TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 19
Chương 19

Tín Dương Hầu phủ đang trong tình trạng gà bay chó sủa, Đông Cung cũng chẳng khá hơn là bao, đặc biệt là Chính Hiền Đường. Thái tử phi đã tức đến hoa mắt, phải dựa vào mình tháp mỹ nhân, nhờ Bạch ma ma đốt hương thanh tâm mới cảm thấy thoải mái hơn chút.

Khi Tiền thị vừa đến, Thái tử phi liền cho tất cả người hầu lui ra, lập tức lộ ra vẻ yếu đuối của nữ nhi khuê các, đầy bụng ấm ức nói: "Mẫu thân, nữ nhi thật sự sắp bị người ta chê cười đến chết mất!"

Cả kinh thành đều biết hôn ước giữa Minh Tư và Tôn Thế Thành, không thành hôn thì cũng thôi, vậy mà xoay người một cái Minh Tư lại nhập Đông Cung, cùng đích trưởng nữ Tôn gia chung chồng.

Đệ muội ngày xưa giờ lại thành thϊếp thất của phu quân, Thái tử phi không cần nghĩ cũng biết bên ngoài có bao nhiêu người đang cười nhạo mình.

"Nương nương chịu uất ức rồi." Tiền thị ôm lấy Thái tử phi đầy thương xót: "Thật không ngờ tiểu tiện nhân đó lại dám đi câu dẫn Thái tử điện hạ."

Tiền thị cũng không kìm được thở dài: "Thế Thành làm ầm ĩ lâu như vậy, phụ thân con đã không hài lòng, vừa nãy còn chạy ra ngoài, nhất định phải đi tìm tiểu tiện nhân kia. Nàng ta đúng là yêu tinh hại người, làm cho Hầu phủ không có một ngày yên bình!"

Thái tử phi bây giờ đâu còn tâm trạng quản chuyện của đệ đệ: "Sớm biết vậy đã đồng ý với nó rồi, còn hơn là để Minh Tư vào cung. Mẫu thân đâu phải không biết, dung mạo của Minh Tư như thế, nam nhân nào mà không động lòng? Đây là lần đầu tiên Thái tử điện hạ chủ động nạp phi."

Không thông qua tuyển tú, ai ai cũng tưởng chỉ là một tiểu cô nương vô danh tiểu tốt, nhưng kết quả lại là Minh Tư. Trước khi Bình Nam Quốc Công bị định tội, Minh Tư là người ngay cả Thái tử phi cũng có thể làm được, Tôn thị sao có thể không lo lắng!

Tiền thị nghĩ cũng phải, chi bằng đồng ý với nhi tử, cũng sẽ không ra nông nỗi này.

Chỉ là bây giờ nói gì cũng đã muộn.

Tiền thị an ủi: "Nương nương đừng lo lắng, người là Thái tử phi, hậu viện Đông Cung do người làm chủ. Minh Tư chẳng qua chỉ là một Thừa huy nhỏ bé, nàng ta sao dám đối đầu với người. Đến khi nàng ta vào cung, người sẽ có dịp thu thập nàng ta."

Nói thì là vậy, nhưng lần này Tôn thị lại có chút không tự tin: "Mẫu thân có biết không, điện hạ đã sắp xếp cho nàng ta ở Phong Hà Uyển, đó là viện tốt nhất, còn chỉ định Phạm ma ma bên cạnh Tiên Hoàng hậu đến hầu hạ. Vinh sủng bậc này, còn có người thứ hai không?"

"Sao có thể?" Tiền thị kinh hãi đến lạnh sống lưng: "Thái tử thế mà lại coi trọng nàng ta đến vậy?"

Tiền thị tuy không biết Phạm ma ma là ai, nhưng chỉ cần nghe đến cái tên "Tiên Hoàng hậu", liền không dám coi thường. Ai cũng biết Thái tử điện hạ kính yêu mẫu hậu nhất, Tiên Hoàng hậu qua đời, Thái tử thủ hiếu ba năm, ăn chay mặc vải thô, cấm tiệc ngừng vui, chưa một ngày ngừng nghỉ. Nếu không phải như vậy, Thái tử phi cũng sẽ không lâm vào cảnh vào cung hơn bốn năm mà vẫn chưa có con.

Thái tử phi không nói gì, trong lòng nặng trĩu, ai vào cung cũng được, tại sao lại cứ phải là Minh Tư?

