0 chữ
Chương 18
Chương 18
"Sắc phong làm chính ngũ phẩm Thái tử Thừa huy, khâm thử!"
Chương Xảo cẩm chỉ dụ của Hoàng hậu xem đi xem lại ba lần không sót chữ nào, vẫn không thể tin được: "Ngọc Đoàn, rốt cuộc chuyện này là sao?"
Bình Nam Quốc Công đã bị Hoàng thượng phạt tội lưu đày rồi, sao Hoàng hậu lại hạ chỉ cho Minh Tư vào cung? Đầu óc Chương Xảo giờ đây là một mảnh hỗn độn.
Phạm Văn Hàn lại bình tĩnh hơn, nhớ lại vừa rồi Ngân Chúc đã khéo léo nhét một túi tiền vào tay công công tuyên chỉ, liền đoán: "Ngọc Đoàn, con đã sớm biết có ý chỉ truyền đến?"
Minh Tư đưa chỉ dụ cho Chu ma ma, bảo bà mang đến từ đường để thờ phụng rồi mới nói: "Cữu cữu, cữu mẫu thứ lỗi, con đã giấu hai người."
"Con đã biết có chỉ ý từ hôm qua rồi." Minh Tư ngồi xuống bên cạnh cữu mẫu, giải thích nguyên nhân một cách đơn giản. Dĩ nhiên một số nội tình không thể nói thẳng, Minh Tư chỉ nói là mình yêu mến Thái tử, cam tâm tình nguyện vào Đông Cung.
"Chẳng phải trước đây con có hôn ước với Tôn gia sao? Sao lại có thể đối với Thái tử…" Chương Xảo hoàn toàn không tin những lời bịa đặt của Minh Tư: "Có phải Thái tử ép buộc con không?"
Minh Tư dung mạo xuất chúng, khi Bình Nam Quốc Công gặp nạn, không biết có bao nhiêu người đã nhòm ngó Minh Tư, mà Thái tử lại có quyền cao chức trọng, Chương Xảo khó mà không nghi ngờ.
"Cữu mẫu, giờ đây con trong tình cảnh này, có đáng để điện hạ phải ép buộc con không?" Minh Tư cười đầy vẻ bất lực: "Là con cầu xin điện hạ cho con vào cung."
"Đông Cung đã có Thái tử phi, lại còn có các phi tần khác, con thế này…" Phạm Văn Hàn thở dài một tiếng: "Sao phải tự làm khổ mình!"
Bình Nam Quốc Công và Phạm gia đều không phải là những người bám víu quyền quý, chưa bao giờ nghĩ đến việc đưa Minh Tư vào cung để cùng người khác chung chồng. Bởi vậy, khi Tôn gia đồng ý không nạp thϊếp mới chọn Tôn Thế Thành.
"Con còn nhỏ, không biết thâm cung sâu hiểm. Con vào cung rồi, cữu mẫu muốn gặp con một lần cũng khó." Chương Xảo không kìm được mà lau nước mắt: "Con ở trong cung chịu ấm ức chúng ta cũng không hay biết, sao con lại nghĩ quẩn như vậy!"
Ngay cả khi Minh gia hưng thịnh, Minh Tư vào cung cũng không thể đảm bảo một đời bình an phú quý, huống hồ bây giờ Bình Nam Quốc Công đã bị định tội, đang lúc bị mọi người công kích, Minh Tư lại vào cung, gian nan đến mức nào cũng có thể tưởng tượng được.
Phản ứng của cữu cữu, cữu mẫu nằm trong dự liệu của Minh Tư. Nàng nghẹn ngào, nhưng vẫn cố gắng duy trì nụ cười: "Con đã suy nghĩ kỹ rồi, không hối hận, chỉ là đệ đệ muội muội, con đành phải nhờ cậy cữu cữu, cữu mẫu chăm sóc."
Phụ thân cả đời chỉ có một mình mẫu thân, cữu cữu cũng chưa từng nạp thϊếp, phu thê ân ái. Đáng lẽ đây cũng là con đường của Minh Tư, nhưng tạo hóa trêu ngươi, Minh Tư có con đường riêng phải đi.
Phạm Văn Hàn và Chương Xảo đều biết hành động này của Minh Tư chắc chắn là vì Bình Nam Quốc Công, nhưng ý chỉ đã hạ, nói nhiều cũng vô ích, vừa xót xa cho Minh Tư, vừa oán hận bản thân vô dụng.
