0 chữ
Chương 22
Chương 22
Minh Tư bị lạ giường, điểm tâm khó tiêu, giữa đêm vẫn không ngủ được. Nửa đêm đột nhiên tuyết rơi dày, nàng lén lút ghé vào bệ cửa sổ ngắm tuyết rơi, đến nỗi khi thức dậy trang điểm vào giờ Mão, nàng buồn ngủ đến mức mắt không thể mở.
Ngân Chúc nhìn quầng thâm dưới mắt Minh Tư, còn tưởng nàng lo lắng vì chuyện thị tẩm không thành nên không ngủ ngon, liền mang hộp phấn trang điểm ra, muốn che đi quầng thâm đó.
"Đừng." Minh Tư khẽ nhấc tay, nhìn mình trong gương: "Cứ thế này là được rồi."
Ngân Chúc khó hiểu nói: "Chủ tử, người như vậy người khác chắc chắn sẽ đắc ý."
"Mặc kệ họ." Minh Tư cong môi cười, dùng khăn tay lau bớt son môi ở khóe miệng, sắc mặt trông càng tệ hơn: "Họ đều chờ xem trò cười của ta, không nhìn thấy thì chẳng phải sẽ khiến họ thất vọng sao?"
Tuyết rơi nửa đêm, phủ kín khắp nơi, vạn vật trắng xóa, nhưng các con đường trong Đông Cung đã được dọn dẹp sạch sẽ. Ngân Chúc cầm ô, cùng Minh Tư đến Chính Hiền Đường thỉnh an.
Mặc dù tuyết rơi, các phi tần đến thỉnh an vẫn có mặt từ sớm. Trừ Vạn Lương đệ ra, Minh Tư là người đến muộn nhất, nàng vừa vào, ánh mắt của mọi người liền đổ dồn về phía nàng.
Theo quy tắc Đại Lương lấy bên phải làm tôn quý, vị trí của Vạn Lương đệ ở phía trên bên phải, phía trên bên trái là Dương Thừa huy, những người khác cũng đã ngồi vào chỗ, chỉ còn lại vị trí dưới Vạn Lương đệ là trống, rõ ràng là dành cho Minh Tư.
Trừ Dương Thừa huy, hai người còn lại đứng dậy hành lễ với nàng. Minh Tư xua tay, ngồi vào vị trí trống, cũng không tranh cãi gì.
Dương Thừa huy thấy vậy thì cười, tự cho rằng mình đã thắng một ván: "Minh muội muội đến sớm thật đấy."
Minh Tư làm như không nghe ra lời giễu cợt của nàng, đáp lại: "Đúng là khá sớm."
Dương Thừa huy nghẹn lời, khóe miệng khẽ co giật, nàng chưa từng gặp người nào không đi theo lẽ thường như vậy.
"Vạn Lương đệ đến!"
Dương Thừa huy nuốt lại lời sắp nói, đồng loạt đứng dậy hành lễ với Vạn Lương đệ, còn chưa kịp hàn huyên vài câu, Bạch ma ma đã đỡ Thái tử phi ra, lại một phen hành lễ, rồi ai về chỗ người nấy.
Đêm qua Thái tử ngủ lại Chính Hiền Đường, tâm trạng của Tôn thị tốt đến mức có thể nhìn thấy rõ, đặc biệt khi thấy quầng thâm dưới mắt Minh Tư, nàng ta tỏ ra vô cùng ôn hòa quan tâm: "Minh Thừa huy không ngủ ngon sao?"
"Nghe nói đêm qua điện hạ không đến Phong Hà Uyển, e rằng Minh muội muội tương tư thành bệnh rồi." Dương Thừa huy lập tức phụ họa.
Một người xướng một người họa, rõ ràng là cười nhạo Minh Tư thị tẩm lần đầu không thành. Đối với nữ nhân trong cung, lần thị tẩm đầu tiên là quan trọng nhất, liên quan đến thể diện.
"Đêm qua Nghi Hòa có chút ho, điện hạ lo lắng cho quận chúa." Tôn thị còn dùng lời lẽ tử tế giải thích: "Dù sao quận chúa là kim chi ngọc diệp không thể có chút tổn hại nào, chắc Minh Thừa huy cũng sẽ không để bụng."
