minh Tĩnh Phù.
Minh Tĩnh Phù liên tục gật đầu, làm nũng nói: "Tạ ơn tổ mẫu, tổ mẫu thương con nhất!"
"Được, nhi tử sẽ lập tức đi liên hệ Tín Dương Hầu phủ, càng nhanh càng tốt!" Minh đại gia lập tức quyết định.
Đó chính là một khoản bạc lớn, con vịt đã đến miệng rồi, ai nỡ để nó bay đi mất chứ?
Sau khi tắm rửa, Minh Tư lại nghĩ đến hai đứa bé song sinh, liền đi một chuyến đến Đông Sương phòng, thấy cả hai đang ngủ say sưa mới yên lòng.
"Cô nương cẩn thận chút." Ngân Chúc đỡ Minh Tư xuống bậc thang, nhớ lại chuyện vừa rồi: "Cô nương hỏi danh sách hồi môn của phu nhân để làm gì vậy?"
Đã bôi thuốc tan bầm, đầu gối không còn đau nhiều như trước, Minh Tư ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen kịt: "Chức quan của đại bá phụ không cao, nhưng đại phòng lại sống phong lưu thịnh vượng, chắc hẳn đã nuốt không ít của hồi môn của mẫu thân ta."
Trước đây, dù là vì mẫu thân nói đều là người một nhà, cũng không thiếu chút bạc này, nhưng nay đã không còn là người một nhà thì phải tính sổ cho rõ ràng rồi.
Ngân Chúc bĩu môi nói: "Chắc chắn là vậy rồi, cô nương đừng để bọn họ được lợi dễ dàng."
Dọc theo con đường lát đá xanh qua trung đình, Minh Tư bước lên bậc thang: "Chắc hẳn bọn họ sẽ không đưa danh sách hồi môn cho ta, ta phải viết thư cho cữu cữu, thư từ đã chuẩn bị chưa?"
"Đã chuẩn bị rồi ạ, nô tỳ sẽ mài mực cho cô nương." Ngân Chúc đẩy cửa phòng.
Một chân Minh Tư bước qua ngưỡng cửa, đột nhiên ngửi thấy một mùi hương lạ. Sắc mặt nàng không đổi, quay đầu dặn dò Ngân Chúc: "Ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi, bảo cả những người gác đêm cũng lui hết đi, không được quấy rầy."
Ngân Chúc há miệng định hỏi, chợt nhớ ra điều gì, lập tức đáp lời rồi lui xuống.
Minh Tư vào phòng, đóng cửa lại. Trong phòng thắp vài ngọn nến, nàng liếc mắt một cái đã thấy bóng dáng cao ráo đứng trước bàn trang điểm. Căn phòng của nữ tử khuê các vốn rộng rãi, vì có thêm một vị khách không mời mà đến, bỗng trở nên chật chội lạ thường, sự hiện diện của nam nhân kia quá đỗi mạnh mẽ.
Nàng bước đến, khom người muốn hành lễ: "Điện hạ…"
"Chân chưa lành thì miễn lễ." Một bàn tay dày dặn, mạnh mẽ đỡ lấy cánh tay nàng.
"Tạ ơn điện hạ." Minh Tư đứng gần thêm một chút, thấy hắn đang nhìn vào ngăn kéo trên bàn trang điểm, vừa rồi Ngân Chúc quên chưa cất vào.
"Sao lại chỉ có chút đồ trang sức này thôi?" Bùi Trường Uyên khẽ đưa ngón tay thon dài, tùy ý gạt qua mấy món đồ trang sức của nàng.
Minh Tư cũng không giấu giếm, nói thẳng: "Bị trộm rồi."
Không hỏi mà tự lấy, coi như trộm.
"Trong phủ Quốc Công mà còn có kẻ trộm dám tơ tưởng sao?" Bùi Trường Uyên cười một tiếng đầy ẩn ý: "Xem ra cấm quân tuần tra vẫn còn quá lỏng lẻo rồi."
Hắn chọn một chiếc trâm bạc hình mẫu đơn, vươn cánh tay dài, ôm Minh Tư vào lòng, nâng tay cài chiếc trâm bạc vào mái tóc nàng.
Minh Tư bị kẹp giữa Thái tử và bàn trang điểm, để không quá gần Thái tử, nàng chỉ đành miễn cưỡng ngả người ra sau, dán vào bàn trang điểm, hơi thở có chút dồn dập đáp lời: "Ngàn phòng vạn phòng, trộm nhà khó phòng."
Bùi Trường Uyên dường như không nhận ra sự ngượng ngùng của nàng, lại càng tiến gần thêm hai bước. Bàn tay ôm lấy vòng eo mềm mại, thon gọn, như một cây cung đã giương hết dây, có thể nắm trọn bằng một tay, cảm giác thật tuyệt vời.
"Trước hết phải an nội mới có thể dẹp ngoại (muốn chống ngoại xâm thì trước tiên phải ổn định nội bộ)." Ngón trỏ của Bùi Trường Uyên khẽ cong, nâng cằm nàng lên. Có lẽ vì vừa tắm xong chưa lâu, đôi mắt long lanh như chứa tuyết ẩn sau hàng mi dài, hai má nàng ửng lên một chút hồng nhạt.
Ánh mắt hắn lướt xuống, nhìn chằm chằm vào đôi môi không cần son mà vẫn đỏ tươi, nói: "Hiểu không?"