Dù Phạm gia có giàu có đến mấy, nhưng trong triều không có ai làm quan, chẳng làm được gì, lại phải để một đứa trẻ vì phụ thân mà hy sinh bản thân. Cả hai đều cảm thấy hổ thẹn.
Chương Xảo suy nghĩ một lát rồi nói: "Ban đầu ta định đưa các con về Dương Châu, nhưng nếu con muốn vào cung, vậy thì ta và cữu cữu của con sẽ ở lại kinh thành, gần hơn cũng dễ bề chăm sóc."
"Nhưng chẳng phải cữu cữu còn có công việc buôn bán ở Dương Châu sao?" Minh Tư vốn định mua đủ hộ tâm đan cho tiểu đệ, rồi tiểu đệ sẽ theo họ về Dương Châu.
Phạm Văn Hàn cũng không nỡ xa Minh Tư: "Chuyện này không sao cả, đại biểu ca của con đã thành thân, đủ sức gánh vác mọi việc rồi. Chúng ta ở kinh thành cũng vậy, vẫn làm ăn buôn bán như thường."
Trong lòng Minh Tư biết rõ ràng, rời bỏ Dương Châu quen thuộc để định cư ở kinh thành, chắc chắn phải từ bỏ rất nhiều thứ. Nhưng cữu cữu cữu mẫu ở lại kinh thành, sau khi nàng vào cung có lẽ vẫn có cơ hội gặp được đệ đệ muội muội, ít nhất cũng có thể thường xuyên biết tin tức gần đây. Nàng không cách nào từ chối được.
Minh Tư rưng rưng nước mắt quỳ xuống, trịnh trọng nói: "Ngọc Đoàn khấu tạ ơn đại ân của cữu cữu, cữu mẫu!"
Thái giám truyền chỉ rời khỏi Bình Nam Quốc Công phủ, tin tức về chỉ dụ của Hoàng hậu liền nhanh chóng lan truyền, gây ra một trận sóng gió dữ dội trong kinh thành.
Tòa phủ đệ tưởng chừng sắp sụp đổ, lại được một đạo ý chỉ chống đỡ.
Ai nấy đều nói Bình Nam Quốc Công phủ sắp sụp đổ rồi, nhưng kết quả là đích trưởng nữ của Bình Nam Quốc Công không những không bị giáng tội mà còn được ân sủng, ban thưởng nhập cung. Hắc, chuyện này thật là hiếm lạ!
Vậy rốt cuộc Bình Nam Quốc Công phủ có sụp đổ hay không?
Cả kinh thành đều bàn tán về chuyện này, thậm chí có không ít sòng bạc đã ra kèo cá cược, đánh cược vào vận mệnh của Minh gia.
Người bàn tán nhiều như vậy, tất nhiên cũng truyền đến căn nhà cũ mà đại phòng đang ở.
Lý di nương đã bỏ trốn cùng với ngân phiếu, hai di nương còn lại cũng không muốn sống cuộc sống khổ sở, mỗi người đều lười biếng trốn tránh. Trong nhà lại không có người hầu, đại phu nhân Kiều thị muốn uống một tách trà nóng cũng phải để Minh Tĩnh Phù đi đun, người trước đây mười ngón tay không dính nước.
Chẳng qua chỉ là đun một ấm nước nóng, Minh Tĩnh Phù lại làm người dính đầy khói bụi. Khó khăn lắm mới đun xong nước lại nghe tin về chỉ dụ, khi bưng trà vào phòng đã rưng rưng nước mắt.
"Sao lại khóc, ai bắt nạt con vậy?" Kiều thị vì chuyện của Lý di nương mà tức giận đến mức bệnh tật li bì, cố gắng chống bệnh đứng dậy uống nước.
"Mẫu thân." Minh Tĩnh Phù mặt đầy căm phẫn, vừa khóc vừa nói: "Con nghe người ta nói Hoàng hậu nương nương đã hạ chỉ dụ, sắc phong Minh Tư làm Thừa huy của Thái tử."
Kiều thị ngây người một lúc lâu, rồi mới lắc đầu nói: "Giả dối, nó là con gái tội thần, sao có thể vào cung được."