Lời này nói ra, nếu Minh Tư để ý thì chẳng phải là muốn tranh giành cao thấp với quận chúa sao? Nàng chỉ là một Thừa huy mới nhập cung chưa được thị tẩm, nào dám chứ.
Minh Tư không kiêu ngạo không tự ti nói: "Nương nương lo lắng quá rồi, an nguy của quận chúa đương nhiên quan trọng hơn thϊếp thân. Trời tuyết lạnh giá, nương nương cần phải chăm sóc quận chúa thật tốt, kẻo làm điện hạ lo lắng."
Người nói vô ý, người nghe hữu tâm, đây chẳng phải ám chỉ Tôn thị không chăm sóc tốt cho quận chúa sao? Tôn thị thu lại nụ cười, giọng điệu có chút lạnh lùng nói: "Chuyện này không cần Minh Thừa huy phải bận tâm."
"Đúng vậy." Vạn Lương đệ đột nhiên xen vào một câu: "Người nên lo lắng là Lý Chiêu huấn, dù sao người ta cũng là sinh mẫu của Nghi Hòa quận chúa."
Minh Tư ngẩng đầu, Lý Chiêu huấn ngồi đối diện vội vàng đứng dậy hành lễ, có chút rụt rè cúi đầu, ngoan ngoãn nói: "Có Thái tử phi nương nương chiếu cố, thϊếp thân không cần bận tâm, mọi việc đều do nương nương an bài."
Dung mạo của Lý Chiêu huấn trong cung thật sự không nổi bật, nhìn cũng có vẻ chất phác, nghe nói vốn là cung nữ trong cung Tiên Hoàng hậu, được ban cho Thái tử điện hạ.
Người dung mạo không nổi bật như vậy, lại sinh ra người con duy nhất của Thái tử, dù chỉ là Chiêu huấn địa vị thấp kém, nhưng mọi người trong cung cũng không dám chậm trễ nàng.
Mà Thái tử phi ghét nhất việc người khác nhắc đến sinh mẫu của Nghi Hòa quận chúa, dù sao từ khi sinh ra đã được nuôi dưỡng dưới gối, ai lại muốn đứa trẻ mình nuôi lớn lại nhớ đến người khác? Chỉ có Vạn Lương đệ mới dám thường xuyên dùng lời nói đâm chọc Thái tử phi.
Nhưng thấy Lý Chiêu huấn cung kính khiêm nhường, Thái tử phi không làm khó Lý Chiêu huấn: "Ngươi là người biết nghe lời, đợi khi nào Vạn Lương đệ có con mới có thể thực sự hiểu được tấm lòng của ngươi."
Vạn Lương đệ đâm vào nỗi đau của Thái tử phi, Thái tử phi cũng có thể đâm vào nỗi đau của nàng.
Trong cung này, nữ nhân nằm mơ cũng muốn có một đứa con của riêng mình, Vạn Lương đệ cũng không ngoại lệ, nàng mím môi, nói: "Thϊếp thân có con hay không không quan trọng, các tỷ muội chúng ta đều mong nương nương có thể sinh hạ đích tử cho điện hạ."
Đây đúng là gϊếŧ địch tám trăm, tự tổn một ngàn.
Vài câu nói qua lại, không một ai vui vẻ, cuối cùng buổi thỉnh an này kết thúc trong không khí khó chịu.
Ngân Chúc trở về Phong Hà Uyển xoa xoa cánh tay, như thể nổi da gà: "Chủ tử, trong cung này thật sự đao quang kiếm ảnh không ngừng, còn nguy hiểm hơn cả Tây Bắc."
Miệng ai cũng như mọc gai nhím, vừa mở miệng là có thể khiến tất cả mọi người không vui, nhất định phải đâm chọc cho ngươi máu chảy thành sông.
Chỉ cần sơ ý nói sai lời, lập tức sẽ bị chụp mũ. Khi vài người trong sảnh nói chuyện, Ngân Chúc ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Minh Tư uống trà cười: "Trong cung chính là chiến trường không khói súng."
