TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 23
Chương 23: Bạc vụn

Triệu cô cô dịu giọng khuyên: “Nương nương đừng buồn, người mới nhập cung, đang là tâm điểm lời ra tiếng vào, nên bệ hạ mới tạm thời không cho người hồi phủ.”

“Chờ triều cục ổn định, muốn về thăm nhà chỉ là một lời của bệ hạ. Người đã ban cho nương nương bao nhiêu vinh quang, sao lại thiếu mỗi điều này? Đại nhân Giang Tầm chắc chắn cũng sẽ được phong làm quốc trượng.”

Lâm Tĩnh Chiếu chỉ khẽ cười nhạt.

Ở phía xa, bóng dáng chủ tớ Trần tần đang dần khuất xa khỏi cung Chiêu Hoa.

Triệu cô cô cũng thấy cảnh đó, mỉm cười: “Bệ hạ thật chu đáo, phái cẩm y vệ trấn giữ ngoài cung Chiêu Hoa, để nương nương khỏi bị mấy người kia quấy rầy.”

Ánh mắt Lâm Tĩnh Chiếu xa xăm: “Phải, hắn vì ta mà phạt cả hậu cung, đúng là đối xử tốt thật.”

Nhưng hắn không chỉ là phu quân nàng, mà còn là hoàng đế, là chủ nhân, là người nắm sinh tử của nàng.

Ngay cả cái tên "Lâm Tĩnh Chiếu" này cũng là do hắn ban.

Nàng vốn không tên là Lâm Tĩnh Chiếu, ngày đầu vào cung liền được ban cho cái tên mới, kể cả họ cũng bị đổi hoàn toàn.

Người ta nuôi thú cưng sẽ đặt tên mới cho nó. Nàng giống như một con mèo trong l*иg của hắn, từ tên họ đến thân phận đều là mới, quá khứ bị xóa sạch.

Khi ấy được ban tên, nàng không hề phản đối, trái lại còn quỳ rạp trên đất, từ đó gọi là Lâm Tĩnh Chiếu.

Phụ thân mà biết chắc sẽ chửi nàng tội bất hiếu, quên tổ quên tông.

Triệu cô cô nhẹ giọng nhắc: “Vai nương nương còn chưa lành hẳn, náo nhiệt nhiều không có lợi cho việc dưỡng thương.”

Vừa nói vừa dìu nàng, cơ thể còn lạnh toát, quay trở về điện.

Vào tới phòng ngủ, Triệu cô cô ân cần giúp nàng cởϊ áσ ngoài, thay thuốc trên vai: “Vết thương gần lành hẳn rồi.”

Lâm Tĩnh Chiếu nhắm mắt, mệt mỏi tựa lên gối mềm, dùng con lăn ngọc lăn nhẹ trên mặt. Xung quanh toàn là đồ gốm sứ, vàng ngọc quý báu, toàn là vật phẩm cung đình, giá trị liên thành, mỗi món đều là bảo vật khó tìm. Ngay cả con lăn nhỏ trong tay cũng là ngọc Hòa Điền thượng hạng.

Thế nhưng nàng biết rõ, bảo vật dù quý đến đâu, ra khỏi cung cũng không đổi được một bát mì.

Hiệu cầm đồ ngoài kia chẳng ai dám thu nhận loại trân bảo này, thứ thực sự có thể mua được đồ ăn vẫn chỉ là vài đồng tiền lẻ.

Triệu cô cô quỳ bên giường, hạ thấp giọng: “Giờ nương nương đã là quý phi, về sau còn có thể là Hoàng quý phi, không ít người muốn qua đường của người. Có quan viên, có thương nhân lớn, thậm chí các công tử nhà quyền quý cưới vợ cũng muốn xin nương nương đề bút ban hôn.”

Lâm Tĩnh Chiếu mở mắt: “Có chuyện này sao?”

Bên ngoài đều gọi nàng là yêu phi mà.

Triệu cô cô giải thích: “Thế gian có thiện thì cũng có ác, có đen thì cũng có trắng. Có bao nhiêu người lên án nương nương, thì cũng có bấy nhiêu người muốn tiếp cận nương nương. Sự ân sủng của bệ hạ rực rỡ như lửa, ai nhìn mà chẳng đỏ mắt?”

Lâm Tĩnh Chiếu trầm ngâm ừ một tiếng.

Triệu cô cô thấy nàng có vẻ quan tâm, bèn nói tiếp: “Những người đó mang lễ vật đến dâng, nô tỳ biết thân phận nương nương bất tiện, nên đã thay người thưởng cho họ vài bức chữ cũ, tranh vẽ người bỏ đi. Họ vui mừng khôn xiết, lại càng hăng hái mang tiền đến.”

Sợ nàng trách tội, bà vội bổ sung: “Đây không phải việc gì phạm pháp cả, chỉ là đem mấy thứ người bỏ đi ra thưởng người ta mà thôi. Thời Ngụy Tấn, danh sĩ chỉ cần viết một chữ cũng khiến giấy ở Lạc Dương cháy hàng. Nương nương cũng là theo nếp xưa mà thôi.”

Lâm Tĩnh Chiếu liếc mắt trách móc Triệu cô cô một cái. Triệu cô cô tính tình không tệ, nhưng vẫn giữ thói quen tham tiền. Khi còn ở núi Long Hổ làm nữ đạo sĩ, bà từng lén tư túi không ít hương hỏa.

Giờ dù nàng bị giam lỏng trong cung Chiêu Hoa, nhưng Triệu cô cô có quyền mua sắm, ra vào sáu cung và thậm chí là ra ngoài cung, tiện thể có thể tranh thủ vơ vét.

3

0

2 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.