"Thật mà, mọi người đều đang truyền tai nhau là Minh Tư sắp vào cung rồi." Lòng Minh Tĩnh Phù đau như cắt, Minh Tư đã hại họ thảm đến mức này, quay đầu lại bay lên cành cao, vào Đông Cung, đúng là ông trời bất công!
"Không thể nào! Nhất định là giả dối!" Kiều thị đập mạnh chiếc chén trà cũ trong tay, điên cuồng gào thét: "Nó dựa vào cái gì mà vào cung? Dù có vào cung cũng phải là con chứ, Phù nhi mới xứng đáng làm hoàng phi…"
Kiều thị đột nhiên trở nên điên loạn, gào thét, vặn vẹo tay chân đập giường.
Minh Tĩnh Phù lệ vương khóe mắt, vội vàng kéo tay Kiều thị: "Mẫu thân? Người làm sao vậy? Đừng dọa Phù nhi sợ hãi."
Bất kể Minh Tĩnh Phù có nói gì, Kiều thị dường như đều không nghe thấy, chỉ không ngừng lẩm bẩm: "Phù nhi nhà ta sắp làm hoàng phi rồi… ta sắp làm cáo mệnh phu nhân rồi…"
Minh Tĩnh Phù chưa từng thấy cảnh tượng này, sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, lảo đảo chạy ra ngoài tìm người.
Minh đại gia vừa lúc về đến nhà, đáng tiếc tâm trạng vô cùng chán nản. Vừa nghe nói Kiều thị bị bệnh, Minh đại gia không những không đi thăm bà ta mà còn nhổ một bãi: "Đồ phụ nhân ngu dốt chỉ biết kéo chân sau, bệnh chết cũng đáng!"
Trước đây, nếu không phải Kiều thị cứ khuyến khích ông ta đuổi Minh Tư đi, ông ta chưa chắc đã làm tuyệt tình như vậy. Nếu không trở mặt với Minh Tư, không chỉ không rơi vào cảnh này, ông ta còn có thể kết giao với Thái tử, lo gì không thăng quan phát tài?
"Phụ thân, mẫu thân dù sao cũng là thê tử của người, cầu xin người mời một đại phu đi." Minh Tĩnh Phù kéo tay áo Minh đại gia cầu xin.
Minh đại gia càng nghĩ càng tức giận, đâu còn muốn mời đại phu cho Kiều thị, liền ghét lây cả Minh Tĩnh Phù: "Tránh sang một bên, đừng có làm phiền ta."
Minh Tĩnh Phù bị đẩy ngã xuống đất, những viên đá thô ráp trên nền đất làm xước lòng bàn tay, máu tươi trào ra. Nàng ta ôm tay nức nở, toàn thân lạnh lẽo như rơi xuống đáy vực, không hiểu vì sao chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, họ lại rơi vào cảnh khốn cùng này.
Nếu như ngay từ đầu…
"Ngay từ đầu ta không nên đồng ý cho con nạp nàng ta làm thϊếp!" Tín Dương Hầu phu nhân Tiền thị giận đến mức lông mày dựng ngược vì Tôn Thế Thành đang ốm yếu trên giường mà lại từ chối uống thuốc.
Từ ngày Minh Tư xé bỏ hôn thư, Tôn Thế Thành trở về phủ liền có chút mê man, nửa đêm phát sốt cao, mời đại phu cả đêm cũng không khá hơn, đành phải nhờ Thái tử phi mời thái y đến phủ.
Nhưng dù có Hoa Đà tái thế cũng chỉ chữa được bệnh, không chữa được tâm.
Tôn Thế Thành dường như bị câu "ngươi không xứng" của Minh Tư làm tổn thương, cả người như quả cà tím bị sương giá đánh úa, ủ rũ héo tàn.
Ban đầu trong nhà còn khuyên nhủ Tôn Thế Thành bằng lời lẽ dịu dàng, nhưng Tôn Thế Thành không chút phản ứng, ngay cả thuốc cũng không chịu uống, người gầy đi trông thấy.
Tín Dương Hầu giận hắn không chịu phấn đấu, dứt khoát lười quản.
Mặc dù Tín Dương Hầu phủ chỉ có Tôn Thế Thành là đích tử, nhưng lại có mấy thứ tử. Tín Dương Hầu có thể mặc kệ Tôn Thế Thành, nhưng Tiền thị thì không thể mặc kệ con trai ruột của mình.