Ngân Chúc xích lại gần Minh Tư: "Chủ tử, sao Vạn lương đệ nhìn có vẻ không sợ Thái tử phi chút nào?"
Không giống Lý Chiêu huấn, đối mặt với Thái tử phi ngay cả đầu cũng không dám ngẩng.
Minh Tư đặt chén trà xuống: "Phụ thân của Vạn Lương đệ là Tuyên Bình Hầu, đồng thời giữ chức Thượng thư hộ bộ. Tước vị của Vạn gia và gia phụ đều là công lao từ thời khai quốc, ngay cả Thái tử phi cũng phải kiêng dè."
Minh Tư tuy vào cung không lâu, nhưng cũng hiểu biết chút ít về các quý tộc kinh thành.
"Hèn gì." Ngân Chúc gật đầu, trong lòng có chút thất vọng, vị trí Thái tử phi đó vốn dĩ cô nương cũng có thể ngồi.
Tuyết lớn vẫn rơi không ngừng, Thái tử liên tục mấy ngày không vào hậu viện, còn Minh Tư vì lạ giường, mấy ngày đều không ngủ ngon, khi đi thỉnh an luôn có vẻ mặt tiều tụy.
Người khác đều cho rằng nàng vì không được thị tẩm mà lo lắng mới thành ra bộ dạng này, càng làm cho lời đồn Minh Tư không được sủng ái thêm vững chắc.
Trong cung vốn quen thói bái cao đạp thấp, thấy Thái tử dường như đã quên mất Minh Thừa huy mới nhập cung, không chỉ những người khác ở Đông Cung đối xử hời hợt Phong Hà Uyển, ba bữa ăn ngày càng tệ hại, mà ngay cả cung nhân ở Phong Hà Uyển làm việc cũng lười biếng. Minh Tư chuẩn bị đi Chính Hiền Đường thỉnh an, tuyết đọng trong sân vẫn chưa được quét, hỏi thì không thấy ai, không biết là chạy đi đâu hết.
"Trong cung chính là như vậy, ai cũng muốn tìm một con đường tốt." Phạm ma ma cầm xẻng đi xúc tuyết.
Minh Tư cầm chổi cùng Ngân Chúc quét tuyết: "Ma ma sao lại không đi?"
"Nô tỳ là do điện hạ chỉ định đến hầu hạ nương nương." Phạm ma ma nói một cách đầy ẩn ý, cũng không biết là không tiện làm trái mệnh lệnh của Thái tử, hay là cam tâm tình nguyện theo Minh Tư.
"Ối chao, nương nương, sao người lại đích thân quét tuyết." Một cung nữ vội vàng đặt ấm nước đang cầm xuống, giật lấy cái chổi trong tay Minh Tư: "Nương nương thứ tội, nô tỳ đun nước nóng nên chậm trễ."
Minh Tư ngẩng đầu nhìn nàng: "Ngươi tên là Lục Hạ đúng không?"
Lục Hạ liên tục gật đầu: "Ngoài trời lạnh, nương nương mau vào nhà, lát nữa nô tỳ sẽ quét xong."
Lục Hạ tuổi không lớn, nhưng làm việc rất nhanh nhẹn, có chút sức lực, ngay cả cái xẻng trong tay Phạm ma ma cũng bị nàng giật lấy, chỉ trong chốc lát đã quét ra một lối đi để Minh Tư đi thỉnh an trước.
Ngân Chúc đỡ Minh Tư đi ra ngoài, nói: "Hai ngày nay nô tỳ thường thấy Lục Hạ làm việc rất siêng năng."
Minh Tư gật đầu: "Cứ quan sát thêm đã."
Thái tử lâu ngày không vào hậu viện, các phi tần lúc đầu còn lạnh lùng châm chọc Minh Tư, nhưng bất kể châm chọc Minh Tư thế nào, nàng cũng không hề tức giận hay bực bội, như không có tính khí gì, lâu dần thấy chán, liền lười để ý đến nàng.
Hơn nữa bây giờ cả Đông Cung đều đồn Minh Tư mệnh không tốt, vừa vào cung đã gặp tuyết lớn như vậy, nhiều nhà dân ở ngoại ô kinh thành đều bị sập, Thái tử bận rộn chính sự, nào có thời gian để ý đến nàng.
