TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 6
Chương 6

Rửa mặt thay y phục, vấn tóc cài trâm, trang điểm tỉ mỉ, Ngân Chúc và mấy thị nữ cùng nhau hầu hạ cũng mất hơn nửa canh giờ. Bà tử ở chính viện hối thúc hết lần này đến lần khác, hối đến nỗi tay Ngân Chúc cài trâm cũng có chút run rẩy.

Minh Tư lại như không có chuyện gì, còn soi mình trong gương đồng chạm khắc, tỉ mỉ vẽ thêm một đóa hoa điền tinh xảo giữa mày mới coi như xong xuôi.

Ngân Chúc đỡ Minh Tư đứng dậy: "Cô nương, bên ngoài đã chuẩn bị kiệu nhỏ."

Từ Đông Uyển đến chính viện có chút xa, trước đây Minh Tư chưa từng đi kiệu nhỏ, vẫn luôn đi bộ đến thỉnh an lão phu nhân, nhưng nay đã khác xưa, dù là trong phủ, nàng cũng lười đi bộ.

Kiệu nhỏ đặt xuống, đã đợi gần một canh giờ, sắc mặt của mọi người đều không được tốt, ai nấy đều nghĩ Minh Tư mà đến thì nhất định phải tìm cách gây khó dễ cho nàng.

Nhưng khi Minh Tư bước vào trong, phản ứng đầu tiên của mọi người lại là sững sờ.

Từ lâu đã biết Minh Tư có dung nhan xuất chúng, nhưng mấy năm nay nàng giữ đạo hiếu, vẫn luôn vận y phục trắng xóa, rất ít khi ăn mặc lộng lẫy và kiều diễm như vậy.

Một bộ trang sức đá quý vô cùng sang trọng lập tức khiến những người khác trở nên mờ nhạt. Hoa điền giữa đôi mày càng tô điểm thêm vẻ rực rỡ, tôn lên đôi môi đỏ chúm chím và gò má ửng hồng của Minh Tư, tà váy màu lựu dệt gấm thêu chỉ vàng khiến từng bước đi trở nên nhẹ nhàng duyên dáng, kiều diễm thướt tha, hệt như tiên nữ giáng trần.

Tôn tam công tử, Tôn Thế Thành lập tức đứng bật dậy, mắt trợn tròn cả lên.

Bình Nam Quốc Công bị Hoàng thượng kết tội, mọi người đều nghĩ Minh Tư hẳn sẽ phải lấy nước mắt rửa mặt, tiều tụy héo hon, thế nhưng nàng lại xuất hiện trong bộ y phục lộng lẫy, thu hút mọi ánh nhìn, càng khẳng định vững chắc danh tiếng đệ nhất khuê tú kinh thành.

Tín Dương Hầu phu nhân Tiền thị thấy nhi tử thất thố, trên mặt không giữ được thể diện, liền kéo nhi tử một cái, mỉa mai nói: "Minh đại tiểu thư quả là khó mời, để cả một phòng trưởng bối ở đây chờ ngươi, làm giá cao quá nhỉ!"

Minh Tư làm như không nghe thấy tiếng chó sủa, ung dung ngồi xuống chiếc ghế trống.

Tiền thị thấy Minh Tư không chỉ phớt lờ mình mà còn không có chút lễ nghi nào, lạnh lùng nói một câu: "Thật là không có quy củ."

"Đầu gối của ta bị thương, tổ mẫu đặc biệt cho phép ta miễn lễ nghi phức tạp." Minh Tư liếc nhìn Tiền thị một cái, mỉa mai: "Sao phu nhân không ở Tín Dương Hầu phủ làm chủ, lại chạy đến Bình Nam Quốc Công phủ quản quy củ của ta? Đây lại là quy củ gì vậy?"

"Ngươi!" Tiền thị nghẹn lời, suýt chút nữa không giữ được phong thái quý phu nhân thế gia.

"Tư nha đầu." Lão phu nhân ngồi trên cùng vội vàng hòa giải: "Hầu phu nhân dù sao cũng là trưởng bối, con không được vô lễ."

"Tổ mẫu đừng trách, thật sự là thân thể con yếu ớt, không thể quỳ gối." Minh Tư nhìn sang Minh Tĩnh Phù đối diện, cười nói: "Không bằng nhị muội muội thân thể khỏe mạnh, quỳ hai canh giờ mà giờ đã có thể đi lại được rồi."