Dỗ dành cũng dỗ dành rồi, mắng mỏ cũng mắng mỏ rồi, Tôn Thế Thành như một tảng đá, Tiền thị sắp tức chết rồi.
"Con tiện nhân đó chính là yêu nghiệt! Đã câu mất linh hồn con đi rồi!"
"Mẫu thân, người không được mắng nàng, là con đã phụ nàng trước." Chỉ khi Tiền thị mắng Minh Tư, Tôn Thế Thành mới có chút phản ứng: "Con đã hứa với Bình Nam Quốc Công, không phải nàng thì không lấy vợ, con đã không làm được, con mới là kẻ tiểu nhân."
Tiền thị đặt mạnh chén thuốc xuống bàn, làm văng vài giọt thuốc ra ngoài: "Rốt cuộc con muốn thế nào?"
"Con muốn cưới nàng ấy." Tôn Thế Thành dựa vào giường: "Mẫu thân, con ái mộ nàng, con thật sự ái mộ nàng ấy."
Đính hôn là do trưởng bối quyết định, hủy hôn cũng do trưởng bối quyết định, ai cũng không ngờ, Tín Dương Hầu phủ vốn vô tình lại xuất hiện một kẻ si tình.
"Con nhất định là phát điên rồi!" Tiền thị chỉ vào mũi Tôn Thế Thành mắng: "Tỷ tỷ của con là Thái tử phi nương nương, con muốn cưới quý nữ nào mà chẳng được, Minh gia đã suy tàn rồi, Minh Tư thì có gì tốt?"
Điều Tiền thị đắc ý nhất chính là nữ nhi mình làm Thái tử phi. Nhưng sao nhi tử lại có thể hồ đồ đến vậy!
"Nàng chính là tốt, nàng ấy là cô nương tốt nhất trên đời." Tôn Thế Thành lẩm bẩm.
Tiền thị hít sâu một hơi, tức giận đến mức choáng váng. Đúng lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến một tiếng ồn ào. Tào ma ma, người thường xuyên hầu hạ bên cạnh Tiền thị, chạy vội vào nói: "Phu nhân, đại sự không hay rồi!"
"Lại xảy ra chuyện gì nữa?" Tiền thị đầy vẻ mất kiên nhẫn.
Tào ma ma nói: "Hoàng hậu nương nương đã hạ chỉ dụ, sắc phong Minh Tư làm Thái tử Thừa huy, ít ngày nữa sẽ nhập Đông Cung!"
Tiền thị kinh ngạc hồi lâu không hoàn hồn, ngược lại Tôn Thế Thành trên giường lập tức phản bác: "Không thể nào!"
"Thiên chân vạn xác, nô tỳ không dám nói dối." Tào ma ma đáp.
"Con nghe đi, con nghe đi!" Lửa giận trong l*иg ngực Tiền thị "phụt" một tiếng bốc lên tận đầu: "Con coi Minh Tư là người tốt sao? Nàng ta đương nhiên sẽ không làm thϊếp của con, nàng ta đã sớm leo lên cành cao rồi!"
"Nàng ấy không phải tự nguyện, con không tin." Tôn Thế Thành vén chăn xuống giường, vội vàng luống cuống đi giày.
Đến nước này, Tiền thị cũng lười che giấu: "Tỷ tỷ con đã sớm biết Đông Cung sẽ có người mới vào, con tiện nhân đó tám trăm năm trước đã câu dẫn Thái tử rồi!"
"Con còn vì nàng ta mà sống dở chết dở, nàng ta đã bao giờ nhớ đến con? Con tiện nhân đó sắp vào Đông Cung tranh sủng với tỷ tỷ con rồi!" Tiền thị kéo Tôn Thế Thành đang mặc quần áo: "Con muốn đi đâu?"
"Con không tin, con muốn đi hỏi nàng ấy" Tôn Thế Thành đẩy mạnh Tiền thị ra: "Mẫu thân đừng cản con, con muốn hỏi cho ra lẽ."
Tiền thị bị đẩy đến lảo đảo mấy bước, nếu không phải Tào ma ma đỡ thì suýt nữa đã ngã xuống đất. Bà ta nhìn Tôn Thế Thành thoắt cái đã chạy mất dạng.