Một khi nữ nhân bị gán với "mệnh không tốt", "điềm xấu", thì tám chín phần sẽ bị bậc tôn giả kiêng kị.
Phạm ma ma nghe những lời đó cũng không nhịn được mà mắng mỏ những bà tử lanh mồm lanh miệng ở Phong Hà Uyển, nhưng quay đầu nhìn, Minh Tư lại như không có chuyện gì, hai ngày nay vẫn bận rộn thêu khăn tay, dù ăn uống không bằng trước đây, nàng cũng không hề than vãn một lời.
Nhất thời Phạm ma ma không biết rốt cuộc là Minh Tư quá điềm tĩnh, hay là nàng căn bản không thể đứng dậy được, nên mới không quản gì cả.
Phong Hà Uyển chưa kịp náo nhiệt đã chìm vào tĩnh lặng, cửa trước vắng lặng tới mức có thể giăng lưới bắt chim, các cung nhân đi qua cũng phải bước nhanh hơn, sợ rằng sẽ bị dính vận xui.
Đã lúc này rồi, vẫn có người đến thăm. Minh Tư đang thêu khăn tay, nghe thông báo thì sững người một lát, rồi nói: "Mời vào."
Văn Phụng nghi có chút rụt rè đi vào, đoan trang hành lễ: "Thϊếp thân bái kiến nương nương."
"Miễn lễ, mời ngồi." Hiếm khi Minh Tư thấy người nào cung kính hành lễ với nàng như vậy: "Tuyết rơi đường trơn trượt, Văn Phụng nghi sao lại đến đây?"
Văn Phụng nghi ngồi nửa ghế, Ngân Chúc dâng trà cho nàng còn nhận được một nụ cười của nàng.
"Thϊếp thân còn chưa đến bái phỏng nương nương, làm phiền người rồi." Văn Phụng nghi rụt rè cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Minh Tư.
Nàng nói chuyện lại nhỏ nhẹ, Minh Tư phải dỏng tai lên mới miễn cưỡng nghe rõ.
"Phong Hà Uyển của ta rất yên tĩnh, nói gì đến quấy rầy." Minh Tư trước đây đã chú ý đến Văn Phụng nghi, khi thỉnh an ở Chính Hiền Đường nàng không bao giờ mở miệng xen lời, hoàn toàn không có sự tồn tại, nhưng dung mạo của nàng lại nổi bật hơn Lý Chiêu huấn rất nhiều, không biết vì sao lại nhút nhát đến vậy.
Văn Phụng nghi nói: "Nương nương đừng lo lắng, điện hạ vốn luôn chăm lo chính sự, rất ít khi đến hậu viện. Thϊếp thân từ sau đại tuyển vào cung cũng chưa từng thị tẩm. Nương nương tư chất hơn người, đợi tuyết ngừng rơi, điện hạ tự nhiên sẽ nhớ đến nương nương."
Những lời này khiến Minh Tư kinh ngạc, đây là đang an ủi nàng sao?
Tự vạch trần khuyết điểm của mình chỉ để an ủi nàng, người này quá thật thà rồi.
Minh Tư không sao cả, chỉ mỉm cười: "Văn muội muội tính tình thẳng thắn, vậy ta xin mượn lời may mắn của muội."
Văn Phụng nghi dường như không thích nói chuyện nhiều, ngồi xuống chưa được mấy câu đã vội vã muốn đi, Minh Tư cũng không giữ lại.
Đợi người đi rồi, Ngân Chúc ôm một cái bọc đi vào: "Chủ tử, Văn Phụng nghi gửi đến một ít than sưởi, vừa hay than sưởi của chúng ta cũng không còn nhiều."
Minh Tư liếc nhìn, không nhịn được cười: "Đúng là một người thật thà."
"Văn Phụng nghi đang muốn lấy lòng chủ tử sao?" Ngân Chúc cất gói đồ, đưa cho Lục Hạ.
Minh Tư tiếp tục thêu khăn tay: "Không biết, ta đang trong tình cảnh này, lấy lòng cũng vô ích thôi."