Nam nhân kề sát quá gần, mùi long diên hương bao trùm lấy Minh Tư. Không còn đường lui, vòng eo mềm nhũn như sắp gãy rời. Nàng dứt khoát nâng hai tay lên, vòng lấy bờ vai rộng lớn của Thái tử để mượn lực, đôi môi đỏ mọng khẽ cười: "Tạ ơn điện hạ đã dạy bảo."
Khoảng cách giữa hai người lại một lần nữa được rút ngắn. Bùi Trường Uyên ngửi thấy mùi hương hoa diên vĩ thoang thoảng từ mái tóc Minh Tư tỏa ra. Hắn khẽ nuốt khan: "Cô không dạy không công đâu."
Minh Tư ngước mắt lên, nhìn sống mũi cao thẳng của Thái tử, đôi mày liễu giống như nhíu mà không phải nhíu, ra vẻ phiền não nói: "Thần nữ giờ đây chỉ còn mỗi thân mình, e rằng không thể trả được phí nhập học."
Tua rua treo trên chiếc trâm bạc khẽ lay động theo sự ngẩng đầu của Minh Tư, dưới ánh nến lấp lánh tỏa sáng có chút chói mắt. Bùi Trường Uyên rút chiếc trâm bạc xuống, tùy tay ném xuống đất: "Vậy thì lấy thứ khác mà bù vào."
Chiếc trâm bạc chạm đất, phát ra tiếng "đốp". Đôi mắt đẹp của Minh Tư lưu chuyển, hờn dỗi nói: "Thần nữ chỉ có mấy món đồ trang sức này thôi, điện hạ còn ném đi, ngày mai e rằng đến trâm cài đầu cũng chẳng còn bao nhiêu."
"Cô sẽ ban cho nàng những thứ tốt hơn." Cánh tay mạnh mẽ của Bùi Trường Uyên khẽ nâng lên, đỡ eo Minh Tư để nàng ngồi lên bàn trang điểm: "Những thứ thô thiển này, giữ lại cũng vô dụng."
Một người ngồi, một người đứng, tầm nhìn của Minh Tư được nâng lên đáng kể, phần eo cuối cùng cũng được giải thoát, thả lỏng ra. Thấy Thái tử không có vẻ gì là không thích, nàng liền buông thả thêm vài phần, dùng tay vòng lấy cổ Thái tử, cười nói rạng rỡ: "Điện hạ lời vàng ý ngọc, thần nữ xin chờ đợi vậy."
"Đầu gối còn đau không?" Không đợi nàng trả lời, Bùi Trường Uyên đã đưa tay vén váy nàng lên, để lộ vết tím bầm đáng sợ. Đêm qua không cẩn thận đè trúng, đau đến mức nước mắt lưng tròng, vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.
Hai người kề sát, Minh Tư sợ chạm vào đầu gối, chỉ đành dang chân ngồi trên bàn trang điểm, bắp chân vừa vặn đặt sát bên cạnh Thái tử. Vạt váy vén lên, làn da trắng nõn cọ vào áo ngoài của Thái tử, sự lạnh lẽo khiến nàng khẽ co ngón chân lại.
Minh Tư cũng cúi đầu nhìn: "Thuốc cao điện hạ ban thật kỳ diệu, đã đỡ hơn nhiều rồi."
Bùi Trường Uyên chỉ liếc mắt một cái liền thả vạt váy xuống: "Cẩn thận dưỡng thương, đừng để lại di chứng."
"Tuân lệnh điện hạ." Minh Tư khẽ nghiêng đầu. Dưới ánh nến lung linh, giữa mày đôi mắt ẩn hiện vẻ linh động và tinh nghịch của thiếu nữ.
Mái tóc xanh đen theo đó nghiêng xuống, lướt qua mu bàn tay Bùi Trường Uyên đang ôm lấy eo nàng, mang theo cảm giác tê dại ngưa ngứa. Hắn thuận thế vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của Minh Tư, lòng bàn tay vuốt ve chiếc cổ ngọc thanh mảnh của nàng.
"Vết sẹo này cũng nhạt đi rồi." Ngón cái đeo nhẫn ngọc của Bùi Trường Uyên đặt sát vào một bên cổ Minh Tư, chậm rãi vuốt ve.
"Vết thương vốn nhỏ, lành lại nhanh." Chiếc nhẫn ngọc hơi lạnh, khiến Minh Tư giật mình một cái, theo bản năng muốn rụt cổ lại nhưng cố gắng kiềm chế, nhẹ giọng cầu xin: "Điện hạ nhẹ tay chút, cổ thần nữ không chịu nổi bị bẻ gãy đâu."
"Cô đâu nỡ bẻ gãy cổ nàng." Mặc dù nói vậy, nhưng Bùi Trường Uyên lại chẳng hề nương tay. Hắn giữ lấy cổ Minh Tư, kéo nàng sát lại, cúi đầu xuống, khoảng cách giữa hai người gần đến mức gần như mặt kề mặt.
Mạng sống nằm trong tay người khác, Minh Tư không dám thở mạnh, tim đập thình thịch, cánh tay vòng lấy cổ Thái tử khẽ run rẩy.
Hơi thở ấm áp phả vào vành tai Minh Tư, giọng nói trầm thấp của Bùi Trường Uyên lọt vào tai: "Minh đại tiểu thư gϊếŧ người không chớp mắt, hẳn sẽ không dễ dàng dung túng cho trộm nhà đâu nhỉ?"
Minh Tư bỗng cứng người, đôi mắt hạnh trợn tròn.
Đêm mưa hôm ấy, là lần đầu tiên Minh Tư gϊếŧ người.
7
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