"Nghiệt chướng!" Tiền thị đấm ngực dậm chân, quát mắng những hạ nhân đang đứng xem náo nhiệt bên ngoài: "Còn không mau cản tam công tử lại!"
Một đám hạ nhân đuổi theo. Đầu óc Tiền thị hỗn loạn, nắm chặt tay Tào ma ma nói: "Mau thay y phục cho ta, ta phải vào cung gặp Thái tử phi nương nương."
Chương Xảo cẩm chỉ dụ của Hoàng hậu xem đi xem lại ba lần không sót chữ nào, vẫn không thể tin được: "Ngọc Đoàn, rốt cuộc chuyện này là sao?"
Bình Nam Quốc Công đã bị Hoàng thượng phạt tội lưu đày rồi, sao Hoàng hậu lại hạ chỉ cho Minh Tư vào cung? Đầu óc Chương Xảo giờ đây là một mảnh hỗn độn.
Phạm Văn Hàn lại bình tĩnh hơn, nhớ lại vừa rồi Ngân Chúc đã khéo léo nhét một túi tiền vào tay công công tuyên chỉ, liền đoán: "Ngọc Đoàn, con đã sớm biết có ý chỉ truyền đến?"
Minh Tư đưa chỉ dụ cho Chu ma ma, bảo bà mang đến từ đường để thờ phụng rồi mới nói: "Cữu cữu, cữu mẫu thứ lỗi, con đã giấu hai người."
"Con đã biết có chỉ ý từ hôm qua rồi." Minh Tư ngồi xuống bên cạnh cữu mẫu, giải thích nguyên nhân một cách đơn giản. Dĩ nhiên một số nội tình không thể nói thẳng, Minh Tư chỉ nói là mình yêu mến Thái tử, cam tâm tình nguyện vào Đông Cung.
Minh Tư dung mạo xuất chúng, khi Bình Nam Quốc Công gặp nạn, không biết có bao nhiêu người đã nhòm ngó Minh Tư, mà Thái tử lại có quyền cao chức trọng, Chương Xảo khó mà không nghi ngờ.
"Cữu mẫu, giờ đây con trong tình cảnh này, có đáng để điện hạ phải ép buộc con không?" Minh Tư cười đầy vẻ bất lực: "Là con cầu xin điện hạ cho con vào cung."
"Đông Cung đã có Thái tử phi, lại còn có các phi tần khác, con thế này…" Phạm Văn Hàn thở dài một tiếng: "Sao phải tự làm khổ mình!"
Bình Nam Quốc Công và Phạm gia đều không phải là những người bám víu quyền quý, chưa bao giờ nghĩ đến việc đưa Minh Tư vào cung để cùng người khác chung chồng. Bởi vậy, khi Tôn gia đồng ý không nạp thϊếp mới chọn Tôn Thế Thành.
Ngay cả khi Minh gia hưng thịnh, Minh Tư vào cung cũng không thể đảm bảo một đời bình an phú quý, huống hồ bây giờ Bình Nam Quốc Công đã bị định tội, đang lúc bị mọi người công kích, Minh Tư lại vào cung, gian nan đến mức nào cũng có thể tưởng tượng được.
Phản ứng của cữu cữu, cữu mẫu nằm trong dự liệu của Minh Tư. Nàng nghẹn ngào, nhưng vẫn cố gắng duy trì nụ cười: "Con đã suy nghĩ kỹ rồi, không hối hận, chỉ là đệ đệ muội muội, con đành phải nhờ cậy cữu cữu, cữu mẫu chăm sóc."
Phụ thân cả đời chỉ có một mình mẫu thân, cữu cữu cũng chưa từng nạp thϊếp, phu thê ân ái. Đáng lẽ đây cũng là con đường của Minh Tư, nhưng tạo hóa trêu ngươi, Minh Tư có con đường riêng phải đi.
Dù Phạm gia có giàu có đến mấy, nhưng trong triều không có ai làm quan, chẳng làm được gì, lại phải để một đứa trẻ vì phụ thân mà hy sinh bản thân. Cả hai đều cảm thấy hổ thẹn.