"Chủ tử, người không lo lắng chút nào sao? Đã sáu ngày rồi, bên ngoài đồn thổi thật khó nghe." Ngân Chúc không ngờ vào cung còn chịu ấm ức hơn ngoài cung, bây giờ ai cũng muốn dẫm lên Phong Hà Uyển một cái, ai là người đứng sau giật dây thì không cần nói cũng biết.
Dù sao hậu viện này là Thái tử phi làm chủ, muốn làm chút động tác còn không dễ như trở bàn tay sao?
Minh Tư nhìn trời, cúi đầu đưa kim xuyên qua vải thêu: "Đợi thêm hai ngày nữa."
Ngân Chúc nhìn quầng thâm dưới mắt Minh Tư, còn tưởng nàng lo lắng vì chuyện thị tẩm không thành nên không ngủ ngon, liền mang hộp phấn trang điểm ra, muốn che đi quầng thâm đó.
"Đừng." Minh Tư khẽ nhấc tay, nhìn mình trong gương: "Cứ thế này là được rồi."
Ngân Chúc khó hiểu nói: "Chủ tử, người như vậy người khác chắc chắn sẽ đắc ý."
"Mặc kệ họ." Minh Tư cong môi cười, dùng khăn tay lau bớt son môi ở khóe miệng, sắc mặt trông càng tệ hơn: "Họ đều chờ xem trò cười của ta, không nhìn thấy thì chẳng phải sẽ khiến họ thất vọng sao?"
Mặc dù tuyết rơi, các phi tần đến thỉnh an vẫn có mặt từ sớm. Trừ Vạn Lương đệ ra, Minh Tư là người đến muộn nhất, nàng vừa vào, ánh mắt của mọi người liền đổ dồn về phía nàng.
Theo quy tắc Đại Lương lấy bên phải làm tôn quý, vị trí của Vạn Lương đệ ở phía trên bên phải, phía trên bên trái là Dương Thừa huy, những người khác cũng đã ngồi vào chỗ, chỉ còn lại vị trí dưới Vạn Lương đệ là trống, rõ ràng là dành cho Minh Tư.
Trừ Dương Thừa huy, hai người còn lại đứng dậy hành lễ với nàng. Minh Tư xua tay, ngồi vào vị trí trống, cũng không tranh cãi gì.
Dương Thừa huy thấy vậy thì cười, tự cho rằng mình đã thắng một ván: "Minh muội muội đến sớm thật đấy."
Dương Thừa huy nghẹn lời, khóe miệng khẽ co giật, nàng chưa từng gặp người nào không đi theo lẽ thường như vậy.
"Vạn Lương đệ đến!"
Dương Thừa huy nuốt lại lời sắp nói, đồng loạt đứng dậy hành lễ với Vạn Lương đệ, còn chưa kịp hàn huyên vài câu, Bạch ma ma đã đỡ Thái tử phi ra, lại một phen hành lễ, rồi ai về chỗ người nấy.
Đêm qua Thái tử ngủ lại Chính Hiền Đường, tâm trạng của Tôn thị tốt đến mức có thể nhìn thấy rõ, đặc biệt khi thấy quầng thâm dưới mắt Minh Tư, nàng ta tỏ ra vô cùng ôn hòa quan tâm: "Minh Thừa huy không ngủ ngon sao?"
"Nghe nói đêm qua điện hạ không đến Phong Hà Uyển, e rằng Minh muội muội tương tư thành bệnh rồi." Dương Thừa huy lập tức phụ họa.
Một người xướng một người họa, rõ ràng là cười nhạo Minh Tư thị tẩm lần đầu không thành. Đối với nữ nhân trong cung, lần thị tẩm đầu tiên là quan trọng nhất, liên quan đến thể diện.
Lời này nói ra, nếu Minh Tư để ý thì chẳng phải là muốn tranh giành cao thấp với quận chúa sao? Nàng chỉ là một Thừa huy mới nhập cung chưa được thị tẩm, nào dám chứ.
Minh Tư không kiêu ngạo không tự ti nói: "Nương nương lo lắng quá rồi, an nguy của quận chúa đương nhiên quan trọng hơn thϊếp thân. Trời tuyết lạnh giá, nương nương cần phải chăm sóc quận chúa thật tốt, kẻo làm điện hạ lo lắng."