Đầu gối Minh Tĩnh Phù vừa đau vừa mỏi, nếu không phải vì muốn xem trò cười của Minh Tư thì nàng vẫn còn đang nằm trên giường. Trò cười của Minh Tư chưa thấy đâu, ngược lại còn bị mỉa mai trước. Nàng nhìn chằm chằm vào bộ trang sức bằng đá quý trên đầu Minh Tư, trong mắt hiện lên vẻ ghen ghét. Rõ ràng nàng đã lục soát khắp Đông Uyển, sao lại không thấy bộ trang sức hoa lệ như vậy?

"Chân có bị thương nặng đến mấy cũng phải thỉnh an tổ mẫu. Đại tỷ tỷ đừng làm loạn lễ nghi trên dưới, truyền ra ngoài thì mất mặt Bình Nam Quốc Công phủ." Minh Tĩnh Phù giả vờ chỉnh lại vạt váy.

"Mất mặt?" Khóe miệng Minh Tư nở nụ cười tự nhiên: "Đại bá phụ đuổi những đứa cháu thơ dại ra khỏi phủ mà còn không thấy mất mặt, ta có gì mà phải sợ."

"Ngươi ăn nói bậy bạ!" Minh Tĩnh Phù sắp sửa tranh cãi với Minh Tư, đại phu nhân không muốn làm chậm trễ công việc, liền kéo Minh Tĩnh Phù một cái: "Được rồi, đại cô nương là tỷ tỷ, Phù nhi con làm muội muội thì nhường nàng một chút đi."

Đa phần là tỷ tỷ nhường muội muội, nhưng đại phu nhân lại bảo muội muội nhường tỷ tỷ, đây chẳng phải rõ ràng muốn người khác nghĩ Minh Tư ngông cuồng sao?

Minh Tư không những không thấy xấu hổ, ngược lại còn thuận nước đẩy thuyền: "Phải rồi, tỷ tỷ không hiểu chuyện, nhị muội muội hãy nhường ta nhiều một chút."

Lão phu nhân thiếu kiên nhẫn nheo mắt lại, miệng lưỡi của Minh Tư từ bao giờ lại sắc bén như vậy, cứ như biến thành một người khác, hoàn toàn không coi họ ra gì, không có chút tôn ti trật tự nào, càng ngày càng giống cái tính cứng rắn của phụ thân nàng.

Vì kiêng dè chính sự hôm nay, lão phu nhân không tiện nổi giận, chỉ nói: "Tư nha đầu, hôm nay Tín Dương Hầu phu nhân đến cầu thân, sao tỷ muội lại cãi nhau thế này?"

"Làm gì có nhà nào buổi chiều mới đến cầu thân." Minh Tư nâng chén trà trên bàn lên nhấp một ngụm, bình phẩm: "Thật sự là không có quy củ."

Tiền thị nói Minh Tư một câu không có quy củ, Minh Tư liền trả lại bà ta hai câu, miệng lưỡi sắc sảo khiến Tiền thị tức không nhẹ: "Cưới hỏi đàng hoàng tất nhiên phải sớm, còn nạp thϊếp thì cần gì nhiều quy củ như vậy."

"Nạp thϊếp?" Minh Tư nâng chén trà nhìn Tiền thị.

Tiền thị thấy vẻ khó hiểu trong mắt Minh Tư, dường như cuối cùng cũng tìm được bí quyết chiến thắng, khóe miệng đắc ý nhếch lên: "Đúng vậy, nhi tử ta muốn nạp ngươi làm thϊếp, đó cũng là phúc khí của ngươi."

Minh Tư liếc nhìn Tôn Thế Thành một cái, Tôn Thế Thành né tránh ánh mắt, há miệng muốn nói gì đó, nhưng bị Tiền thị kéo lại, không cho hắn mở lời, tránh để mất thể diện trước mặt những người này.

Minh Tư cũng không mong đợi Tôn Thế Thành sẽ nói gì, nàng quay đầu đặt chén trà xuống, tặc lưỡi than thở: "Chỉ là nạp một tiểu thϊếp thôi, Tín Dương Hầu phu nhân còn đích thân đến cửa, người hiểu chuyện thì nói phu nhân coi trọng ta, người không hiểu chuyện còn tưởng Tín Dương Hầu phủ không có quy củ, nạp thϊếp mà cũng phải vội vàng như vậy."

