0 chữ
Chương 28
Chương 28
Thế giới trở nên yên tĩnh. Đến giờ tắt đèn, ký túc xá chìm vào bóng tối.
Màn hình điện thoại bỗng sáng lên, cô tưởng là tin nhắn của bố mẹ, liếc nhìn qua, lại phát hiện là Tống Úc.
[Ngủ ngon, cô giáo.]
Cậu dùng tiếng Trung nhắn tin chúc ngủ ngon như thường lệ.
Bên cạnh là ô cửa kính kiểu cũ, bị gió bên ngoài thổi vào kêu lọc xọc khe khẽ. Ống sưởi dưới cửa sổ tỏa ra hơi ấm, từ từ lan vào lòng cô.
Yến Đường quấn chăn, bật đèn bàn, ngồi trước bàn sách nhỏ bắt đầu dịch bài thơ đầu tiên.
[Tôi cảm tạ người đánh cá.
Đã dùng cây lao lạnh buốt đâm xuyên qua tôi.
Đã dùng lưỡi dao sắc nhọn rạch mở tôi.
Tại bờ hồ Baikal trong vắt lay động lòng người này.
Nếm thử vị tươi ngon tiềm ẩn của tôi.]
Bắc Kinh có tuyết rơi rồi.
Yến Đường biết tin này đầu tiên qua vòng bạn bè WeChat, trong đó toàn là ảnh chụp tuyết rơi ban đêm, ảnh Cố Cung, ảnh tòa nhà "chiếc quần lớn" của CCTV ở khu Quốc Mạo, rất hoành tráng, rất đẹp.
Tâm trạng của cô cũng rất vui vẻ, vì Dương Nhất Châu đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cô sau đêm đó.
Đôi khi nổi điên quả thực hiệu quả hơn là nói lý lẽ.
Cô của cô có hỏi lại tình hình của anh ta một cách khéo léo, nhưng bố mẹ cô nói: "Con gái nhà mình từ nhỏ đã ngoan ngoãn thật thà, nó tức giận đến thế, chắc chắn là cậu trai kia có vấn đề."
Chuyện này là chị họ nói với Yến Đường, thảo nào cô của cô đến hai chữ mai mối cũng chẳng mấy khi nhắc trong nhóm chat.
Ngoài ra, Yến Đường còn nhận được một tin tốt - Giáo viên chủ nhiệm cấp ba đến Bắc Kinh dự hội thảo, nên các bạn học ở Bắc Kinh định tổ chức một buổi họp lớp ăn tối vào tối thứ Bảy.
Thật ra cô cũng không muốn hàn huyên với các bạn khác, dù sao cuộc sống của mình cũng khá tẻ nhạt, nhưng hồi đó cô chủ nhiệm rất quan tâm cô, lâu rồi không gặp, cô cũng rất nhớ bà ấy.
Yến Đường trở mình trong chăn, chuẩn bị thức dậy, đột nhiên cảm thấy một cơn đau lan ra ở bụng dưới, lập tức thầm nghĩ không ổn rồi.
Chắc là đến kỳ rồi.
Ngày đầu tiên của kỳ kinh nguyệt cô luôn đau đến khó chịu, cơ thể yếu hơn bình thường, không may bên ngoài lại đang có tuyết lớn, lúc này thức dậy cũng hơi khó khăn.
8 giờ 15 phút, Yến Đường vẫn dựa vào khao khát kiếm tiền, dùng ý chí siêu phàm để bò dậy khỏi giường.
Bạn cùng phòng vẫn đang ngủ, cô nhẹ nhàng rửa mặt xong, gặm hai miếng bánh mì, uống một viên thuốc giảm đau, đổ nước đường nâu vào bình giữ nhiệt, rồi mang máy tính và tài liệu dạy thêm ra ngoài.
Màn hình điện thoại bỗng sáng lên, cô tưởng là tin nhắn của bố mẹ, liếc nhìn qua, lại phát hiện là Tống Úc.
[Ngủ ngon, cô giáo.]
Cậu dùng tiếng Trung nhắn tin chúc ngủ ngon như thường lệ.
Bên cạnh là ô cửa kính kiểu cũ, bị gió bên ngoài thổi vào kêu lọc xọc khe khẽ. Ống sưởi dưới cửa sổ tỏa ra hơi ấm, từ từ lan vào lòng cô.
Yến Đường quấn chăn, bật đèn bàn, ngồi trước bàn sách nhỏ bắt đầu dịch bài thơ đầu tiên.
[Tôi cảm tạ người đánh cá.
Đã dùng cây lao lạnh buốt đâm xuyên qua tôi.
Đã dùng lưỡi dao sắc nhọn rạch mở tôi.
Tại bờ hồ Baikal trong vắt lay động lòng người này.
Nếm thử vị tươi ngon tiềm ẩn của tôi.]
Bắc Kinh có tuyết rơi rồi.
Yến Đường biết tin này đầu tiên qua vòng bạn bè WeChat, trong đó toàn là ảnh chụp tuyết rơi ban đêm, ảnh Cố Cung, ảnh tòa nhà "chiếc quần lớn" của CCTV ở khu Quốc Mạo, rất hoành tráng, rất đẹp.
Đôi khi nổi điên quả thực hiệu quả hơn là nói lý lẽ.
Cô của cô có hỏi lại tình hình của anh ta một cách khéo léo, nhưng bố mẹ cô nói: "Con gái nhà mình từ nhỏ đã ngoan ngoãn thật thà, nó tức giận đến thế, chắc chắn là cậu trai kia có vấn đề."
Chuyện này là chị họ nói với Yến Đường, thảo nào cô của cô đến hai chữ mai mối cũng chẳng mấy khi nhắc trong nhóm chat.
Ngoài ra, Yến Đường còn nhận được một tin tốt - Giáo viên chủ nhiệm cấp ba đến Bắc Kinh dự hội thảo, nên các bạn học ở Bắc Kinh định tổ chức một buổi họp lớp ăn tối vào tối thứ Bảy.
Thật ra cô cũng không muốn hàn huyên với các bạn khác, dù sao cuộc sống của mình cũng khá tẻ nhạt, nhưng hồi đó cô chủ nhiệm rất quan tâm cô, lâu rồi không gặp, cô cũng rất nhớ bà ấy.
Chắc là đến kỳ rồi.
Ngày đầu tiên của kỳ kinh nguyệt cô luôn đau đến khó chịu, cơ thể yếu hơn bình thường, không may bên ngoài lại đang có tuyết lớn, lúc này thức dậy cũng hơi khó khăn.
8 giờ 15 phút, Yến Đường vẫn dựa vào khao khát kiếm tiền, dùng ý chí siêu phàm để bò dậy khỏi giường.
Bạn cùng phòng vẫn đang ngủ, cô nhẹ nhàng rửa mặt xong, gặm hai miếng bánh mì, uống một viên thuốc giảm đau, đổ nước đường nâu vào bình giữ nhiệt, rồi mang máy tính và tài liệu dạy thêm ra ngoài.
7
0
3 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
