0 chữ
Chương 27
Chương 27
Tống Úc mặc cho cô véo, đột nhiên lại hỏi: "Cô giáo cũng nghĩ vậy sao?"
"Hửm?"
"Cô cũng nghĩ giống gia đình cô sao? Rằng cuộc đời mình chỉ đến thế thôi?"
Yến Đường sững lại, thu tay về, không biết nên trả lời thế nào.
Không khí im lặng trong giây lát, rồi cô nghe thấy Tống Úc nói rành rọt hai chữ tiếng Trung: "Đồ ngốc."
"Cậu nói gì cơ?" Cô ngơ ngác ngẩng đầu.
Tống Úc chống cằm nhìn cô, nói: "Tôi nói, việc bắt cô đi xem mắt với loại đàn ông đó đúng là đồ ngốc, gã đàn ông đó cũng là đồ ngốc."
Bàn học đối diện cửa sổ, ánh sáng chan hòa, con ngươi cậu từ màu nâu vàng chuyển thành màu xanh lục pha sắc vàng kim.
Yến Đường ngẩn người trong giây lát.
Cô từng nghe nói loại con ngươi đổi màu này gọi là mắt hazel eyes, trên thế giới chỉ khoảng 5% người có đôi mắt như vậy, rất hiếm và cũng rất đẹp.
(*) hazel eyes: mắt màu hạt hẻ
Giống như rừng thông Scotland ở Pereslavl Zalessky chìm trong ánh hoàng hôn rực rỡ, sắc vàng huy hoàng đó từng khiến cô, người đã quen với bóng tối, cảm thấy choáng váng.
Cô biết vì sao bà Nastya lại gọi cậu như vậy.
Ví dụ như lúc này, cậu quả thực rất giống một chú gấu nhỏ ngọt ngào đang ngâm mình trong mật ong.
*
Buổi học thêm kết thúc, lúc về đến ký túc xá, trời đã không còn sớm nhưng Yến Đường vẫn chưa thể ngủ, đây là cái giá của việc làm hai công việc cùng lúc.
Công việc còn lại là dự án dịch thuật tập thơ tiếng Nga do cô Trịnh Kỳ ở học viện chủ trì, chủ yếu dịch một số tác phẩm của các nhà thơ Nga hiện đại chưa phổ biến ở thị trường Trung Quốc, chia làm nhiều tập.
Cô tham gia khá muộn, các tập thơ nổi tiếng hơn đều đã bị người khác chọn, chỉ còn lại một tập thơ ít người biết đến tên là [Trăng Đắng], trùng tên với bộ phim của đạo diễn Roman Polanski, tác giả là Tatyana Litova, một nhà thơ ít tên tuổi.
Tranh dịch tác phẩm nổi tiếng, tất nhiên là để tìm cơ hội nổi danh. Nhưng Yến Đường không mấy bận tâm, dù sao thì vận may cũng chưa bao giờ ưu ái cô.
Cô chỉ hy vọng dịch xong tập này, đừng như lần trước không nhận được nhuận bút là tốt rồi.
Vừa mở máy tính, tin nhắn của bố mẹ lại liên tục nhảy ra.
Họ không phải người mạnh mẽ, nhưng sinh ra ở thành phố nhỏ, rất coi trọng quan hệ làng xóm, nên thay vì nói họ quan tâm chuyện xem mắt lần này của Yến Đường thất bại, thì đúng hơn là lo lắng sau này Yến Đường sẽ bị người ta đàm tiếu.
Yến Đường mở khung chat với bố mẹ, nhìn những dòng tin nhắn lải nhải bên trong, trong lòng bỗng dâng lên một sự thôi thúc chưa từng có.
Cô mím môi, đồng ý liên lạc với bên kia.
Hai bên nhanh chóng lập một nhóm chat, Dương Nhất Châu cũng ở trong đó. Bố mẹ anh ta nói chuyện khá ôn hòa, nhưng trong ngoài lời nói đều hỏi Yến Đường có phải có thành kiến gì với Dương Nhất Châu không.
Yến Đường @Dương Nhất Châu.
[Tôi không thích anh, vì anh là đồ ngốc.]
[Coi thường những nghề lao động chân chính lại thích tìm cảm giác hơn người từ người khác.]