"Thật đúng là coi thường nàng ta rồi." Tiền thị lúc này mới hiểu ra kết cục của một nhà đại phòng Minh gia, chắc chắn là có Thái tử chống lưng cho Minh Tư: "Vậy nương nương nhất định phải đề phòng, đừng để nàng ta có thai."

Thái tử phi đương nhiên biết lợi hại trong đó, nhưng điều này thật sự là tự bản thân có thể quyết định được sao? Lòng Tôn thị bấp bênh, không biết bấu víu vào đâu.

Chỉ chốc lát sau, Thái tử phi đột nhiên nhớ ra một điểm mấu chốt: "Mẫu thân, Bình Nam Quốc Công thật sự đã ngã rồi sao?"

Nếu Hoàng Thượng thật sự tức giận Bình Nam Quốc Công, sao có thể để Minh Tư vào cung? Nàng ta chẳng phải là nữ nhi của tội thần sao?

Lời này khiến Tiền thị ngây người: "Đều đã bị lưu đày rồi, chắc là thế."

"Lưu đày thì tính là gì, chỉ cần ông ta còn sống, chẳng phải vẫn còn cơ hội sao?" Ánh mắt Thái tử phi lóe lên một tia tàn nhẫn: "Chỉ có người chết mới không thể xoay chuyển càn khôn. Ban đầu chính vì quá nương tay với Minh Tư, mới khiến nàng ta chiếm được sự ưu ái của Thái tử."

Tiền thị kinh ngạc, nhìn Thái tử phi lại thấy có chút xa lạ.

Chỉ một Minh Tư, dường như đã đâm thủng bầu trời kinh thành.

Và nhân vật chính gây ra bao phen gió tanh mưa máu lại nhẹ nhàng ngồi xe ngựa đến phủ Mai Thượng thư.

Hôm nay nữ nhi của Mai Thượng thư là Mai Thiền có ở nhà, nàng dẫn Minh Tư vào sảnh ngồi, dâng trà nóng và điểm tâm, rồi cho mọi người lui ra, để lại không gian riêng cho hai người.

Chuyện chỉ dụ của Hoàng hậu đã sớm truyền khắp nơi, Mai Thượng thư cũng có nghe phong thanh, nói: "Là lão phu mắt kém, thế mà không nhận ra thân phận thực sự của cô nương."

Hèn chi hôm đó đích thân Thái tử dẫn Minh Tư qua phủ, ông cũng đã già yếu mắt mờ, vậy mà lại không nghi ngờ gì.

"Chỉ là danh phận bên ngoài, lão đại nhân không cần bận tâm, tiểu nữ vẫn là chính mình." Minh Tư cười tươi rói: "Hôm nay đến đây, là lại muốn làm phiền lão đại nhân một phen."

Mai Thượng thư chỉ cảm thán một hai câu, với tính cách của ông, đúng là không quan tâm Minh Tư có thân phận gì: "Chuyện tiền bạc trước đây ta đã xử lý ổn thỏa, không lâu nữa sẽ được vận chuyển đến Tây Bắc."

Minh Tư lấy ra trong tay áo một phong thư được niêm phong bằng sáp đỏ: "Nghĩa huynh của tiểu nữ là Mạnh Thiệu Thành, chủ tướng Phi Kỵ doanh Tây Bắc. Có một phong thư nhà, không biết lão đại nhân có thể tiện tay mang theo không?"

Mai Thượng thư nhìn bức thư nói: "Vận chuyển cùng ngân lượng còn có cả lương thực, chuyến đi này e rằng sẽ mất nhiều thời gian. Sao không tìm cách nhanh chóng tiện lợi hơn?"

"Tiểu nữ không cầu nhanh, chỉ cầu ổn." Minh Tư có rất nhiều cách nhanh hơn, có thể nhờ cữu cữu đưa, cũng có thể cầu Thái tử giúp đỡ. Nhưng phong thư này, Minh Tư không muốn xảy ra bất kỳ sai sót nào. Nội dung bên trong, tốt nhất là ngay cả Thái tử cũng không nên biết, vì vậy mới nghĩ đến Mai Thượng thư.

Nàng nói như vậy, Mai Thượng thư liền hiểu ra. Nếu được đưa đi dưới danh nghĩa của ông, phong thư này sẽ không ai dám cản, cũng không ai dám mở ra xem.

"Được, lão phu sẽ đi một chuyến thay ngươi." Mai Thượng thư nhận lấy phong thư.

