TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 16
Chương 16

Minh Tư đã đi ra ngoài một lúc lâu, trong phòng vẫn không có ai lên tiếng, không ai biết phải nói gì.

Nhìn có vẻ như Minh Tư đã cho họ lựa chọn, nhưng thực ra con đường nào cũng là ngõ cụt.

Dọn ra ngoài không nhà không tiền, đại phòng cũng có mấy miệng ăn, chẳng lẽ ra ngoài hít gió Tây Bắc để sống sao?

Không dọn ra ngoài, vậy thì ra công đường, không trả hết số tiền thiếu hụt sẽ bị trượng hình, tống ngục, thậm chí là lưu đày khổ sai, đừng nói chức quan không giữ được, tính mạng cũng khó bảo toàn.

Đại phu nhân rệu rã ngồi trên ghế, trước đây bao nhiêu phu nhân quý tộc kinh thành từng ngưỡng mộ nàng ta quản lý phủ Bình Nam Quốc Công, thoắt cái lại rơi vào bước đường này.

"Thôi vậy…" Lão phu nhân ho nhẹ vài tiếng: "Hiện giờ cũng không còn lựa chọn nào khác, các con dọn ra ngoài đi, ta sẽ ở lại trong phủ, vài ngày nữa, ta sẽ giúp các con trở về."

"Mẫu thân, chúng con dọn ra ngoài thì ở đâu? Minh Tư độc ác như vậy, trong tay con không còn một xu nào cả." Đại phu nhân không hoàn toàn tin lời lão phu nhân, dù sao nếu có thể ở lại, ai lại muốn dọn ra ngoài? Lão phu nhân nói là vì họ mà ở lại, nhưng thực chất có lẽ là không chịu nổi cảnh mất mặt như vậy.

"Oan gia!" Lão phu nhân đấm vào cái gối tựa, đau lòng nói: "Ta còn một căn nhà cũ ở phía Nam kinh thành, các con dọn đến đó đi."

Số tiền dưỡng lão mà lão phu nhân tích cóp nửa đời người giờ đã chẳng còn bao nhiêu, nhưng dù sao đây cũng là đứa con trai bà yêu thương nhất, không thể thật sự nhìn họ chịu đói chịu rét. Bà mệt mỏi nói: "Lão đại có bổng lộc, các con tiết kiệm một chút, cố gắng vượt qua trước đã."

Đại phu nhân siết chặt bàn tay, bổng lộc một năm của Minh đại gia còn chưa tới trăm lượng, dựa vào chút tiền đó, chẳng phải chết đói sao!

Nàng ta muốn moi thêm một ít từ tay lão phu nhân, nhưng lão phu nhân cũng lo lắng sau này sẽ khó khăn, không thể nào đem hết át chủ bài ra được.

Đến lúc sinh tử, bảo toàn bản thân là lựa chọn hàng đầu.

Khi phú quý thì là người thân máu mủ, tới khi gặp hoạn nạn thì lộ ra từng bộ mặt xấu xí.

Minh Tư nhìn họ, chỉ thấy buồn cười. Tình thân máu mủ, cũng chỉ có vậy thôi.

"Tổ mẫu nếu muốn ở lại trong phủ đương nhiên có thể, vẫn ở chính viện, ăn mặc đi lại không dám chậm trễ." Minh Tư vốn dĩ cũng không định đuổi lão phu nhân đi, dù sao trên người bà vẫn còn có cáo mệnh, ở lại phủ tốt hơn.

Lão phu nhân buông lỏng trái tim đang treo lơ lửng, nhưng thực sự không thể nào cho Minh Tư sắc mặt tốt được, liền bảo Khâu ma ma đỡ mình đi trước, bà không muốn nhìn thấy đứa cháu gái này một lần nào nữa.

Tàn nhẫn đến mức ấy, thật sự không giống một tiểu cô nương mười mấy tuổi, còn đáng ghét hơn cả phụ thân nó.

Minh Tư liếc nhìn Minh đại gia và đại phu nhân: "Trước giờ Ngọ ngày mai, đại phòng phải rời khỏi phủ Quốc Công."

Đại phu nhân kinh ngạc nói: "Nhanh vậy sao? Ngươi cũng phải cho chúng ta một chút thời gian chuẩn bị chứ."