[Giả mù không thấy tôi từ chối.]
[Còn nói xấu tôi trước mặt người lớn.]
[Đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc!!!]
Gửi xong những tin nhắn này, cô thở ra một hơi dài, trực tiếp dùng quyền admin giải tán nhóm chat.
"Hửm?"
"Cô cũng nghĩ giống gia đình cô sao? Rằng cuộc đời mình chỉ đến thế thôi?"
Yến Đường sững lại, thu tay về, không biết nên trả lời thế nào.
Không khí im lặng trong giây lát, rồi cô nghe thấy Tống Úc nói rành rọt hai chữ tiếng Trung: "Đồ ngốc."
"Cậu nói gì cơ?" Cô ngơ ngác ngẩng đầu.
Tống Úc chống cằm nhìn cô, nói: "Tôi nói, việc bắt cô đi xem mắt với loại đàn ông đó đúng là đồ ngốc, gã đàn ông đó cũng là đồ ngốc."
Bàn học đối diện cửa sổ, ánh sáng chan hòa, con ngươi cậu từ màu nâu vàng chuyển thành màu xanh lục pha sắc vàng kim.
Yến Đường ngẩn người trong giây lát.
Cô từng nghe nói loại con ngươi đổi màu này gọi là mắt hazel eyes, trên thế giới chỉ khoảng 5% người có đôi mắt như vậy, rất hiếm và cũng rất đẹp.
Giống như rừng thông Scotland ở Pereslavl Zalessky chìm trong ánh hoàng hôn rực rỡ, sắc vàng huy hoàng đó từng khiến cô, người đã quen với bóng tối, cảm thấy choáng váng.
Cô biết vì sao bà Nastya lại gọi cậu như vậy.
Ví dụ như lúc này, cậu quả thực rất giống một chú gấu nhỏ ngọt ngào đang ngâm mình trong mật ong.
*
Buổi học thêm kết thúc, lúc về đến ký túc xá, trời đã không còn sớm nhưng Yến Đường vẫn chưa thể ngủ, đây là cái giá của việc làm hai công việc cùng lúc.
Công việc còn lại là dự án dịch thuật tập thơ tiếng Nga do cô Trịnh Kỳ ở học viện chủ trì, chủ yếu dịch một số tác phẩm của các nhà thơ Nga hiện đại chưa phổ biến ở thị trường Trung Quốc, chia làm nhiều tập.
Cô tham gia khá muộn, các tập thơ nổi tiếng hơn đều đã bị người khác chọn, chỉ còn lại một tập thơ ít người biết đến tên là [Trăng Đắng], trùng tên với bộ phim của đạo diễn Roman Polanski, tác giả là Tatyana Litova, một nhà thơ ít tên tuổi.
Cô chỉ hy vọng dịch xong tập này, đừng như lần trước không nhận được nhuận bút là tốt rồi.
Vừa mở máy tính, tin nhắn của bố mẹ lại liên tục nhảy ra.
Họ không phải người mạnh mẽ, nhưng sinh ra ở thành phố nhỏ, rất coi trọng quan hệ làng xóm, nên thay vì nói họ quan tâm chuyện xem mắt lần này của Yến Đường thất bại, thì đúng hơn là lo lắng sau này Yến Đường sẽ bị người ta đàm tiếu.
Yến Đường mở khung chat với bố mẹ, nhìn những dòng tin nhắn lải nhải bên trong, trong lòng bỗng dâng lên một sự thôi thúc chưa từng có.
Cô mím môi, đồng ý liên lạc với bên kia.
Hai bên nhanh chóng lập một nhóm chat, Dương Nhất Châu cũng ở trong đó. Bố mẹ anh ta nói chuyện khá ôn hòa, nhưng trong ngoài lời nói đều hỏi Yến Đường có phải có thành kiến gì với Dương Nhất Châu không.
[Tôi không thích anh, vì anh là đồ ngốc.]
[Coi thường những nghề lao động chân chính lại thích tìm cảm giác hơn người từ người khác.]
[Giả mù không thấy tôi từ chối.]
[Còn nói xấu tôi trước mặt người lớn.]
[Đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc!!!]
Gửi xong những tin nhắn này, cô thở ra một hơi dài, trực tiếp dùng quyền admin giải tán nhóm chat.
7
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