Chương Xảo suy nghĩ một lát rồi nói: "Ban đầu ta định đưa các con về Dương Châu, nhưng nếu con muốn vào cung, vậy thì ta và cữu cữu của con sẽ ở lại kinh thành, gần hơn cũng dễ bề chăm sóc."
"Nhưng chẳng phải cữu cữu còn có công việc buôn bán ở Dương Châu sao?" Minh Tư vốn định mua đủ hộ tâm đan cho tiểu đệ, rồi tiểu đệ sẽ theo họ về Dương Châu.
Phạm Văn Hàn cũng không nỡ xa Minh Tư: "Chuyện này không sao cả, đại biểu ca của con đã thành thân, đủ sức gánh vác mọi việc rồi. Chúng ta ở kinh thành cũng vậy, vẫn làm ăn buôn bán như thường."
Trong lòng Minh Tư biết rõ ràng, rời bỏ Dương Châu quen thuộc để định cư ở kinh thành, chắc chắn phải từ bỏ rất nhiều thứ. Nhưng cữu cữu cữu mẫu ở lại kinh thành, sau khi nàng vào cung có lẽ vẫn có cơ hội gặp được đệ đệ muội muội, ít nhất cũng có thể thường xuyên biết tin tức gần đây. Nàng không cách nào từ chối được.
Minh Tư rưng rưng nước mắt quỳ xuống, trịnh trọng nói: "Ngọc Đoàn khấu tạ ơn đại ân của cữu cữu, cữu mẫu!"
Thái giám truyền chỉ rời khỏi Bình Nam Quốc Công phủ, tin tức về chỉ dụ của Hoàng hậu liền nhanh chóng lan truyền, gây ra một trận sóng gió dữ dội trong kinh thành.
Tòa phủ đệ tưởng chừng sắp sụp đổ, lại được một đạo ý chỉ chống đỡ.
Ai nấy đều nói Bình Nam Quốc Công phủ sắp sụp đổ rồi, nhưng kết quả là đích trưởng nữ của Bình Nam Quốc Công không những không bị giáng tội mà còn được ân sủng, ban thưởng nhập cung. Hắc, chuyện này thật là hiếm lạ!
Vậy rốt cuộc Bình Nam Quốc Công phủ có sụp đổ hay không?
Cả kinh thành đều bàn tán về chuyện này, thậm chí có không ít sòng bạc đã ra kèo cá cược, đánh cược vào vận mệnh của Minh gia.
Người bàn tán nhiều như vậy, tất nhiên cũng truyền đến căn nhà cũ mà đại phòng đang ở.
Lý di nương đã bỏ trốn cùng với ngân phiếu, hai di nương còn lại cũng không muốn sống cuộc sống khổ sở, mỗi người đều lười biếng trốn tránh. Trong nhà lại không có người hầu, đại phu nhân Kiều thị muốn uống một tách trà nóng cũng phải để Minh Tĩnh Phù đi đun, người trước đây mười ngón tay không dính nước.
Chẳng qua chỉ là đun một ấm nước nóng, Minh Tĩnh Phù lại làm người dính đầy khói bụi. Khó khăn lắm mới đun xong nước lại nghe tin về chỉ dụ, khi bưng trà vào phòng đã rưng rưng nước mắt.
"Sao lại khóc, ai bắt nạt con vậy?" Kiều thị vì chuyện của Lý di nương mà tức giận đến mức bệnh tật li bì, cố gắng chống bệnh đứng dậy uống nước.
"Mẫu thân." Minh Tĩnh Phù mặt đầy căm phẫn, vừa khóc vừa nói: "Con nghe người ta nói Hoàng hậu nương nương đã hạ chỉ dụ, sắc phong Minh Tư làm Thừa huy của Thái tử."
Kiều thị ngây người một lúc lâu, rồi mới lắc đầu nói: "Giả dối, nó là con gái tội thần, sao có thể vào cung được."
"Thật mà, mọi người đều đang truyền tai nhau là Minh Tư sắp vào cung rồi." Lòng Minh Tĩnh Phù đau như cắt, Minh Tư đã hại họ thảm đến mức này, quay đầu lại bay lên cành cao, vào Đông Cung, đúng là ông trời bất công!