Lại thêm một câu "không có quy củ" đã hoàn toàn châm ngòi ngọn lửa giận của Tiền thị, tức đến nỗi mũi cũng lệch đi, chỉ vào Minh Tư mắng: "Đồ nha đầu ti tiện mồm mép tép nhảy, nếu không phải con ta nhìn trúng ngươi, một đứa con gái tội thần như ngươi, ta nhìn một cái cũng thấy bẩn."

Đối mặt với lời lăng mạ của Tiền thị, Minh Tư mặt không đổi sắc, đáp: "Phụ thân ta bị phạt, nhưng Hoàng thượng không tước đi tước vị của ông ấy, cũng không phạt ta, sao ta lại thành con gái tội thần rồi?"

Đại phu nhân nghe vậy, trong lòng chợt thắt lại, Hoàng thượng quả thật không có thánh chỉ rõ ràng tước đoạt tước vị của Bình Nam Quốc Công, đây cũng là điều mà đại phòng lo lắng nhất.

"Phụ thân ngươi đã bị Hoàng thượng lưu đày đến Nam Cương, tước vị bị tước đoạt còn không phải chuyện sớm muộn sao?" Nói đến đây, Tiền thị đắc ý hẳn lên, nhớ ra mình là Tín Dương Hầu phu nhân, miễn cưỡng nén giận, giữ vững dáng vẻ quý phu nhân: "Nhi tử của ta mềm lòng, niệm tình ngươi bơ vơ không nơi nương tựa, lúc này mới nạp ngươi vào phủ. Ngươi lại không biết tốt xấu như vậy."

"Tư nha đầu." Lão phu nhân làm ra vẻ như muốn tốt cho Minh Tư mà khuyên nhủ: "Con tuổi cũng không còn nhỏ, lão nhị phạm trọng tội, giờ đây còn nhà nào tốt bụng chịu lấy con nữa. Hầu phủ cũng có ý tốt, con gả qua đó, cũng có chỗ nương tựa."

Minh Tĩnh Phù thêm dầu vào lửa: "Đúng vậy, chẳng lẽ giờ phút này đại tỷ tỷ còn nghĩ đến chuyện làm chính thất của Hầu phủ sao? Có người nguyện ý thu nhận làm thϊếp đã là không dễ rồi."

"Chuyện của ta còn chưa tới lượt ngươi xen vào." Minh Tư cau mày, ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi dao sắc bén lướt qua Minh Tĩnh Phù: "Nếu ngươi thích làm thϊếp như vậy thì ngươi tự mình gả qua đó đi, khỏi phải thèm thuồng mà đỏ mắt!"

Minh Tĩnh Phù chưa từng thấy bộ dạng này của Minh Tư, sợ đến trắng bệch cả mặt, tủi thân ôm cánh tay đại phu nhân: "Mẫu thân…"

Đại phu nhân còn chưa kịp mở lời, Minh Tư đã nói: "Đại bá mẫu tốt nhất nên dạy dỗ nhị muội muội nhiều hơn, trưởng bối nói chuyện nàng xen vào làm gì, không có quy củ."

Minh Tư mới vào chưa đầy một khắc, đã dẫm đạp lên thể diện của tất cả mọi người có mặt. Các nha hoàn, bà tử đứng hầu bên cạnh cúi đầu càng ngày càng thấp, hận không thể chui xuống đất, sợ bị vạ lây.

Đặc biệt là các nha hoàn do Tín Dương Hầu phủ mang đến đều há hốc mồm kinh ngạc, chẳng phải nói Bình Nam Quốc Công bị Hoàng thượng giáng tội sao? Sao đại tiểu thư Minh gia lại còn kiêu ngạo hơn trước, quả thực như Diêm Vương, ai đến là thu phục người đó, nếu cưới về Hầu phủ, e rằng ngày sau trời của Hầu phủ cũng bị lật tung lên mất.

"Hỗn xược!" Lão phu nhân không thể nhịn được nữa, vỗ mạnh vào gối tựa: "Tư nha đầu, ngươi đừng quá đáng, còn có khách ở đây."

"Khách? Khách nào?" Minh Tư giọng điệu khinh thường: "Vừa vào đã chỉ thẳng vào mặt ta nói phụ thân ta là tội thần, mắng ta là đồ nha đầu ti tiện. Ta đây không thể không có xương cốt như vậy, coi loại dơ bẩn này là khách được. Tấm biển Bình Nam Quốc Công phủ vẫn còn, xương sống cũng chưa gãy!"