"Đa tạ lão đại nhân." Minh Tư đứng dậy, khẽ khom gối hành lễ: "Chẳng hay gia phụ gần đây có tin tức gì không?"

Mai Thượng thư lắc đầu, nói: "Nam Cương vốn là mảnh đất do Minh gia khai phá, hẳn là sẽ không gặp trắc trở."

Khi Đại Lương khai quốc, tổ tiên Minh gia đã dẫn quân đánh chiếm Nam Cương, bởi vậy mới được phong Bình Nam Quốc Công. Về sau mấy đời đều trấn giữ nơi này. Đến đời tổ phụ Minh Tư, Thát Ngõa hung hãn kéo đến, Hoàng Thượng mới điều Minh gia đến Tây Bắc, một nhà Minh Tư mới bén rễ ở đó.

Tuy nói vậy, Minh Tư vẫn không dám lơ là. Chừng nào phụ thân còn sống, kẻ hãm hại ông sẽ không từ bỏ.

"Tiểu nữ không lâu nữa sẽ vào cung, chuyện bên ngoài e rằng lực bất tòng tâm. Đến lúc đó, mong lão đại nhân chiếu cố gia phụ đôi chút." Minh Tư cũng không còn cách nào, mới cầu một người không mấy quen thuộc.

Mai Thượng thư nhấp một ngụm trà, trầm ngâm hồi lâu rồi nói một câu vốn dĩ chẳng phải lời người ngoài nên nói: "Ngươi là tự nguyện sao?"

Kẻ không biết nội tình sẽ nghĩ Minh Tư nhập cung là trèo lên cành cao, nhưng người biết nội tình, chỉ hỏi Minh Tư có tự nguyện không.

Mai Thượng thư và Minh Tư chỉ mới gặp vài lần, trong lòng đã xác định Minh Tư không phải người bám víu quyền quý.

Dù không nói thẳng ra, Minh Tư vẫn biết Mai Thượng thư đang hỏi gì. Nàng chỉ cười khẽ: "Tự nguyện hay không không quan trọng, quan trọng là đáng giá."

"Ngươi liền nắm chắc như vậy sao?" Ngón tay khô héo của Mai Thượng thư nắm chặt chén trà: "Cửa cung không dễ vào."

Cung cấm sâu trùng trùng, chôn vùi biết bao hồng nhan.

"Không làm thì vĩnh viễn sẽ không nắm chắc." Minh Tư không dám đảm bảo, nhưng đây là lựa chọn duy nhất của nàng: "Lão đại nhân cả đời này hẳn cũng có lúc bất đắc dĩ."

Mai Thượng thư trầm mặc. Điều bất đắc dĩ lớn nhất của ông chính là tiễn trưởng tử ra chiến trường, cuối cùng máu nhuộm sa trường, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Minh Tư không nán lại lâu. Nàng còn nhiều việc phải làm, vội vàng cáo từ rời đi.

Sau khi Minh Tư rời phủ, Mai Thượng thư đứng lặng hồi lâu như đang nhập định. Mai Thiền cầm một chiếc áo choàng khoác lên cho ông: "Phụ thân đứng ở nơi đầu gió làm gì vậy?"

"Ôi, gần đây cục diện triều đình bất ổn, lão phu lo lắng thay!" Mai Thượng thư xoay người, bước chân tập tễnh trở về phòng.

Mai Thiền dìu phụ thân: "Minh cô nương đến vì chuyện của phụ thân nàng sao?"

Mai Thượng thư không nói phải hay không phải, chỉ khen: "Nàng là người có tấm lòng rộng lớn, sau này ắt sẽ làm nên chuyện lớn."

"Nhưng con nghe nói Tôn gia có hiềm khích với nàng ấy, đích trưởng nữ Tôn gia là Thái tử phi, nàng vào Đông Cung có thể sống yên ổn sao?" Mai Thiền khó hiểu hỏi.

"Chính vì như thế, mới khiến người ta bội phục." Mai Thượng thư hiếm khi khen ngợi một người như vậy: "Cô nương này không thể xem thường."

Biết rõ núi có hổ, vẫn cứ thẳng tiến vào hang hổ.

Bình Nam Quốc Công khí phách hiên ngang, cũng dạy ra một nữ nhi cứng cỏi không kém.

Rời khỏi Mai phủ, Minh Tư đi thẳng về Bình Nam Quốc Công phủ. Xe ngựa đi thẳng vào từ cửa ngách phía đông, nhưng ở ngoài cửa lại bị người khác chặn lại.

"Tư nhi muội muội, là nàng sao?"