Người nói vô ý, người nghe hữu tâm, đây chẳng phải ám chỉ Tôn thị không chăm sóc tốt cho quận chúa sao? Tôn thị thu lại nụ cười, giọng điệu có chút lạnh lùng nói: "Chuyện này không cần Minh Thừa huy phải bận tâm."
"Đúng vậy." Vạn Lương đệ đột nhiên xen vào một câu: "Người nên lo lắng là Lý Chiêu huấn, dù sao người ta cũng là sinh mẫu của Nghi Hòa quận chúa."
Minh Tư ngẩng đầu, Lý Chiêu huấn ngồi đối diện vội vàng đứng dậy hành lễ, có chút rụt rè cúi đầu, ngoan ngoãn nói: "Có Thái tử phi nương nương chiếu cố, thϊếp thân không cần bận tâm, mọi việc đều do nương nương an bài."
Dung mạo của Lý Chiêu huấn trong cung thật sự không nổi bật, nhìn cũng có vẻ chất phác, nghe nói vốn là cung nữ trong cung Tiên Hoàng hậu, được ban cho Thái tử điện hạ.
Người dung mạo không nổi bật như vậy, lại sinh ra người con duy nhất của Thái tử, dù chỉ là Chiêu huấn địa vị thấp kém, nhưng mọi người trong cung cũng không dám chậm trễ nàng.
Mà Thái tử phi ghét nhất việc người khác nhắc đến sinh mẫu của Nghi Hòa quận chúa, dù sao từ khi sinh ra đã được nuôi dưỡng dưới gối, ai lại muốn đứa trẻ mình nuôi lớn lại nhớ đến người khác? Chỉ có Vạn Lương đệ mới dám thường xuyên dùng lời nói đâm chọc Thái tử phi.
Nhưng thấy Lý Chiêu huấn cung kính khiêm nhường, Thái tử phi không làm khó Lý Chiêu huấn: "Ngươi là người biết nghe lời, đợi khi nào Vạn Lương đệ có con mới có thể thực sự hiểu được tấm lòng của ngươi."
Vạn Lương đệ đâm vào nỗi đau của Thái tử phi, Thái tử phi cũng có thể đâm vào nỗi đau của nàng.
Trong cung này, nữ nhân nằm mơ cũng muốn có một đứa con của riêng mình, Vạn Lương đệ cũng không ngoại lệ, nàng mím môi, nói: "Thϊếp thân có con hay không không quan trọng, các tỷ muội chúng ta đều mong nương nương có thể sinh hạ đích tử cho điện hạ."
Đây đúng là gϊếŧ địch tám trăm, tự tổn một ngàn.
Vài câu nói qua lại, không một ai vui vẻ, cuối cùng buổi thỉnh an này kết thúc trong không khí khó chịu.
Ngân Chúc trở về Phong Hà Uyển xoa xoa cánh tay, như thể nổi da gà: "Chủ tử, trong cung này thật sự đao quang kiếm ảnh không ngừng, còn nguy hiểm hơn cả Tây Bắc."
Miệng ai cũng như mọc gai nhím, vừa mở miệng là có thể khiến tất cả mọi người không vui, nhất định phải đâm chọc cho ngươi máu chảy thành sông.
Chỉ cần sơ ý nói sai lời, lập tức sẽ bị chụp mũ. Khi vài người trong sảnh nói chuyện, Ngân Chúc ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Minh Tư uống trà cười: "Trong cung chính là chiến trường không khói súng."
Ngân Chúc xích lại gần Minh Tư: "Chủ tử, sao Vạn lương đệ nhìn có vẻ không sợ Thái tử phi chút nào?"
Không giống Lý Chiêu huấn, đối mặt với Thái tử phi ngay cả đầu cũng không dám ngẩng.
Minh Tư đặt chén trà xuống: "Phụ thân của Vạn Lương đệ là Tuyên Bình Hầu, đồng thời giữ chức Thượng thư hộ bộ. Tước vị của Vạn gia và gia phụ đều là công lao từ thời khai quốc, ngay cả Thái tử phi cũng phải kiêng dè."