Lời này rõ ràng là mỉa mai lão phu nhân đã làm nhục xương sống của Bình Nam Quốc Công. Bà tuổi đã cao, bị chọc tức đến mức thở không ra hơi, ôm ngực ho khan liên tục: "Khụ khụ khụ…"

"Lão phu nhân… lão phu nhân bớt giận." Khâu ma ma vội vàng bưng trà đến để lão phu nhân hạ hỏa.

Tiền thị vốn không muốn kết mối hôn sự này, một là vì nhi tử của mình thích, hai là vì đại phòng Minh gia hứa hẹn của hồi môn hậu hĩnh nên hôm nay bà ta mới đến. Thế nhưng hết lần này đến lần khác lại bị Minh Tư chỉ thẳng mặt mắng chửi.

Giờ đây ngay cả lão phu nhân cũng sắp bị Minh Tư chọc cho tức chết, Tiền thị đột nhiên đứng dậy, cây trâm vàng trên búi tóc lay động: "Lão phu nhân, nha đầu nhà ngài quả là muốn chọc thủng trời. Tín Dương Hầu phủ chúng tôi là miếu nhỏ, không chứa nổi tôn đại Phật này, cáo từ!"

Nói xong không đợi những người khác kịp phản ứng, Tiền thị kéo Tôn Thế Thành bỏ đi.

Nhưng lại bị Tôn Thế Thành kéo lại: "Mẫu thân, mẫu thân đừng giận."

Tôn Thế Thành không muốn đi.

Tiền thị quay đầu lại, hận rèn sắt không thành thép mà mắng hắn: "Đồ hỗn xược! Con tiện nhân này đã mắng đến trước mặt ta rồi, ngươi còn ở lại đây làm gì? Nữ nhân thiên hạ nhiều vô kể, sao ngươi cứ nhất định phải muốn cái thứ này?"

"Mẫu thân bớt giận, con, con…" Tôn Thế Thành mắt đỏ hoe: "Cho phép con nói vài lời với Tư Nhi muội muội, con sẽ khuyên nàng."

Tôn Thế Thành từ nhỏ đã biết Minh Tư là thê tử chưa cưới của mình, bao nhiêu tình cảm mấy năm nay đều dành trọn cho Minh Tư, ngày ngày mong đợi tới mùa xuân năm sau sẽ thành thân với nàng, giờ đây sao có thể đành lòng từ bỏ.

"Mẫu thân, nhi tử cầu xin người!" Tôn Thế Thành vừa nói vừa định quỳ xuống.

Tiền thị tức đến nỗi nhắm mắt lại, mắng: "Đúng là sinh ra cái đồ oan nghiệt!"

Tiền thị dù có không thích đến mấy, Tôn Thế Thành cũng là nhi tử duy nhất của bà, là đích tử duy nhất của Tín Dương Hầu phủ, cuối cùng cũng không đành lòng trách mắng nặng lời.

Bên kia lão phu nhân đã hoàn hồn, thấy Tôn Thế Thành như vậy, vội vàng ra hiệu cho đại phu nhân.

Đại phòng đương nhiên muốn đẩy Minh Tư đi, nếu không, nhìn bộ dạng ngông cuồng của nàng hôm nay, giữ lại trong phủ cũng là tai họa. Đại phu nhân liền cười xòa làm lành nói: "Hầu phu nhân bớt giận, đại cô nương tuổi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, ngài đừng chấp nhặt với nàng. Nể mặt lệnh lang, chúng ta hãy nói chuyện lại."

Tôn Thế Thành khẩn khoản cầu xin, thêm vào đó đại phu nhân đứng ra hòa giải, Tiền thị mới không la lối đòi đi nữa.

Tôn Thế Thành đi đến trước mặt Minh Tư: "Tư Nhi muội muội, chúng ta ra ngoài, ta có lời muốn nói với muội."

Trong phòng đã loạn thành một nồi cháo, Minh Tư lại ung dung nhâm nhi trà, ăn điểm tâm, còn đưa một miếng cho Ngân Chúc: "Cái bánh mật táo này ngon thật, tiểu muội chắc chắn sẽ thích."

"Nô tỳ về liền làm cho tiểu cô nương ăn." Ngân Chúc nhận lấy bánh mật táo, liếc nhìn Tôn công tử đứng trước mặt như cây cọc gỗ, khóe miệng gần như không thể nén xuống được, chỉ đành cúi đầu ăn điểm tâm, trong lòng nghĩ phải như thế này mới đúng, hổ phụ thì không có khuyển nữ, cô nương nhà nàng đâu phải là cục bột mặc người nhào nặn.