"Các người khi đó một khắc cũng không cho ta, ta đối với các người như vậy đã là nhân từ rồi." Khi xảy ra chuyện, Minh Tư vốn định đi lấy hộ tâm đan, nhưng lại bị mấy người này mạnh tay đuổi ra khỏi phủ, mới khiến đệ đệ suýt mất mạng.

Minh Tư không nói thêm lời vô nghĩa nào với họ. Về Đông Uyển, nàng liền bảo cữu cữu và cữu mẫu sắp xếp hộ vệ đến Tây Uyển. Những thứ thuộc về phủ Quốc Công, đừng hòng mang đi một cái gì.

Chiều hôm đó, các tiên sinh kế toán đã kiểm kê xong hai mươi vạn lượng bạc thu được, đa phần là ngân phiếu, số ít là tiền mặt, coi như đã vắt kiệt đại phòng.

Chương Xảo nhìn những ngân phiếu này nói: "Tiện nghi cho bọn họ rồi, mười vạn lượng bạc đó, đáng lẽ phải tống họ vào ngục."

"Cữu mẫu, con không muốn làm to chuyện này." Minh Tư lắc đầu: "Nhà chúng ta đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, làm lớn chuyện đến quan phủ, sợ rằng sẽ truyền đến tai phụ thân, khiến ông ấy lo lắng."

Huống hồ, vướng vào kiện tụng sẽ bất lợi cho việc nàng sớm ngày nhập Đông Cung.

"Ngọc Đoàn suy nghĩ chu đáo." Phạm Văn Hàn rất đồng tình: "Dù sao cũng là người thân của Ngọc Đoàn, nếu làm ầm ĩ ra công đường, Ngọc Đoàn sẽ không tránh khỏi việc bị người ta nói ra nói vào, cứ coi như mất của để tránh tai ương đi, số bạc này chúng ta có thể kiếm lại được."

Chương Xảo nghĩ cũng phải, vui vẻ xoa đầu Minh Tư: "Ngọc Đoàn thực sự đã trưởng thành rồi, làm việc gì cũng chu đáo."

Khi mấy người đại phòng rời khỏi phủ Quốc Công, Minh Tư không có ở nhà, nàng nhận được thiệp mời của Mai Thượng thư, đến nhà ông làm khách.

Hôm đó, vụ phạt trượng của Hoàng Thượng vốn chỉ là làm màu, thái y ngày ngày chăm sóc, Mai Thượng thư đã có thể đứng dậy đi lại. Tranh thủ lúc chưa phải làm việc, ông đã mời Minh Tư đến.

Mai Thượng thư thanh liêm, ban ngày trong nhà không nỡ đốt nến, liền tiếp đãi Minh Tư ở chiếc bàn thấp trong đình nghỉ mát, trên bàn chỉ có trà, ngay cả trà cũng là trà cũ từ năm ngoái, có một vị đắng chát.

"Không quen uống phải không?" Mai Thượng thư ngồi bệt xuống đất, tựa vào chiếc bàn gỗ hòe. Những ngày dưỡng bệnh này ông đã gầy đi rất nhiều, xương gò má càng thêm nhô ra, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời, tinh thần quắc thước, phong thái lão tướng vẫn còn nguyên.

Minh Tư ngồi đối diện Mai Thượng thư, nâng chén trà cười nhẹ: "Tiểu nữ ít khi uống trà, nhưng trà đặc của gia phụ uống còn đắng hơn thế này nhiều, tiểu nữ uống một lần, cả đêm không ngủ được."

"Phụ thân ngươi tinh lực dồi dào, một thân thể cường tráng sinh ra là để dành cho chiến trường. Khi đánh trận thực sự có thể mấy ngày không ngủ, hóa ra cũng phải dựa vào trà đặc để tỉnh thần à." Mai Thượng thư đẩy đĩa táo đỏ khô trên bàn thấp về phía Minh Tư: "Đắng thì đừng uống nữa, ăn chút ngọt đi."

Minh Tư đặt chén trà xuống, lấy ra hai đĩa hồng vàng tươi từ hộp đồ ăn mang theo bên mình.

"Nghe nói lão đại nhân thích ăn hồng, vừa hay trang viên có gửi đến một ít." Minh Tư đẩy đĩa hồng ra giữa bàn thấp, chỉ vào nói: "Có cả hồng mềm và hồng giòn, không biết lão đại nhân thích ăn loại nào."