Minh Tư tuy vào cung không lâu, nhưng cũng hiểu biết chút ít về các quý tộc kinh thành.
"Hèn gì." Ngân Chúc gật đầu, trong lòng có chút thất vọng, vị trí Thái tử phi đó vốn dĩ cô nương cũng có thể ngồi.
Tuyết lớn vẫn rơi không ngừng, Thái tử liên tục mấy ngày không vào hậu viện, còn Minh Tư vì lạ giường, mấy ngày đều không ngủ ngon, khi đi thỉnh an luôn có vẻ mặt tiều tụy.
Người khác đều cho rằng nàng vì không được thị tẩm mà lo lắng mới thành ra bộ dạng này, càng làm cho lời đồn Minh Tư không được sủng ái thêm vững chắc.
Trong cung vốn quen thói bái cao đạp thấp, thấy Thái tử dường như đã quên mất Minh Thừa huy mới nhập cung, không chỉ những người khác ở Đông Cung đối xử hời hợt Phong Hà Uyển, ba bữa ăn ngày càng tệ hại, mà ngay cả cung nhân ở Phong Hà Uyển làm việc cũng lười biếng. Minh Tư chuẩn bị đi Chính Hiền Đường thỉnh an, tuyết đọng trong sân vẫn chưa được quét, hỏi thì không thấy ai, không biết là chạy đi đâu hết.
"Trong cung chính là như vậy, ai cũng muốn tìm một con đường tốt." Phạm ma ma cầm xẻng đi xúc tuyết.
Minh Tư cầm chổi cùng Ngân Chúc quét tuyết: "Ma ma sao lại không đi?"
"Nô tỳ là do điện hạ chỉ định đến hầu hạ nương nương." Phạm ma ma nói một cách đầy ẩn ý, cũng không biết là không tiện làm trái mệnh lệnh của Thái tử, hay là cam tâm tình nguyện theo Minh Tư.
"Ối chao, nương nương, sao người lại đích thân quét tuyết." Một cung nữ vội vàng đặt ấm nước đang cầm xuống, giật lấy cái chổi trong tay Minh Tư: "Nương nương thứ tội, nô tỳ đun nước nóng nên chậm trễ."
Minh Tư ngẩng đầu nhìn nàng: "Ngươi tên là Lục Hạ đúng không?"
Lục Hạ liên tục gật đầu: "Ngoài trời lạnh, nương nương mau vào nhà, lát nữa nô tỳ sẽ quét xong."
Lục Hạ tuổi không lớn, nhưng làm việc rất nhanh nhẹn, có chút sức lực, ngay cả cái xẻng trong tay Phạm ma ma cũng bị nàng giật lấy, chỉ trong chốc lát đã quét ra một lối đi để Minh Tư đi thỉnh an trước.
Ngân Chúc đỡ Minh Tư đi ra ngoài, nói: "Hai ngày nay nô tỳ thường thấy Lục Hạ làm việc rất siêng năng."
Minh Tư gật đầu: "Cứ quan sát thêm đã."
Thái tử lâu ngày không vào hậu viện, các phi tần lúc đầu còn lạnh lùng châm chọc Minh Tư, nhưng bất kể châm chọc Minh Tư thế nào, nàng cũng không hề tức giận hay bực bội, như không có tính khí gì, lâu dần thấy chán, liền lười để ý đến nàng.
Hơn nữa bây giờ cả Đông Cung đều đồn Minh Tư mệnh không tốt, vừa vào cung đã gặp tuyết lớn như vậy, nhiều nhà dân ở ngoại ô kinh thành đều bị sập, Thái tử bận rộn chính sự, nào có thời gian để ý đến nàng.
Một khi nữ nhân bị gán với "mệnh không tốt", "điềm xấu", thì tám chín phần sẽ bị bậc tôn giả kiêng kị.
Phạm ma ma nghe những lời đó cũng không nhịn được mà mắng mỏ những bà tử lanh mồm lanh miệng ở Phong Hà Uyển, nhưng quay đầu nhìn, Minh Tư lại như không có chuyện gì, hai ngày nay vẫn bận rộn thêu khăn tay, dù ăn uống không bằng trước đây, nàng cũng không hề than vãn một lời.