Thấy Minh Tư không để ý đến mình, mặt Tôn Thế Thành nóng bừng, đành phải đổi lời: "Minh cô nương, tại hạ thất lễ rồi, mẫu thân ta không cố ý làm vậy."

Minh Tư ăn xong một miếng bánh mật táo, Ngân Chúc vội vàng đưa khăn sạch, nàng lau tay xong mới ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng Tôn Thế Thành: "Có cố ý hay không không quan trọng, quan trọng là đã làm rồi."

Tôn Thế Thành chột dạ, không dám đối diện với Minh Tư, chỉ nhìn chằm chằm mũi giày của nàng nói: "Tại hạ muốn nói chuyện riêng với Minh cô nương."

"Được thôi." Minh Tư ném khăn lên bàn, Ngân Chúc thu lại.

Tôn Thế Thành thấy nàng đồng ý, trên mặt đang định nở nụ cười, lại thấy Minh Tư đổi tư thế ngồi: "Chân ta có vết thương, không muốn động đậy, ngươi bảo bọn họ ra ngoài đi."

Dù trong căn phòng ồn ào, giọng điệu của Minh Tư vẫn đủ rõ ràng để mọi người nghe thấy. Tiền thị lại nổi giận: "Đồ tiện nhân kia, ngươi là cái thá gì mà dám ra lệnh cho trưởng bối?"

"Ồ, vậy thì không nói chuyện nữa." Minh Tư thờ ơ nhún vai.

"Mẫu thân!" Nghe Tiền thị mắng Minh Tư, Tôn Thế Thành trong lòng cũng không dễ chịu, kẹt giữa hai người, hắn đường đường là đấng nam nhi mà mắt cũng đỏ hoe.

Lão phu nhân đúng lúc cũng không muốn đối mặt với Minh Tư, liền đứng dậy trước: "Hầu phu nhân, trong phòng thật là chướng khí mù mịt, xin mời đến hoa sảnh uống trà."

Đại phu nhân lại dỗ dành khuyên nhủ, cuối cùng cũng khiến Tiền thị nhúc nhích bước đi. Một nhóm người nối đuôi nhau rời đi, trong phòng chỉ còn lại Minh Tư, Ngân Chúc và Tôn Thế Thành.

Tôn Thế Thành nhìn Ngân Chúc, ý tứ không cần nói cũng hiểu, nhưng Ngân Chúc lại khẽ cúi người nói: "Cô nương nhà chúng tôi chưa xuất giá, không tiện ở riêng với nam nhân bên ngoài."

Tôn Thế Thành cắn răng, không thèm để ý đến Ngân Chúc nữa, chỉ nhìn Minh Tư tha thiết bày tỏ tấm lòng: "Minh cô nương, ta biết hôm nay mẫu thân ta nói có phần quá đáng, nhưng đó không phải là ý của ta, ta thật lòng mến mộ nàng."

"Hay cho một tấm lòng mến mộ!" Minh Tư cười nhạo một tiếng, giọng nói lạnh lẽo: "Trước kia nói không phải ta thì không cưới, giờ lại muốn ta làm thϊếp, tấm lòng mến mộ của Tôn công tử, ta thật sự không dám nhận."

Tôn Thế Thành nắm chặt tay: "Ta muốn cưới nàng làm thê tử, nhưng phụ mẫu ta không chịu, nhưng nàng yên tâm, nạp thϊếp chỉ là kế tạm thời, sau này ta kế thừa tước vị, nhất định sẽ nâng nàng lên làm chính thất, nàng hãy chịu thiệt thòi một chút trước đã."

Minh Tư nói: "Ngươi còn chưa cai sữa sao? Cái gì cũng phải nghe lời mẫu thân ngươi?"

"Trăm điều thiện hiếu đứng đầu, dù sao họ cũng là phụ mẫu sinh thành của ta." Tôn Thế Thành cũng từng đấu tranh, từng từ chối, nhưng lại không thể thắng được họ. Ngay cả tỷ tỷ đã làm Thái tử phi cũng nói chỉ cho phép Minh Tư vào cửa với thân phận thϊếp thất, hắn cũng không có cách nào khác.

Tôn Thế Thành thấy Minh Tư không nói lời nào, sốt ruột nói: "Nàng vốn luôn thấu tình đạt lý, liệu có thể thông cảm cho ta một chút được không?"

