TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 22
Chương 22: Giam cầm

Trần tần run rẩy môi: “A di đà Phật, mong là vậy.”

Chỉ vì Lâm quý phi hôm đó quỳ hơi lâu khi dâng trà mà bệ hạ đã phạt cả hậu cung, đủ thấy cung này giờ là thiên hạ của Lâm quý phi. Bệ hạ đứng hẳn về phía nàng, Lâm quý phi muốn ai chết, kẻ đó không thể sống.

Khi đến rừng trúc ngoài cung Chiêu Hoa, chủ tớ hai người liền bị cẩm y vệ mặc giáp ngăn lại.

Chỉ huy sứ Cung Vũ lạnh lùng nói: “Phía trước là trọng địa cung Chiêu Hoa, thỉnh Trần tần nương nương quay về.”

Trần tần giải thích: “Bản cung đến bái kiến Lâm quý phi ở cung Chiêu Hoa, mong đại nhân thông cảm.”

Cung Vũ vẫn bất động như núi: “Cung Chiêu Hoa không tiếp khách, thỉnh nương nương quay về.”

Thắt lưng hắn ta đeo thanh Tú Xuân đao sáng lạnh rợn người, sau lưng là hơn chục cẩm y vệ mặt mày dữ dằn như hung thần ác sát.

Trần tần sợ tái mặt.

“Thật… thật sự không thể thông cảm sao?”

Cung Vũ vẫn cứng giọng: “Xin mời hồi cung.”

Cẩm y vệ vốn là tai mắt khắp nơi, ban ngày theo dõi, ban đêm báo cáo, là tổ chức mật chuyên trách tra khảo phạm nhân tại ngục chiếu.

Bọn họ khác hẳn thái giám, cơ thể nguyên vẹn, thể lực cường tráng, đều là nam nhân thực thụ. Theo quy định, họ không được phép đặt chân vào hậu cung, càng không nói đến việc canh giữ ngoài điện của phi tần sủng ái nhất.

Vậy mà họ lại canh ở đây.

Lâm quý phi quả nhiên không phải nhân vật tầm thường.

Trần tần luyến tiếc liếc nhìn lầu các trong cung Chiêu Hoa, trong lòng đầy nghi hoặc, bị ánh thép lấp loáng trên Tú Xuân đao làm cho khϊếp đảm, đành tức tối bỏ đi.

Trên lầu, Lâm Tĩnh Chiếu cũng đang nhìn cảnh tượng ấy.

Từ sau khi bệ hạ trừng phạt cả lục cung, những phi tần đến xin lỗi và nịnh bợ nàng như Trần tần không đếm xuể, nhưng đều không ngoại lệ bị cẩm y vệ lạnh lùng chặn lại ngoài cửa, lấy lý do rằng Quý phi nương nương còn đang dưỡng bệnh, không tiện tiếp khách.

Thực ra, chưa từng có ai hỏi nàng có muốn gặp hay không.

Cẩm y vệ là lực lượng riêng của bệ hạ, chỉ tuân lệnh một người. Bọn họ làm như vậy rõ ràng là ý chỉ của bệ hạ.

Bệ hạ chưa từng cho phép nàng gặp ai.

Tiếp xúc người ngoài là điều bị cấm tuyệt đối.

Ngay cả với hậu phi trong cung, nàng cũng phải luôn đeo khăn che mặt, lời ít nói càng tốt, hành động bị ràng buộc nghiêm ngặt.

Nàng là trung tâm của mọi lời đồn trong thiên hạ, là nữ nhân mà bệ hạ vì nàng mà khuấy động cả triều đình để tranh phong vị Hoàng quý phi, là người đầu tiên được sủng ái đến mức lấn át cả hoàng hậu, độc chiếm thâm tình của thiên tử.

Thế nhưng sau sự sủng ái cuồng nhiệt ấy, là những chuỗi ngày nàng bị giam cầm trong cung Chiêu Hoa, ngày ngày chỉ biết lặng lẽ ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài, sống cuộc đời bị giam giữ không ánh sáng, như một phạm nhân trong ngục chiếu, chỉ khác là không bị tra tấn.

Cung Chiêu Hoa lộng lẫy phú quý, nhưng thực chất chẳng khác gì một nhà ngục mang danh ân sủng. Bề ngoài là một quý phi được vạn người kính ngưỡng, nhưng thực chất chỉ là một tội nhân chính trị.

Khóm lan xanh rì rào đung đưa bên hàng rào trong vườn, nhưng nàng không thể bước ra khỏi chốn cung thành này.

Nàng đã mất tích quá lâu, phụ thân và ca ca nhất định đang cuống cuồng đi tìm. Còn có vị hôn phu Lục Vân Tranh nóng tính ngay thẳng ấy có lẽ đã tới quan phủ báo án rồi cũng nên.

Vai bỗng thấy lạnh, Triệu cô cô tiến lên khoác thêm áo choàng: “Xuân về trời còn lạnh, gió trên lầu cao lại lớn, nương nương phải giữ ấm.”

Lâm Tĩnh Chiếu khẽ thở dài: “Cô cô, để ta hứng gió một lát đi.”

Phạm vi nàng được phép đi lại chỉ loanh quanh trong cung, ngày nào cũng u mê vô định, lẻ loi cô quạnh, bị giam lỏng vô thời hạn giữa hậu cung sâu thẳm, thật sự khiến người ta ngột ngạt.

Chiếc lầu cao này cao mấy trượng, có thể nhìn xa ra bên ngoài, nàng thường đứng nơi này ngẩn ngơ gϊếŧ thời gian.

3

0

2 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.