"Không thể nào! Nhất định là giả dối!" Kiều thị đập mạnh chiếc chén trà cũ trong tay, điên cuồng gào thét: "Nó dựa vào cái gì mà vào cung? Dù có vào cung cũng phải là con chứ, Phù nhi mới xứng đáng làm hoàng phi…"
Kiều thị đột nhiên trở nên điên loạn, gào thét, vặn vẹo tay chân đập giường.
Minh Tĩnh Phù lệ vương khóe mắt, vội vàng kéo tay Kiều thị: "Mẫu thân? Người làm sao vậy? Đừng dọa Phù nhi sợ hãi."
Bất kể Minh Tĩnh Phù có nói gì, Kiều thị dường như đều không nghe thấy, chỉ không ngừng lẩm bẩm: "Phù nhi nhà ta sắp làm hoàng phi rồi… ta sắp làm cáo mệnh phu nhân rồi…"
Minh Tĩnh Phù chưa từng thấy cảnh tượng này, sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, lảo đảo chạy ra ngoài tìm người.
Minh đại gia vừa lúc về đến nhà, đáng tiếc tâm trạng vô cùng chán nản. Vừa nghe nói Kiều thị bị bệnh, Minh đại gia không những không đi thăm bà ta mà còn nhổ một bãi: "Đồ phụ nhân ngu dốt chỉ biết kéo chân sau, bệnh chết cũng đáng!"
Trước đây, nếu không phải Kiều thị cứ khuyến khích ông ta đuổi Minh Tư đi, ông ta chưa chắc đã làm tuyệt tình như vậy. Nếu không trở mặt với Minh Tư, không chỉ không rơi vào cảnh này, ông ta còn có thể kết giao với Thái tử, lo gì không thăng quan phát tài?
"Phụ thân, mẫu thân dù sao cũng là thê tử của người, cầu xin người mời một đại phu đi." Minh Tĩnh Phù kéo tay áo Minh đại gia cầu xin.
Minh đại gia càng nghĩ càng tức giận, đâu còn muốn mời đại phu cho Kiều thị, liền ghét lây cả Minh Tĩnh Phù: "Tránh sang một bên, đừng có làm phiền ta."
Minh Tĩnh Phù bị đẩy ngã xuống đất, những viên đá thô ráp trên nền đất làm xước lòng bàn tay, máu tươi trào ra. Nàng ta ôm tay nức nở, toàn thân lạnh lẽo như rơi xuống đáy vực, không hiểu vì sao chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, họ lại rơi vào cảnh khốn cùng này.
Nếu như ngay từ đầu…
"Ngay từ đầu ta không nên đồng ý cho con nạp nàng ta làm thϊếp!" Tín Dương Hầu phu nhân Tiền thị giận đến mức lông mày dựng ngược vì Tôn Thế Thành đang ốm yếu trên giường mà lại từ chối uống thuốc.
Từ ngày Minh Tư xé bỏ hôn thư, Tôn Thế Thành trở về phủ liền có chút mê man, nửa đêm phát sốt cao, mời đại phu cả đêm cũng không khá hơn, đành phải nhờ Thái tử phi mời thái y đến phủ.
Nhưng dù có Hoa Đà tái thế cũng chỉ chữa được bệnh, không chữa được tâm.
Tôn Thế Thành dường như bị câu "ngươi không xứng" của Minh Tư làm tổn thương, cả người như quả cà tím bị sương giá đánh úa, ủ rũ héo tàn.
Ban đầu trong nhà còn khuyên nhủ Tôn Thế Thành bằng lời lẽ dịu dàng, nhưng Tôn Thế Thành không chút phản ứng, ngay cả thuốc cũng không chịu uống, người gầy đi trông thấy.
Tín Dương Hầu giận hắn không chịu phấn đấu, dứt khoát lười quản.
Mặc dù Tín Dương Hầu phủ chỉ có Tôn Thế Thành là đích tử, nhưng lại có mấy thứ tử. Tín Dương Hầu có thể mặc kệ Tôn Thế Thành, nhưng Tiền thị thì không thể mặc kệ con trai ruột của mình.
Dỗ dành cũng dỗ dành rồi, mắng mỏ cũng mắng mỏ rồi, Tôn Thế Thành như một tảng đá, Tiền thị sắp tức chết rồi.
"Con tiện nhân đó chính là yêu nghiệt! Đã câu mất linh hồn con đi rồi!"