Ngân Chúc tức giận trừng mắt nhìn Tôn Thế Thành, đây đâu phải là cầu xin, rõ ràng là đang ép buộc cô nương.

Ánh mắt Minh Tư càng lúc càng lạnh. Trước đây phụ thân từng nói với nàng, Tôn Thế Thành đối nhân xử thế khá đứng đắn, học thức cũng tạm được, chỉ có điều hơi nhu nhược. Nếu không phải Tôn gia hứa hẹn tuyệt đối không nạp thϊếp, phụ thân sẽ không đồng ý mối hôn sự này.

Nếu phụ thân biết người trước đây luôn miệng nói không bao giờ nạp thϊếp bây giờ lại muốn nàng cam chịu làm thϊếp, e rằng thanh đao của ông ấy sẽ nhuốm máu.

Nàng có chút phiền lòng, liền nói: "Ta có thể làm thϊếp."

Tôn Thế Thành còn muốn khuyên nữa, đột nhiên nghe thấy câu nói này của Minh Tư, hắn ngớ người ra, rồi lập tức vui mừng khôn xiết: "Tốt quá rồi, ta biết Tư Nhi muội muội là người thấu tình đạt lý nhất! Ta sẽ đi nói với mẫu thân ngay!"

Tôn Thế Thành chạy quá nhanh, bị vấp ngã ở ngưỡng cửa, lảo đảo vài bước suýt chút nữa thì đập đầu, nhưng hắn không kịp bận tâm gì, liên tục gọi mẫu thân hắn.

"Cô nương?" Ngân Chúc còn sốt ruột hơn Tôn Thế Thành.

"Đừng vội." Minh Tư đứng dậy, liếc nhìn bánh mật táo, dặn dò: "Mang theo."

Ngân Chúc đầy rẫy nghi ngờ, nhưng vẫn nghe lời bưng đĩa bánh mật táo đó, tay kia đỡ Minh Tư, đi về phía hoa sảnh.

"Thật sao?" Trong hoa sảnh, mọi người đều kinh ngạc trước lời nói của Tôn Thế Thành, rõ ràng không tin Minh Tư vừa nãy thà chết không chịu khuất phục giờ lại quay đầu đồng ý.

Tôn Thế Thành mặt mày rạng rỡ, liên tục gật đầu: "Thật mà! Chính miệng Tư Nhi muội muội nói đồng ý!"

Trong lúc nói chuyện, Minh Tư đã tới.

Tiền thị liếc xéo Minh Tư một cái, vừa nãy còn tỏ ra thanh cao lắm mà, cuối cùng chẳng phải cũng đồng ý sao, chắc chắn là ham phú quý của Hầu phủ.

"Mẫu thân, người không mang hôn thư sao? Mau lấy ra đi." Tôn Thế Thành sốt ruột đến mức ước gì đêm nay có thể động phòng ngay, sợ Minh Tư sẽ đổi ý.

Tiền thị thấy con trai vui vẻ, cũng không còn dội gáo nước lạnh nữa, bảo người mang văn thư nạp thϊếp đến. Lão phu nhân đã chuẩn bị sẵn bút mực, còn có một nghiên mực đỏ.

"Tư Nhi muội muội, nàng chịu thiệt thòi rồi." Tôn Thế Thành đưa văn thư cho Minh Tư.

Minh Tư mặt không đổi sắc đón lấy, từ từ lướt qua các điều khoản trên đó.

Hoa sảnh mở rộng, chủ tử ngồi bên trong, hạ nhân đứng chờ bên ngoài, hàng chục đôi mắt đều đổ dồn vào Minh Tư.

"Chỉ cần viết tên, rồi ấn dấu tay là được." Tôn Thế Thành vui vẻ tự mình đi lấy nghiên mực, quay người lại thì nghe thấy tiếng xé giấy.

Hắn kinh hoàng quay đầu lại, chỉ thấy tờ văn thư nạp thϊếp trong tay Minh Tư đã bị xé thành hai mảnh, bốn mảnh, tám mảnh… cho đến khi nát vụn.

"Ta có thể làm thϊếp." Minh Tư giơ tay lên, nhìn Tôn Thế Thành cười rạng rỡ nhưng lạnh lùng: "Nhưng tuyệt đối sẽ không làm thϊếp cho nhà họ Tôn các ngươi!"

7

0

1 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.