"Trước đây khi cầm quân đánh trận, lương thực cạn kiệt thì gặp được một cây hồng, đã cứu được trăm sinh mạng." Mai Thượng thư lấy một quả hồng mềm, nói: "Già rồi, răng lợi không tốt, chỉ có thể ăn loại mềm thôi."

Minh Tư lấy một quả hồng giòn: "Tiểu nữ thích ăn loại cứng hơn, giòn ngọt."

"Hồng giòn tốt đấy." Mai Thượng Thư cười vuốt chòm râu bạc trắng: "Khi ta còn trẻ cũng thích ăn loại hồng giòn, con người cũng giống như quả hồng vậy, lúc trẻ thì cứng cáp, già rồi thì mềm yếu."

"Lão đại nhân vẫn là một quả hồng giòn đấy." Minh Tư nửa đùa nửa thật nói.

"Ha ha ha, già rồi già rồi, phụ thân ngươi mới là quả hồng giòn." Mai Thượng thư ngừng lại một chút, nói đầy ẩn ý: "Nhưng đôi khi cứng quá thì dễ gãy."

Minh Tư ngước mắt khẽ cười: "Tiểu nữ thiển cận, không thể vì sợ cứng quá dễ gãy mà không cứng."

Mai Thượng Thư nhìn nàng một cái, rồi bật cười lớn: "Đứa nhỏ này, hợp ý ta."

Nói chuyện qua ba tuần trà, Minh Tư một tay thưởng thức chén trà, cân nhắc nói: "Lão đại nhân, hôm nay đến đây, tiểu nữ có một việc muốn nhờ."

"Ngươi nói đi." Mai Thượng thư tưởng nàng muốn nhắc đến Bình Nam Quốc Công.

Nhưng Minh Tư lại nói: "Những ngày này tiểu nữ đã bán gia sản, gom được hai mươi vạn lượng bạc, muốn quyên tặng cho tướng sĩ và bách tính biên cương Tây Bắc, để chuộc tội phần nào cho phụ thân."

Vốn dĩ cữu cữu định thêm hai mươi vạn này vào của hồi môn của nàng, nhưng sau khi suy nghĩ, nàng quyết định đem ra.

"Hai mươi vạn lượng?" Mai Thượng thư lập tức ngồi thẳng người dậy, đây là một khoản tiền khổng lồ: "Không phải ngươi tin rằng Bình Nam Quốc Công bị hãm hại sao? Có tội gì mà chuộc?"

Minh Tư cúi đầu, có chút bất đắc dĩ lắc đầu: "Gia phụ coi tướng sĩ và bách tính như con ruột. Con cái chịu khổ, gia phụ nhất định sẽ tự trách vô cùng."

Cái tội ấy không phải là tội thông đồng với địch phản quốc, phụ thân nhất định không làm như vậy, nhưng sẽ rơi lệ vì bách tính biên cương bị tàn sát.

"Tiểu nữ xin nhờ lão đại nhân, là hy vọng hai mươi vạn lượng này đều được thực hiện đúng chỗ, thực sự mang lại lợi ích cho bách tính, để an ủi gia phụ." Minh Tư lớn lên ở Tây Bắc, cũng yêu mảnh đất đó.

Mai Thượng thư im lặng rất lâu, cuối cùng uống cạn chén trà cũ trong tay, thở dài một tiếng: "Có nữ nhi như thế, còn mong cầu gì hơn! Bình Nam Quốc Công sinh được một khuê nữ tốt!"

"Không dám nhận lời khen của lão đại nhân, không biết lão đại nhân có nguyện ý giúp đỡ không?" Mắt Minh Tư có chút buồn bã, nếu nàng thực sự có năng lực như vậy, cũng không cần cữu cữu, cữu mẫu ra tay rồi.

Mai Thượng thư liền đồng ý: "Đương nhiên rồi, lão phu nhất định sẽ tấu lên Hoàng Thượng, đích thân lo liệu, đảm bảo không thiếu một xu nào."

Triều đình tuy đã cấp phát một số tiền cứu trợ cho Tây Bắc, nhưng ai lại chê tiền nhiều, huống hồ hai mươi vạn lượng, đủ để bách tính biên cương xây dựng lại nhà cửa.

Khi Minh Tư trở về, người của đại phòng đã đi rồi. Cữu cữu, cữu mẫu dẫn người trông chừng, họ dọn đi sạch sẽ, ngoài một số đồ dùng cá nhân, đồ vật ở Tây Uyển đều không thiếu thứ gì.

