0 chữ
Chương 28
Chương 28
“Mạc tiên sinh, ở kinh thành tìm chỗ tá túc không dễ. Nếu các vị không chê, thì cứ theo ta về nhà con rể ở tạm một thời gian, chúng ta có thể chăm sóc qua lại lẫn nhau.”
Lý Yến nghe xong, mắt sáng rỡ, liên tục gật đầu. Những ngày vừa qua, nàng đã coi người nhà họ Mạc như ruột thịt, chỉ trừ ông ngoại ra.
Mạc Thanh Trạch nghe xong, vội vàng lắc đầu:
“Lý thúc có lòng, vãn bối xin ghi nhận. Nhưng việc này… xin thứ cho vãn bối không thể nhận lời.”
Một bên, Mạc Nhan thấy rõ trong lòng Lý Trung là muốn báo đáp, thấy ông còn định mở lời thêm, liền nói ngay:
“Lý gia gia, khi trước chúng ta giúp đỡ, đâu phải mong được đền đáp. Chúng ta cũng là người ngoài, sao có thể tùy tiện quấy rầy nhà ngài? Huống chi chúng ta khỏe mạnh, tay chân đầy đủ, chẳng lẽ vào tới kinh thành lại không tìm được chỗ đặt chân?”
Lý Trung thấy họ từ chối dứt khoát, trong lòng cũng đắn đo. Con rể ông là người tốt, ông với cháu gái về ở tạm nhà đó thì còn được, chứ dẫn thêm nhà họ Mạc theo, sợ bà mẹ vợ của con rể sẽ không vui. Con gái với con rể bị kẹp giữa, cũng khó xử. Hơn nữa, ân tình là của ông, ông cũng không tiện để nhà con rể phải gánh. Nhỡ đâu đến lúc đó, chẳng những không báo được ân, lại khiến ân nhân bị người ta khó chịu, thì thành ra hảo ý hóa thành gánh nặng mất.
Cha con Mạc Nhan cũng nghĩ tới những điều ấy nên mới dứt khoát không nhận lời, tránh để người nhà họ Lý lâm vào thế khó. Dù sao, sống nhờ người khác cũng chẳng phải chuyện hay.
Đúng lúc ấy, bà chủ quán mang mì lên, mấy người tạm gác chuyện này lại, im lặng ăn cơm.
Ăn xong chén mì, hai nhà đành phải chia tay. Dù Lý Trung đã khuyên thêm vài lời, Mạc Thanh Trạch vẫn kiên quyết không thay đổi ý định.
Lý Trung không còn cách nào, đành nói: “Ta từng ở kinh thành sống một thời gian, cũng khá quen thuộc nơi này. Nếu các ngươi muốn tìm chỗ trọ, tốt nhất nên đi về phía chợ Tây. Bên đó phần lớn là dân thường nhưng gia cảnh cũng khá, dễ làm quen, ban đêm còn có bộ khoái tuần tra, ở đó sẽ yên tâm hơn một chút.”
Cha con Mạc Nhan cảm kích cúi đầu cảm ơn, vì tin tức này quả thật rất quan trọng. Nếu không có chỉ dẫn, với một kinh thành rộng lớn như vậy, hai người họ cũng không biết phải bắt đầu tìm ở đâu.
Cuối cùng, Lý Trung còn nói địa chỉ nơi con rể mình đang ở cho Mạc Thanh Trạch, dặn khi nào tìm được chỗ ở rồi thì báo một tiếng, hy vọng hai nhà sau này còn qua lại. Mạc Thanh Trạch gật đầu ghi nhớ, hai bên bịn rịn chia tay, mỗi người đi về một hướng.
...
Khi Mạc Nhan cùng mọi người đến được chợ phía Tây, tìm được nơi nghỉ chân thì mặt trời cũng vừa khuất núi.
Tiễn cặp vợ chồng già đã giúp thuê nhà ra về, Mạc Nhan háo hức ngắm nghía căn nhà mới. Nơi này khá hẻo lánh, nằm cuối một con hẻm dài, nếu ban đêm đi ra ngoài chắc cũng hơi rợn người.
Căn nhà lợp ngói, xây bằng gạch xanh, tuy hơi cũ nhưng cũng đủ dùng. Nhà chỉ có ba gian nhỏ: một gian chính và hai phòng ngủ. Một trong hai phòng được ngăn ra làm phòng ngủ và bếp.