Minh Tư vén nửa tấm rèm xe, nàng chưa từng nhìn thấy một Tôn Thế Thành trong dáng vẻ như vậy. Hắn tóc tai bù xù, áo gấm nhăn nhúm, vẻ mặt tiều tụy, trông như vừa chạy nạn ở đâu đó về.

"Tư nhi muội muội!" Tôn Thế Thành thấy Minh Tư liền vội vàng lao đến, muốn tiếp cận nàng.

Nhưng bị hộ vệ ngăn lại, luôn giữ khoảng cách một trượng với xe ngựa.

Tôn Thế Thành dù sao cũng bệnh đã lâu, không thể thoát khỏi hộ vệ, chỉ có thể đứng tại chỗ, mắt đỏ hoe nhìn Minh Tư: "Tư nhi muội muội, nàng thật sự muốn vào Đông Cung sao?"

Minh Tư mặt không đổi sắc nói: "Tôn công tử đã biết chuyện chỉ dụ rồi, cũng nên thay đổi cách xưng hô đi. Ta không dám trèo cao tới bậc cửa Tôn gia, càng không làm nổi muội muội của ngươi."

"Tại sao? Ta đang tranh thủ cầu xin mẫu thân rồi, ta sẽ cưới nàng." Tôn Thế Thành nhìn Minh Tư, trong lòng càng thêm đau khổ. Rõ ràng là chuyện hôn sự của hai người, hắn đang cố gắng hết sức, nhưng Minh Tư lại thờ ơ.

"Ngươi sẽ cưới ta, nhưng ta nhất định phải gả cho ngươi sao?" Minh Tư khinh thường cười một tiếng, khóe môi lộ ra vẻ chế nhạo: "Tôn công tử không khỏi đã quá tự tin. Ngươi giờ đây không có công danh, cũng không có tước vị, ta dựa vào đâu mà phải gả cho ngươi?"

"Nàng!" Tôn Thế Thành sao chịu nổi đòn giáng này: "Nàng không thích ta một chút nào sao?"

"Chưa bao giờ!" Minh Tư không chút do dự nói: "Nếu không phải phụ thân sắp đặt, ngươi và ta vốn không có duyên phận."

Phụ thân nàng là đại trượng phu, anh hùng sa trường, Tôn Thế Thành nhu nhược ngu hiếu, vốn dĩ không phải nam nhân nàng mong muốn. Lại còn không có điểm ưu việt là không nạp thϊếp nữa, hắn chẳng còn điểm nào đáng giá.

Minh Tư thậm chí cảm thấy có chút may mắn vì Tín Dương Hầu phủ đã trở mặt vô tình, nếu không gả qua đó, chỉ sợ nàng sẽ phải hối hận suốt đời.

Nghĩ đến đây, Minh Tư cảm thấy không cần nói thêm với Tôn Thế Thành, dặn dò phu xe: "Hồi phủ."

"Không, nàng đừng đi!" Tôn Thế Thành chặn xe ngựa lại, buột miệng thốt ra: "Thái tử vốn là tỷ phu của nàng, nàng thật sự một chút liêm sỉ cũng không cần sao?"

Ngân Chúc không nhịn được trước, trách mắng hắn: "Tôn công tử, là Tôn gia các người thất tín trước, giờ đây còn trách ngược lại tiểu thư nhà chúng ta, các ngươi mới là kẻ không biết liêm sỉ!"

Cái gì mà tỷ phu đệ muội, những lời này truyền ra ngoài chỉ tổ tổn hại thanh danh của cô nương. Ngân Chúc càng nhìn Tôn Thế Thành càng thấy chán ghét, cảm thấy cô nương không gả cho hắn là quyết định đúng đắn.

"Ngươi dám gọi Thái tử là tỷ phu sao?" Minh Tư lại vén rèm lên, vẻ mặt khinh thường: "Quân thần có khác biệt, làm thần tử, vẫn phải hiểu rõ tôn ti trên dưới."

Tôn Thế Thành á khẩu không trả lời được, hắn quả thật không dám gọi Thái tử là tỷ phu, mỗi lần gặp Thái tử đều nơm nớp lo sợ.

"Người đâu, đưa Tôn công tử về Tín Dương Hầu phủ." Minh Tư hạ rèm xuống, giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt: "Nói với Tín Dương Hầu phủ, nếu còn quấy rầy, ta đành phải xin chỉ thị của Thái tử điện hạ."

7

0

1 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.