Minh Tư lập tức thay đổi toàn bộ quản sự trong phủ. Nàng có thể không có người hầu hạ, nhưng không thể giữ lại những "cựu thần" này, đặc biệt là những người từ cấp quản sự trở lên, nắm giữ chút quyền lực nhỏ, ai biết đã nhận bao nhiêu ân huệ từ đại phòng, nàng không thể để lại mối họa.

Hơn nữa, Tiêu quản gia và những người khác, chính tay họ đã đuổi nàng và tiểu đệ tiểu muội ra khỏi phủ. Nàng không trách họ vì làm theo lệnh của đại phòng, nhưng cũng không thể giữ lại.

Nếu lấy ơn báo oán, vậy lấy gì để báo ơn?

Nàng muốn lấy ơn báo ơn, lấy oán báo oán.

Vì vậy, nàng đã đề bạt Chu ma ma làm quản sự của phủ, Ngân Chúc và Bạch Du đều được tăng lương tháng, mỗi người còn được ban thưởng một căn nhà.

Thưởng phạt phân minh mới có thể báo đáp lòng trung thành này.

Tất cả gia nhân ở Tây Uyển đều được thanh toán lương tháng và cho rời đi, nàng tạm thời phong tỏa Tây Uyển, sau này sẽ từ từ xem xét.

Còn về chính viện, ngoài Khâu ma ma, tất cả gia nhân cũng đều được thay bằng người mới mua vào phủ.

Tâm phúc mà lão phu nhân đã bồi dưỡng bao năm, nay không còn ai bên cạnh, như thể bị chặt cụt tay chân, đương nhiên phải làm ầm ĩ, thậm chí còn tuyệt thực để ép buộc Minh Tư trả người về.

Minh Tư thấy buồn cười, trước mặt lão phu nhân cười không kiêng nể gì: "Tổ mẫu tuyệt thực, chẳng lẽ còn nghĩ ta sẽ đau lòng sao?"

"Ngươi là cái đồ bất hiếu!" Lão phu nhân đập vỡ chén trà trong tay, chỉ vào Minh Tư mắng chửi: "Ta là tổ mẫu của ngươi, đã sinh ra phụ thân ngươi, là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, sao ngươi dám đối xử với ta như vậy?"

Mảnh sứ vỡ rơi ngay trước mặt Minh Tư, nàng thậm chí không chớp mắt lấy một cái: "Lúc này mới nói tình nghĩa có phải quá muộn rồi không?"

Minh Tư dẫm lên những mảnh sứ vỡ trên sàn, bước từng bước lên phía trước: "Tốt nhất là tổ mẫu nên an phận một chút, nếu không nửa cái thân mình đã chôn xuống đất rồi mà còn mất phẩm cấp cáo mệnh phu nhân thì thật sự mất mặt đấy."

"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Lão phu nhân dựa người ra sau, nhìn Minh Tư đang tiến đến mà nuốt khan.

"Tổ mẫu an phận thủ thường, ta sẽ cung phụng người ăn ngon uống tốt để an hưởng tuổi già, coi như thay phụ thân làm tròn đạo hiếu." Ánh mắt Minh Tư lạnh lùng, giọng điệu càng thêm lạnh lẽo đến thấu xương: "Nếu không chịu nghe lời, vậy ta không ngại làm một đám tang long trọng cho người đâu."

"Ngươi, sao ngươi dám làm như vậy!" Lão phu nhân cũng từng trải qua sóng to gió lớn, nhưng vẫn bị dọa cho ngã quỵ trên sạp mềm, run rẩy nói: "Đồ điên, ngươi đúng là đồ điên!"

Minh Tư thờ ơ nhún vai: "Ta điên rồi, bị các người ép cho điên đấy."

"Không phải tổ mẫu thích nhất là giả bệnh sao?" Minh Tư nhìn quanh phòng, vẫn xa hoa như xưa, chỉ có điều cảnh còn người mất.

Nàng tới trước mặt lão phu nhân căn dặn: "Tổ mẫu đang bệnh nặng cần tĩnh dưỡng, bất cứ ai cũng không được quấy rầy, đặc biệt là đại phòng, một chữ cũng không được phép đưa vào, người nào vi phạm sẽ bị trục xuất ra khỏi phủ Quốc Công."

Tất cả gia nhân trong chính viện đồng thanh đáp: "Tuân lệnh đại tiểu thư!"

7

0

1 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.