Điều làm Mạc Nhan hài lòng nhất là nhà này có cả sân. Dù chỉ rộng chừng hai mươi mét vuông, nhưng sát tường có một khoảnh đất nhỏ để trồng rau, góc sân còn có một chuồng gà — nuôi gà thì khỏi chê. Ngoài ra còn có cả một cái giếng, rất tiện cho việc lấy nước.
Tiền thuê tuy không rẻ — mỗi tháng một lượng bạc — nhưng ở chốn đất chật người đông như kinh thành mà tìm được một sân nhỏ như vậy, Mạc Nhan đã thấy mãn nguyện lắm rồi.
Cả nhà cùng nhau dành một canh giờ dọn dẹp trong ngoài. Dọn xong, Mạc Nhan mới nhận ra có quá nhiều thứ cần mua. Chủ nhà để lại vài món đồ cũ, còn dùng tạm được, nhưng chăn mền, nồi niêu, bát đũa... thì vẫn phải sắm lại hết.
Lý Yến nghe xong, mắt sáng rỡ, liên tục gật đầu. Những ngày vừa qua, nàng đã coi người nhà họ Mạc như ruột thịt, chỉ trừ ông ngoại ra.
Mạc Thanh Trạch nghe xong, vội vàng lắc đầu:
“Lý thúc có lòng, vãn bối xin ghi nhận. Nhưng việc này… xin thứ cho vãn bối không thể nhận lời.”
Một bên, Mạc Nhan thấy rõ trong lòng Lý Trung là muốn báo đáp, thấy ông còn định mở lời thêm, liền nói ngay:
“Lý gia gia, khi trước chúng ta giúp đỡ, đâu phải mong được đền đáp. Chúng ta cũng là người ngoài, sao có thể tùy tiện quấy rầy nhà ngài? Huống chi chúng ta khỏe mạnh, tay chân đầy đủ, chẳng lẽ vào tới kinh thành lại không tìm được chỗ đặt chân?”
Cha con Mạc Nhan cũng nghĩ tới những điều ấy nên mới dứt khoát không nhận lời, tránh để người nhà họ Lý lâm vào thế khó. Dù sao, sống nhờ người khác cũng chẳng phải chuyện hay.
Đúng lúc ấy, bà chủ quán mang mì lên, mấy người tạm gác chuyện này lại, im lặng ăn cơm.
Ăn xong chén mì, hai nhà đành phải chia tay. Dù Lý Trung đã khuyên thêm vài lời, Mạc Thanh Trạch vẫn kiên quyết không thay đổi ý định.
Cha con Mạc Nhan cảm kích cúi đầu cảm ơn, vì tin tức này quả thật rất quan trọng. Nếu không có chỉ dẫn, với một kinh thành rộng lớn như vậy, hai người họ cũng không biết phải bắt đầu tìm ở đâu.
Cuối cùng, Lý Trung còn nói địa chỉ nơi con rể mình đang ở cho Mạc Thanh Trạch, dặn khi nào tìm được chỗ ở rồi thì báo một tiếng, hy vọng hai nhà sau này còn qua lại. Mạc Thanh Trạch gật đầu ghi nhớ, hai bên bịn rịn chia tay, mỗi người đi về một hướng.
...
Khi Mạc Nhan cùng mọi người đến được chợ phía Tây, tìm được nơi nghỉ chân thì mặt trời cũng vừa khuất núi.
Căn nhà lợp ngói, xây bằng gạch xanh, tuy hơi cũ nhưng cũng đủ dùng. Nhà chỉ có ba gian nhỏ: một gian chính và hai phòng ngủ. Một trong hai phòng được ngăn ra làm phòng ngủ và bếp.
Điều làm Mạc Nhan hài lòng nhất là nhà này có cả sân. Dù chỉ rộng chừng hai mươi mét vuông, nhưng sát tường có một khoảnh đất nhỏ để trồng rau, góc sân còn có một chuồng gà — nuôi gà thì khỏi chê. Ngoài ra còn có cả một cái giếng, rất tiện cho việc lấy nước.
Tiền thuê tuy không rẻ — mỗi tháng một lượng bạc — nhưng ở chốn đất chật người đông như kinh thành mà tìm được một sân nhỏ như vậy, Mạc Nhan đã thấy mãn nguyện lắm rồi.
Cả nhà cùng nhau dành một canh giờ dọn dẹp trong ngoài. Dọn xong, Mạc Nhan mới nhận ra có quá nhiều thứ cần mua. Chủ nhà để lại vài món đồ cũ, còn dùng tạm được, nhưng chăn mền, nồi niêu, bát đũa... thì vẫn phải sắm lại hết.
6
0
3 tháng trước
4 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
