TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 17

Ngoài mặt nói lão phu nhân bị bệnh, thực chất là bị quản thúc ở chính viện. Không ngờ tối hôm đó lão phu nhân thật sự đổ bệnh, đau đầu không ngớt, thậm chí còn đập đầu vào tường. Quản sự chính viện vội đến báo cáo với Minh Tư.

Minh Tư cho người mời đại phu, dù sao trong nhà không thiếu tiền, cứ để lão phu nhân làm loạn.

Tuy chuyện này không làm ầm ĩ đến nha môn Thuận Thiên phủ, nhưng dù sao trước đây đại phòng cũng là những người đắc ý ở kinh thành. Nhà nào có hỉ sự hay tiệc tùng đều mời phủ Bình Nam Quốc Công tới tham gia. Bình Nam Quốc Công không ở kinh thành, vậy thì đại phòng cứ mặt dày đi hưởng ké.

Một sớm bị "phân gia", rời khỏi phủ Bình Nam Công như chó nhà có tang, có không ít người đến hỏi thăm đại phòng.

Đại phòng có thể nói tốt về Minh Tư sao?

Đương nhiên là muốn bôi đen thế nào thì bôi đen thế ấy, khóc lóc kể lể với người ta rằng Minh Tư không tôn trọng trưởng bối, bất trung bất hiếu, đã đuổi họ ra khỏi phủ Quốc Công.

Do chuyện Minh Tư hủy hôn trước đó, Tôn gia đã sớm bôi xấu Minh Tư khắp nơi, lần này cũng không tránh khỏi việc thêm mắm dặm muối.

Kinh thành nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, chuyện náo nhiệt như vậy, như mọc cánh mà bay, chỉ sau một đêm đã truyền khắp kinh thành. Danh tiếng của Minh Tư thì khỏi phải nói, còn đen hơn mực.

Bản thân Minh Tư không thèm bận tâm, nhưng Chương Xảo lại sốt ruột, hận không thể xé rách miệng những kẻ ở đại phòng, bà lo lắng Minh Tư bị người khác hiểu lầm, làm lỡ dở hôn sự của nàng.

Thế nhưng đúng lúc này, Mai Thượng thư đã trình tấu lên Hoàng Thượng bản tấu chương về việc Minh Tư quyên tặng hai mươi vạn lượng bạc cho Tây Bắc.

Ông dùng rất nhiều lời lẽ để ca ngợi Minh Tư trung quân ái quốc, hiếu thảo vô cùng, thực sự là tấm gương cho nữ tử!

Long Thịnh Đế nhìn tấu chương, không thể nào từ chối hai mươi vạn lượng bạc này, liền thuận theo lời Mai Thượng thư mà khen vài câu.

Chuyện này thì không thể coi thường được rồi. Đối với triều thần mà nói, ý của vua chính là ý của thần. Ngay cả Hoàng Thượng cũng khen ngợi Minh Tư, ai còn dám nói nàng không tốt?

Trong chốc lát gió đã đổi chiều hoàn toàn, những lời khen ngợi tuôn trào không ngớt.

Đại phu nhân Kiều thị từ miệng Minh đại gia nghe được chuyện này, tức đến nỗi mặt mày méo mó, hận không thể nôn ra một vũng máu.

"Đó là tiền của chúng ta! Minh Tư cầm tiền của chúng ta đi lấy lòng người!" Kiều thị liên tục đập bàn, bàn ghế cũ kỹ không chịu nổi cơn giận của bà ta, lung lay sắp đổ.

Minh đại gia hôm nay bị cấp trên gây khó dễ, tâm trạng vốn đã không tốt, sau khi nghe tin này thì mặt đen như than: "Con bé này thật sự tâm kế thâm sâu, sớm biết vậy chi bằng chúng ta dâng lên hai mươi vạn lượng này, nói không chừng còn có thể xoay chuyển tình thế."

Mua một chức quan còn chẳng cần nhiều tiền như vậy, tiền đưa lên, có chuyện gì mà không làm được?

"Ngươi chỉ biết nói sau khi mọi chuyện đã rồi!" Kiều thị phun vào mặt ông ta: "Đều là chuyện tốt do cháu gái ngươi làm ra!"

Trước đây Kiều thị còn tôn trọng, kính nể Minh đại gia, nhưng bây giờ hai người rơi vào tình cảnh này, Kiều thị cũng lười giả vờ.

"Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói ta à, chẳng phải vì ngươi quá tham lam sao." Việc đổ lỗi cho nhau đã trở thành chuyện thường ngày.

Mặt của Minh Tĩnh Phù vẫn chưa lành, giờ phụ mẫu cãi nhau nàng ta cũng không dám lại gần, chỉ có thể âm thầm nức nở, trong lòng hận không thể nghiền xương Minh Tư thành tro bụi.

Đúng lúc phu thê đại phòng đang cãi vã, Vương di nương chạy tới: "Lão gia không xong rồi, lão gia, Lý di nương bỏ trốn rồi!"

"Trốn đi đâu?" Minh đại gia chống bàn đứng dậy.

Vương di nương vẻ mặt khó xử: "Thϊếp thân cũng không biết, sáng sớm thức dậy đã không thấy Lý di nương đâu, đồ đạc của nàng ta cũng biến mất hết rồi."

Minh đại gia chợt nhớ ra điều gì đó, đột nhiên chạy ra ngoài: "Không hay rồi!"

Ông ta chạy về phòng lục lọi đồ đạc, phát hiện mấy tờ ngân phiếu ít ỏi mà ông ta cất giấu ở chỗ Lý di nương, tất cả đều bị Lý di nương cuỗm đi mất. Kiều thị chạy theo sau, nghe tin Lý di nương ôm tiền bỏ trốn, hai mắt tối sầm, ngất xỉu ngay tại chỗ.

Lại một trận binh hoang mã loạn (hỗn loạn khủng khϊếp).

Sóng gió bên ngoài đã không còn ảnh hưởng đến Minh Tư nữa. Nàng lục soát một lượt Tây Uyển nhưng không phát hiện ra manh mối nào.

Việc đại phòng bị ép đến mức này mà không ai giúp đỡ, chẳng lẽ nàng đã nghĩ nhiều, đại phòng đuổi nàng ra khỏi phủ chỉ là sự trùng hợp? Nàng không có nhiều thời gian, đành phải bỏ qua.

Hai mươi vạn lượng bạc được trình lên, quả nhiên có chút lợi ích. Ngay đêm đó, Thái tử nói với nàng rằng Hoàng Thượng đã ân chuẩn cho nàng nhập Đông Cung.

"Nàng cũng thật hào phóng, là sợ phụ hoàng không cho nàng nhập cung sao?" Bùi Trường Uyên không ngờ Minh Tư lại có hành động như vậy, tuy hắn đã trải đường sẵn rồi, nhưng có thêm hai mươi vạn lượng này thì như hổ thêm cánh.

Minh Tư quả thật có ý nghĩ đó, nhưng không thể nói thật, chỉ mỉm cười: "Lời vàng ý ngọc của điện hạ, thần nữ chưa từng lo lắng."

Hai mươi vạn lượng, một là thật sự muốn làm gì đó cho bách tính Tây Bắc, hai là muốn vãn hồi thanh danh cho phụ thân, ba là để bản thân nàng được lộ diện trước mặt Hoàng Thượng, bốn là nhân tiện chọc tức đám người đại phòng kia.

Trước đây Minh Tư chưa từng biết mình cũng giỏi tính toán đến vậy.

"Lại đây." Bùi Trường Uyên đưa tay ra, kéo nàng ngồi lên đùi mình.

Lần đầu còn bỡ ngỡ, lần sau thành quen. Minh Tư đã ngồi một lần, bây giờ không còn gượng gạo nữa, chỉ thả lỏng cơ thể, toàn tâm toàn ý dựa vào Thái tử.

Minh Tư tự nhủ, Thái tử là phu quân của nàng.

Nhưng chỉ giới hạn khi hai người ở riêng.

Ở Tây Bắc, Minh Tư cho rằng phu thê giống như phụ mẫu, hai người tâm đầu ý hợp. Về kinh thành, nàng nghĩ phu thê giống như đại phòng, cử án tề mi (tôn trọng lẫn nhau).

Nhưng sau khi ở chung với Thái tử, Minh Tư biết mình phải làm một mỹ thϊếp dịu dàng, quyến rũ.

Hiền lành, rộng lượng, đoan trang… đều không quan trọng, quan trọng nhất là phải chiếm được sự yêu thích của Thái tử.

"Lâu như vậy rồi, đầu gối vẫn chưa khỏi sao?" Bùi Trường Uyên như thường lệ kéo váy nàng lên xem vết thương.