"Mẫu thân, người không được mắng nàng, là con đã phụ nàng trước." Chỉ khi Tiền thị mắng Minh Tư, Tôn Thế Thành mới có chút phản ứng: "Con đã hứa với Bình Nam Quốc Công, không phải nàng thì không lấy vợ, con đã không làm được, con mới là kẻ tiểu nhân."
Tiền thị đặt mạnh chén thuốc xuống bàn, làm văng vài giọt thuốc ra ngoài: "Rốt cuộc con muốn thế nào?"
"Con muốn cưới nàng ấy." Tôn Thế Thành dựa vào giường: "Mẫu thân, con ái mộ nàng, con thật sự ái mộ nàng ấy."
Đính hôn là do trưởng bối quyết định, hủy hôn cũng do trưởng bối quyết định, ai cũng không ngờ, Tín Dương Hầu phủ vốn vô tình lại xuất hiện một kẻ si tình.
"Con nhất định là phát điên rồi!" Tiền thị chỉ vào mũi Tôn Thế Thành mắng: "Tỷ tỷ của con là Thái tử phi nương nương, con muốn cưới quý nữ nào mà chẳng được, Minh gia đã suy tàn rồi, Minh Tư thì có gì tốt?"
Điều Tiền thị đắc ý nhất chính là nữ nhi mình làm Thái tử phi. Nhưng sao nhi tử lại có thể hồ đồ đến vậy!
"Nàng chính là tốt, nàng ấy là cô nương tốt nhất trên đời." Tôn Thế Thành lẩm bẩm.
Tiền thị hít sâu một hơi, tức giận đến mức choáng váng. Đúng lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến một tiếng ồn ào. Tào ma ma, người thường xuyên hầu hạ bên cạnh Tiền thị, chạy vội vào nói: "Phu nhân, đại sự không hay rồi!"
"Lại xảy ra chuyện gì nữa?" Tiền thị đầy vẻ mất kiên nhẫn.
Tào ma ma nói: "Hoàng hậu nương nương đã hạ chỉ dụ, sắc phong Minh Tư làm Thái tử Thừa huy, ít ngày nữa sẽ nhập Đông Cung!"
Tiền thị kinh ngạc hồi lâu không hoàn hồn, ngược lại Tôn Thế Thành trên giường lập tức phản bác: "Không thể nào!"
"Thiên chân vạn xác, nô tỳ không dám nói dối." Tào ma ma đáp.
"Con nghe đi, con nghe đi!" Lửa giận trong l*иg ngực Tiền thị "phụt" một tiếng bốc lên tận đầu: "Con coi Minh Tư là người tốt sao? Nàng ta đương nhiên sẽ không làm thϊếp của con, nàng ta đã sớm leo lên cành cao rồi!"
"Nàng ấy không phải tự nguyện, con không tin." Tôn Thế Thành vén chăn xuống giường, vội vàng luống cuống đi giày.
Đến nước này, Tiền thị cũng lười che giấu: "Tỷ tỷ con đã sớm biết Đông Cung sẽ có người mới vào, con tiện nhân đó tám trăm năm trước đã câu dẫn Thái tử rồi!"
"Con còn vì nàng ta mà sống dở chết dở, nàng ta đã bao giờ nhớ đến con? Con tiện nhân đó sắp vào Đông Cung tranh sủng với tỷ tỷ con rồi!" Tiền thị kéo Tôn Thế Thành đang mặc quần áo: "Con muốn đi đâu?"
"Con không tin, con muốn đi hỏi nàng ấy" Tôn Thế Thành đẩy mạnh Tiền thị ra: "Mẫu thân đừng cản con, con muốn hỏi cho ra lẽ."
Tiền thị bị đẩy đến lảo đảo mấy bước, nếu không phải Tào ma ma đỡ thì suýt nữa đã ngã xuống đất. Bà ta nhìn Tôn Thế Thành thoắt cái đã chạy mất dạng.
"Nghiệt chướng!" Tiền thị đấm ngực dậm chân, quát mắng những hạ nhân đang đứng xem náo nhiệt bên ngoài: "Còn không mau cản tam công tử lại!"
Một đám hạ nhân đuổi theo. Đầu óc Tiền thị hỗn loạn, nắm chặt tay Tào ma ma nói: "Mau thay y phục cho ta, ta phải vào cung gặp Thái tử phi nương nương."
7
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