Nhất thời Phạm ma ma không biết rốt cuộc là Minh Tư quá điềm tĩnh, hay là nàng căn bản không thể đứng dậy được, nên mới không quản gì cả.
Phong Hà Uyển chưa kịp náo nhiệt đã chìm vào tĩnh lặng, cửa trước vắng lặng tới mức có thể giăng lưới bắt chim, các cung nhân đi qua cũng phải bước nhanh hơn, sợ rằng sẽ bị dính vận xui.
Đã lúc này rồi, vẫn có người đến thăm. Minh Tư đang thêu khăn tay, nghe thông báo thì sững người một lát, rồi nói: "Mời vào."
Văn Phụng nghi có chút rụt rè đi vào, đoan trang hành lễ: "Thϊếp thân bái kiến nương nương."
"Miễn lễ, mời ngồi." Hiếm khi Minh Tư thấy người nào cung kính hành lễ với nàng như vậy: "Tuyết rơi đường trơn trượt, Văn Phụng nghi sao lại đến đây?"
Văn Phụng nghi ngồi nửa ghế, Ngân Chúc dâng trà cho nàng còn nhận được một nụ cười của nàng.
"Thϊếp thân còn chưa đến bái phỏng nương nương, làm phiền người rồi." Văn Phụng nghi rụt rè cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Minh Tư.
Nàng nói chuyện lại nhỏ nhẹ, Minh Tư phải dỏng tai lên mới miễn cưỡng nghe rõ.
"Phong Hà Uyển của ta rất yên tĩnh, nói gì đến quấy rầy." Minh Tư trước đây đã chú ý đến Văn Phụng nghi, khi thỉnh an ở Chính Hiền Đường nàng không bao giờ mở miệng xen lời, hoàn toàn không có sự tồn tại, nhưng dung mạo của nàng lại nổi bật hơn Lý Chiêu huấn rất nhiều, không biết vì sao lại nhút nhát đến vậy.
Văn Phụng nghi nói: "Nương nương đừng lo lắng, điện hạ vốn luôn chăm lo chính sự, rất ít khi đến hậu viện. Thϊếp thân từ sau đại tuyển vào cung cũng chưa từng thị tẩm. Nương nương tư chất hơn người, đợi tuyết ngừng rơi, điện hạ tự nhiên sẽ nhớ đến nương nương."
Những lời này khiến Minh Tư kinh ngạc, đây là đang an ủi nàng sao?
Tự vạch trần khuyết điểm của mình chỉ để an ủi nàng, người này quá thật thà rồi.
Minh Tư không sao cả, chỉ mỉm cười: "Văn muội muội tính tình thẳng thắn, vậy ta xin mượn lời may mắn của muội."
Văn Phụng nghi dường như không thích nói chuyện nhiều, ngồi xuống chưa được mấy câu đã vội vã muốn đi, Minh Tư cũng không giữ lại.
Đợi người đi rồi, Ngân Chúc ôm một cái bọc đi vào: "Chủ tử, Văn Phụng nghi gửi đến một ít than sưởi, vừa hay than sưởi của chúng ta cũng không còn nhiều."
Minh Tư liếc nhìn, không nhịn được cười: "Đúng là một người thật thà."
"Văn Phụng nghi đang muốn lấy lòng chủ tử sao?" Ngân Chúc cất gói đồ, đưa cho Lục Hạ.
Minh Tư tiếp tục thêu khăn tay: "Không biết, ta đang trong tình cảnh này, lấy lòng cũng vô ích thôi."
"Chủ tử, người không lo lắng chút nào sao? Đã sáu ngày rồi, bên ngoài đồn thổi thật khó nghe." Ngân Chúc không ngờ vào cung còn chịu ấm ức hơn ngoài cung, bây giờ ai cũng muốn dẫm lên Phong Hà Uyển một cái, ai là người đứng sau giật dây thì không cần nói cũng biết.
Dù sao hậu viện này là Thái tử phi làm chủ, muốn làm chút động tác còn không dễ như trở bàn tay sao?
Minh Tư nhìn trời, cúi đầu đưa kim xuyên qua vải thêu: "Đợi thêm hai ngày nữa."
7
0
1 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