"Đã không đau nữa rồi, máu bầm cần từ từ tan ra." Bàn tay mềm mại của Minh Tư đặt trên ngực Thái tử, vuốt ve hoa văn chìm trên áo gấm của hắn: "Điện hạ, thần nữ có thể đưa Ngân Chúc cùng vào cung không?"

Không phải tất cả các phi tần vào cung đều có thể mang theo thị nữ hồi môn. Minh Tư không dám chắc phân vị của mình sẽ là gì. Nếu là trước đây, nàng thậm chí còn có thể làm Thái tử phi, nhưng bây giờ, có thể là một thị thϊếp không có phẩm cấp gì cũng nên.

"Có thể." Bùi Trường Uyên không nói sẽ ban cho nàng phân vị gì, nhưng lại bảo: "Có thể mang theo hai người, không phải nàng còn có một tỳ nữ tên là Bạch Du sao?"

Minh Tư im lặng khẽ cong môi. Có thể mang theo hai tỳ nữ, vậy chắc chắn là một phi tần có phẩm cấp.

"Thần nữ lo lắng cho đôi đệ muội, chi bằng cứ để Chu ma ma cùng Bạch Du ở lại phủ chăm sóc chúng, chỉ cần Ngân Chúc theo thần nữ là được." Vào cung chưa chắc đã là nơi tốt đẹp, Minh Tư giờ đây hoàn toàn không nắm chắc.

Ngón tay Bùi Trường Uyên vuốt ve mái tóc mềm mượt của Minh Tư: "Nàng có thể chọn thêm một người nữa mang vào."

"Thôi vậy, trong cung trọng quy củ, lỡ mang vào lại phạm lỗi thì không hay." Minh Tư khẽ ngẩng đầu, nhìn vào quai hàm cương nghị của Thái tử nói: "Chi bằng điện hạ chọn cho thần nữ vài người có quy củ tốt, kẻo thần nữ vào cung không biết gì, đắc tội quý nhân."

Bùi Trường Uyên khẽ nhếch khóe môi mỏng, lộ ra nụ cười nhạt: "Chuyện hậu viện đều do Thái tử phi sắp xếp, nàng muốn Cô chọn cho nàng sao?"

Để hắn đường đường là Trữ quân đi chọn người hầu cho phi thϊếp, cái gan của nàng thật to đến vô biên, ngay cả Thái tử phi cũng chẳng dám nói lời như vậy với hắn.

Minh Tư trong lòng lo lắng, nhưng thấy Thái tử không có vẻ tức giận, liền thử dò hỏi: "Vậy điện hạ có nguyện ý ban cho thần nữ vinh dự này không?"

Thái tử phi Tôn thị là tỷ tỷ ruột thịt của Tôn Thế Thành, hai người chưa vào cung đã định là kẻ thù không đội trời chung, Minh Tư không tin Thái tử phi có thể sắp xếp người tốt cho mình.

Bùi Trường Uyên suy nghĩ một chút: "Mặt mũi của Thái tử phi Cô không tiện gạt bỏ, chỉ chọn cho nàng một người, nàng muốn người như thế nào?"

"Tạ ơn điện hạ hậu ái." Minh Tư cười tươi như hoa, suy nghĩ một lát: "Thần nữ muốn một ma ma biết chút y lý."

Trong cung đầy rẫy những âm mưu lừa gạt, con nối dõi là vũ khí sắc bén. Mà Đông Cung đến nay vẫn chưa có trưởng tử, e rằng trong đó có không ít mánh khóe. Có một người thân cận biết y lý, phòng bị trước cũng là điều tốt.

"Lần này việc xử lý trộm nhà không tệ." Bùi Trường Uyên nhìn trâm cài tóc tinh xảo trên tóc Minh Tư: "Cứ coi như là ban thưởng, ta đồng ý với nàng vậy."

Ngày hôm sau, Bùi Trường Uyên sai Phùng Trung đi tìm Phạm ma ma. Bà trước đây từng hầu hạ thuốc thang cho Tiên Hoàng hậu, tính tình trung thành. Sau khi Tiên Hoàng hậu qua đời, bà được Bùi Trường Uyên sắp xếp đến Thượng Nghi Cục an dưỡng.

Phạm ma ma vẫn còn tinh thần minh mẫn, nghe nói Thái tử muốn sắp xếp bà đi hầu hạ phi tần sắp nhập cung, tuy có chút nghi hoặc, nhưng Thái tử đã phân phó, bà cũng không thể từ chối.

Phùng Trung là người được Tiên Hoàng hậu chỉ định ban cho Thái tử, vì vậy ông không lạ gì Phạm ma ma. Trong cuộc nói chuyện toát lên vẻ thân thiết, có thể hầu hạ thuốc thang cho Tiên Hoàng hậu, đủ thấy Tiên Hoàng hậu tin tưởng bà ta đến mức nào.

Ngay cả khi đến Chính Hiền Đường, địa vị của Phạm ma ma cũng không thấp, huống hồ là đến Phong Hà Uyển. Phùng Trung âm thầm kinh hãi, chỉ cảm thấy Minh cô nương này thật sự không tầm thường.

Phạm ma ma tò mò chủ nhân của Phong Hà Uyển là ai, liền hỏi riêng Phùng Trung.

Phùng Trung biết Phạm ma ma miệng kín, cũng không giấu giếm.

Bình Nam Quốc Công gần đây là "người nổi tiếng" trong kinh thành, sau khi biết là đích trưởng nữ của ông, lòng Phạm ma ma đột nhiên an ổn trở lại. Trong hoàn cảnh như vậy mà vẫn có thể được Thái tử để mắt tới, chắc hẳn không phải người tầm thường, sau này e rằng sẽ có đại tạo hóa.

Lòng Phạm ma ma đã định, nhưng ở Chính Hiền Đường, lòng Thái tử phi lại treo ngược cành cây.

Tôn thị cau mày chặt: "Phạm ma ma là người từng hầu hạ Tiên Hoàng hậu, điện hạ lại sủng ái người mới đến vậy sao?"

Nàng ta đường đường là Thái tử phi, Thái tử cũng chưa từng nghĩ đến việc sắp xếp cho nàng ta chút nào, vậy mà lại vì một người mới mà bận tâm đến thế.

Bạch ma ma cũng lo lắng: "Nương nương, Phạm ma ma xuất thân là y nữ, không biết nhũng thứ của chúng ta…"

Phạm ma ma có thể được Tiên Hoàng hậu coi trọng, chắc chắn không phải kẻ vô năng. Nếu bị bà ta phát hiện ra manh mối, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Thái tử phi.

Tôn thị trầm tư một lúc lâu, một tay chống vào thái dương xoa nhẹ, rõ ràng đang cân nhắc lợi hại.

"Ngươi đem đồ vật đó đi xử lý đi." Tôn thị khẽ thở dài: "Đừng vì một người mới mà mất đi sự tin tưởng của điện hạ."

"Nương nương anh minh." Bạch ma ma đồng tình nói: "Dù sao thì thời gian còn dài, không cần vội vàng nhất thời."

"Phạm ma ma đã đến rồi mà trong nhà vẫn chưa tìm ra là ai." Giọng điệu của Tôn thị đầy vẻ oán trách, chê Tín Dương Hầu phủ làm việc không hiệu quả.

Bạch ma ma nói: "Bọn họ chắc hẳn không dám điều tra sâu, sợ kinh động đến điện hạ."

Nhòm ngó Đông Cung là trọng tội, Tín Dương Hầu cũng không phải kẻ ngốc.

"Thôi vậy, sớm muộn gì cũng vào Đông Cung, đến lúc đó hãy xem xét." Tôn thị xua tay, bảo Bạch ma ma nhanh chóng đi xử lý chuyện của Phong Hà Uyển.

Không lâu sau khi Bạch ma ma rời đi, tỳ nữ Giáng Hương đột nhiên mất bình tĩnh chạy vào.

Tôn thị vốn đã không vui, răn dạy nàng ta vài câu, rồi cầm tách trà nhấp một ngụm để làm dịu cổ họng mới hỏi: "Chuyện gì?"

Giáng Hương quỳ trên đất, thấp thỏm hồi bẩm: "Vừa rồi có chỉ dụ của Hoàng hậu nương nương, sắc phong đích trưởng nữ của Bình Nam Quốc Công làm Thừa huy của Thái tử, ba ngày sau sẽ nhập Đông Cung."

"Ngươi nói ai?" Tay Tôn thị run lên, toàn bộ tách trà nóng đổ hết ra ngoài, làm ướt hoa phục.

7

0

1 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.